Ma Tôn Đế Vương

Tác Giả: Triêu Nhan Nhi

__________________

Mấy ngày nay, ngũ thiếu gia Cơ Âm Tịch của Hữu tướng phủ không biết nguyên
do vì sao cứ liên tục nóng sốt, thân thể nóng lạnh bất thường, thường
xuyên khóc nháo ầm ĩ, lại không chịu ăn uống khiến thiếu gia càng ngày
càng yếu dần, tướng gia đã mời biết bao nhiêu vị đại phu nổi tiếng trong thành, ngay cả thái y cũng thỉnh đến, nhưng bệnh của ngũ thiếu gia cũng không khả quan hơn, các vị dược y đều bó tay không biết chính xác bệnh, không thể kê đơn bừa.

“Bẩm thừa tướng đại nhân, bệnh ngũ
công tử thảo dân không trị được, mong đại nhân lượng thứ.” Một vị đại
phu quỳ rạp dưới đất, giọng nói run rẩy, đầu cũng đầy mồ hôi, nhịp tim
thiếu gia lúc nhanh lúc chậm, nguyên khí phân tán khắp thân thể, hơi thở suy yếu, sắc mặt tái nhợt, căn bản không thể biết được đây là bệnh gì.

“Lang băm! Lang băm, các ngươi đều là lang băm, Tịch nhi của ta sao có thể
khi không đổ bệnh được chứ, nhất định là các ngươi biết cách giải.”

Tôn Thiến ngồi trên giường tức giận hét lớn, tay ôm Cơ Âm Tịch một cách cẩn thận, chính Tôn Thiến cũng không biết Hư thể dược có tác dụng lớn như
vậy, may mà chỉ Tịch nhi ướng một muỗng nhỏ, nếu mà uống hết cả bịch
thuốc bột đó thì...


Tôn Thiến nước mắt lưng tròng, ôm nhi tử càng chặt hơn, tình mẫu tử bỗng phát ta sâu đậm.

“Bổn tướng mời cả đám các ngươi về đây để làm gì chứ? Cút...Cút hết ra ngoài cho ta...”

Cơ Duơng Hoa phẫn hận, nếu để Tôn Quyền biết ngoại tôn tử của hắn ở phủ
hữu tướng đột nhiên phát bệnh, nhất định ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn,
hoàng thượng đã bắt đầu lo lắng e ngại đến tầm ảnh hưởng của các đại
thần trong triều đên ngôi vị, tỷ như Lại bộ thượng thư Lục Đình bị hoàng thượng lấy cớ ăn hối lộ, tuyển dụng quá nhiều gian thần, quan tham
trong triều mà giáng chức Lục Đình làm dân thường, Lục Đình có hai người cô làm ái trong cung, khi hắn bị cách chức, hai vị ái phi cũng bị tống
xuất lãnh cung, hay việc Phó Nguyên Soái Tống Lạc, bị tố cáo là xây dựng lực lượng riêng ngoài kinh thành, mưu đồ tạo phản, bị hoàng thượng ban
cho một ly rượu độc, cả nhà tịch biên gia sản, con cái vĩnh viễn không
thể làm quan, hắn có một người con làm trong viện Hàn lâm, địa vị cao,
khi Tống Lạc chết thì con y cũng bị người ám hại,...

Những người
kia đều có thế lực riêng, có quyền trong triều, hô mưa gọi gió, đuơng
nhiên khiến hoàng thượng lo lắng, mà gần đây, hoàng thượng đối với hắn
cũng không thoải mái như lúc trước, từng cử chỉ lời nói đều lộ ra sự
nghi ngờ.

Hiện tại hắn cần nhà ngoại Tôn Thiến chống lưng, ân cứu mạng hai lần của Tôn Quyền sẽ khiến hoàng thượng một phần kính trọng,
hắn là tiểu tế (con rể) cũng sẽ được an toàn hơn.

Chính là bây
giờ đột nhiên Cơ Âm Tịch phát bệnh kỳ quái, bao nhiêu người chữa cũng
không được, vị đại phu vừa nãy đã là người thứ 22 rồi...

Càng nghĩ, Cơ Duơng Hoa càng bối rối hơn.

“Trấn Quốc Công đến...” Giọng thị vệ hùng dũng vang lên, nghe thấy tiếng
thông báo, mặt Cơ Duơng Hoa ngược lại tối sầm, Tôn Quyền mà đến đây
khẳng định sự việc sẽ loạn hơn.

“Thiến nhi, tôn nhi của ta.” Bước vài cửa là một lão nhân năm mươi, một đầu hai thứ tóc, bước chân trầm
ổn, giọng nói to rõ điển hình của người luyện võ, Trấn Quốc Công vừa vào cửa đã hô tên nữ nhi cùng ngoại tôn, hoàn toàn không để ý đến Cơ Dương
Hoa, điều này khiến Cơ Duơng Hoa khó chịu không thôi.


Tôn Quyền
đi đến bên giường, nhìn ngoại tôn Tịch nhi trên tay Tôn Thiến, sắc mặt
Cơ Ân Tịch không chút huyết sắc, hai mắt đờ đẫn mơ mơ màng màng, lão
nhìn liền đau lòng như cắt, đều do tên Dương Hoa vô tình vô nghĩa, nếu
không nữ nhi của ông cũng không phải dùng đến hạ sách này.

“Dương Hoa, ngươi ngay cả thê tử cùng nhi tử cũng không bảo vệ nổi, còn làm Tể tướng chi nữa, năm xưa ta đem Thiến nhi gả cho ngươi quả là sai lầm,
sai lầm...”

Tôn Quyền rống lên, lửa giận ngập trời, ngay cả thị
vệ theo sau cũng rùng mình, lão gia ngày thường cưng chiều tiểu thư,
ngay cả nàng bị thuơng tí xíu đã quát ầm lên, đánh gã làm vườn ba mươi
đại bản, cưng chiều thái quá, dưỡng cho tiểu thư trở nên điêu ngoa kiêu
ngạo, nóng nảy ngoan độc, nô tài, nô tỳ trong phủ ai nấy đều khiếp sợ,
nay tiểu thư sinh tiểu thiếu gia, mà tiểu thiếu gia lại bệnh khó trị,
lão gia căn bản giận hơn gấp trăm lần.

Tôn Quyền là người học võ, đuơng nhiên lời nói không tiết chế, mắng Cơ Duơng Hoa thối mặt thối
mũi, Cơ Dương Hoa bị mắng đương nhiên phẫn hận, bàn tay lặng lẽ nắm lại
thật chặt, một mặt chân chó chạy đến trấn an Tôn Quyền, thiết hứa sớm
timt ra cách chữa trị.

“Hừ! Chờ ngươi đi tìm người thì Tịch nhi
sẽ không qua khỏi nữa, bổn tướng có mang một vị pháp sư đến, trong phủ
của ngươi nhất định có vấn đề ngoại tôn của ta mới bệnh, để hắn xem thử
xem phong thủy trong thế nào, người đâu, mau đưa pháp sư vào.” Tôn Quyền ngồi trên ghế phất tay, chậm rãi uống trà cho thông nhuận.



Dương Hoa nghi hoặc, trong phủ có tà ma gì sao? Bất kỳ ai nghe trong nhà có vật không sạch sẽ đều có hai loại biểu cảm, một là sợ hãi, hai là
tức giận, Cơ Dương Hoa là thuộc dạng số hai, y tức giận vô cùng, cố gắng áp chế lửa giận, trang hoàn lại gương mặt bình thản, trong lòng lại
thầm nghĩ Tôn Quyền nhất định là hồ đồ, nhưng cũng không thể không nghe
theo, trực tiếp cho thị vệ dẫn vào.

“Thảo dân Hoàn Bất Phá ra mắt Hữu tướng đại nhân, đại nhân đắc phúc đắc lộc.”

Người thị vệ dẫn vào là một trung niên nam tử, y phục đen tuyền thêu hình âm
dương bát quái, tay có một chuỗi hạt tràng, còn đính thêm vài giấy phù
chú, một kiểu ăn mặc điển hình đạo giáo.

“Người này...”

“Là pháp sư ta mời đến xem phong thủy, đạo hạnh cao thâm, trí lực uyên bác, ta tin nhất định hắn sẽ tìm ra nguyên do Tịch nhi phát bệnh, đến lúc đó phải tìm cách trừ khử...” Tôn Quyền nghiến răng nghiến lợi nói, lần này phải nhổ cỏ tận gốc.

“Mau, pháp sư đại nhân mau xem Tịch nhi thế nào?!” Tôn Thiến hấp tấp nói, cũng bế Cơ Âm Tịch tới cho Hoàn Bất Phá xem xét.

“Phải trị được cho thiếu gia, bao nhiêu tiền ta cũng không ngán.” Cơ Dương
Hoa ra vẻ lo lắng nói, trong đôi mắt liếc nhanh tính toán, Tịch nhi khỏi bệnh đối với hắn là trăm lợi không một hại, hi vọng tên pháp sư này làm đúng việc...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui