Thần Dực mỉm cười tiêu sái, đối với Hiên Viên Lục Thanh cười nhạt một cái, không thèm để ý đến nha hoàn Tiểu Linh hai mắt hóa ra xuân tâm, trực tiếp ngồi xuống, thành thạo rót một chén Bích Ba Đào ra.
“Thất công chúa, đây là Bích Ba Đào hiếm có của Xuân Nam, mùi vị thuần khiết ngọt ngào, hương thơm thanh tao cao quý, là trà quý của Cảnh Giang lâu, mời công chúa uống thử.” Thần Dực cười cười, đẩy một chén ngọc cẩm màu xanh lơ đến trước Hiên Viên Lục Thanh.
“Ta trước giờ không thích uống trà.” Hiên Viên Lục Thanh khó chịu nhìn ly trà trước mắt, nhíu mày chán ghét, đồng thời phất tay, cho Tiểu Linh cùng bọn nha hoàn ra ngoài.
Thần Dực ưu nhã cầm tách trà của mình lên, lấy ống tay áo che miệng uống vào một ngụm, sao đó hỏi, “Tại sao?”
“Vị như Hoàng Liên.” Lục Thanh hồi tưởng lại cái vị đắng của Hoàng Liên, nêu ra nhận xét.
“Ha ha! Công chúa nhầm rồi, đó là trà thuốc đắng, còn đây là trà ngọt, rất ngon đó, không uống thật sự là uổng phí! uổng phí!” Thần Dực cười cười, Tông chủ là người hảo ngọt ghét đắng, mà trà Bích Ba Đào này lại là trà mà ngài ấy thích nhất, sao lại có vị đắng cho được?
“Thật?”
“Tại hạ sao dám gạt ngài.”
Hiên Viên Lục Thanh nhìn chằm chằm ly trà trước mặt, sau đó giống như hạ quyết tâm, cắn răng nói, “Uống thì uống.”
Sau đó liền thấy Hiên Viên Lục Thanh bắt lấy ly trà ngọc cẩm, phong phong phạm phạm, tiêu sái uống,quả nhiên, lúc đầu là nhíu mày, sau đó từ từ giãn ra, cuối cùng là thỏa mãn.
“Công chúa thấy thế nào?” Thần Dực rót thêm một ly, đưa cho Lục Thanh.
“Lúc đầu thì thanh ngọt, nuốt xuống thì cảm giác rất sảng khoái, giống như cả người liền phát ra hương hoa vậy.”
“Vâng, chẳng hay thất công chúa đến Cảnh Giang lâu có chuyện gì chăng?” Thần Dực cười nhạt, trong bản kế hoạch của Cơ Quân Tà chỉ ghi vài điều.
Nhất, lôi kéo hậu thuẫn.
Nhị, tránh giao đấu không cần thiết.
Tam, giữ vững phong thái, tuyệt đối không để người khác bôi nhọ lâu.
Tứ, nổi danh!
Thần Dực cố gắng giữ nụ cười khóe môi, Thất công chúa được Mặc hoàng đế cưng chìu, lôi kéo nàng đối với Cảnh Giang là có lợi, tuy nhiên, cũng có thể là con dao hai lưỡi...
“A...thật ra....ta đến đây chỉ....” Lục Thanh hoảng loạn, xưng hô cũng đổi từ 'bổn cung' sang 'ta'....
Thấy Lục Thanh như vậy, Thần Dực liền phất tay áo, kề sát tai nàng, chậm rãi nói...
“Tại hạ nghe nói Lạc lâu của Tứ hoàng tử dạo gần đây sinh ý không phát triển lắm, thất công chúa...”
“Ngươi cũng biết?!” Lục Thanh kinh ngạc, trán bắt đầu đổ mồ hôi, nếu chuyện Lạc lâu sinh ý không phát đạt đến tai hoàng thượng, thể nào ánh mắt của Hoàng thượng với tứ hoàng tử cũng hạ thấp một phần, việc này đồng nghĩa với việc cách xa ngai vị hơn một chút, chuyện này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, bất tri bất giác, tay Lục Thanh nắm chặt lại, sát ý nổi lên.
“Khụ...bản thân tại hạ vô cùng bái phục Tứ hoàng tử, nghe danh Tứ hoàng tử thông tri đạt lí, am hiểu thư cầm, mười tuổi đã đàn một khúc vang danh thiên hạ, tại hạ vô cùng khâm phục, đối với tứ hoàng tử vô cùng để tâm, thế nên...” Thần Dực vuốt đuôi ngựa, trong lòng âm thầm cảm thán bản thân, hắn uốn lưỡi bảy tấc rồi a...
Lục Thanh thấy có người khen Hiên Viên Huyền Nha, cảm thấy vui mừng hết sức, sát ý lặn xuống, tay cũng thả lỏng., vui vẻ ngh Thần Dực nói.
“Thế nên, tại hạ muốn hợp sức với Lạc lâu, tứ hoàng tử có tiền, tại hạ có danh, cả đôi bên đều có lợi ạ, công chúa, ý người thế nào?”
Tứ hoàng tử là một trong tứ đại tài tử của kinh thành, lại là nhi tử dưới gối thánh thượng, cùng với lục hoàng tử là hai người có cơ may lên ngôi hoàng đế, trong kinh thành có không ít kẻ nghe danh mà e dè, nịnh nọt, mà Cảnh Giang lâu có tứ hoàng tử làm thần giữ cửa, thì sau này không sợ mấy nhân vật đại nhân đến quấy rối nữa, tỷ như Thất công chúa lúc nãy gây sự ở đây vậy.
“Tiền? Ngươi nói nghe cũng có lí.”
“Quá có lí ấy chứ, Thất công chúa nên nghĩ đến đại cục...” Thần Dực nói trọng tâm, “Lục hoàng tử cũng sắp mười sáu tuổi, dù ngôi vị Thái tử chưa xác định, nhưng hoàng thượng tâm tình bất định, nhỡ đâu,...”
Thần Dực kéo dài âm cuối, quả nhiên...
“Bốp”
“Ngươi nói đúng! Việc này ta sẽ trực tiếp nói với Tứ hoàng huynh.” Lục Thanh công chúa vỗ bàn, hai mắt sáng như sao, đứng lên đi ra phía cửa, nhưng khi đến cửa bỗng dưng dừng lại, nghiêng đầu nói: “Thần Dực, tứ hoàng huynh lên ngôi hoàng đế, ngươi là công thần.”
“Thất công chúa, đi đường cẩn thận, cáo từ!” Sự việc tiến triển quá tốt, thật sự quá tốt.
Lúc Hiên Viên Lục Thanh rời khỏi Cảnh Giang, Thần Dực từ trên phòng nhìn ra cửa sổ, thấy xa giá của công chúa đã đi xa, mới rót một chén Bích Ba đào ra, khẽ nhấp một ngụm, hai mắt hồ ly híp lại, cười mị mị.
--- ------ ----
Thiên Quân Viện.
Lúc này ở Đông Qua đã phủ một tầng tuyết dày đặc mà trắng xóa, một quang cảnh thuần khiết lạnh lẽo, nhưng trong Quân viện thỉnh thoảng lại truyền dến tiếng khúc khích của tiểu cô nương, thật làm người ta ấm lòng.
“Khuynh Thành, cũng may tuyết đã ngừng rơi, ta đoán mấy tuần nữa sang Xuân, Bích Ba đào trong viện tử cũng sẽ nở.” Cơ Quân Tà tay cầm kiếm tre, không ngừng múa loạn trong không trung, khiến cho mấy con Hồng điểu kinh hoảng bay loạn, có một con Hồng điểu to gan, còn dám rít một tiếng dài, xông thẳng đến chỗ Quân Tà, làm hắn hoảng hồn lùi lại mấy bước.
“Chủ tử, ngươi thích Bích Ba đào đến vậy sao?” Khuynh Thành che miệng cười, đối với chủ tử đang dọa tiểu điểu cảm thấy rất tức cười.
“Ân! Rất thích, rất là thích!” Ở hiện đại Lưu Quân hắn không có thói quen cố định thích một cái gì đó, nhưng lần đầu thấy Bích Ba đào, đã cảm thấy vô cùng yêu thích, vô cùng quen thuộc.
“Chủ tử, thế Tà thiếu thích hoa gì nhỉ?” Khuynh Thành bất tri bất giác nói một câu.
“Tà đệ? Không biết.” Cơ Quân Tà cầm kiếm huơ huơ, sau cùng mệt mỏi mới hạ tay xuống, cùng lúc đó, thị vệ bên ngoài hớt hải chạy vào.
“Tông chủ, Dã lão chủ cho gọi ngài.”
“Dã lão đầu? Ân, ta biết rồi.” Cơ Quân Tà hạ kiếm tre, chỉnh sửa lại trang phục một chút mới đi cùng thị vệ ra ngoài, lên đến đỉnh núi Dã Hành, hai người mới thấp thoáng thấy bóng Dã Hành Sơn.
“Dã lão đầu!” Cơ Quân Tà cười ngọt một cái, hướng Dã Hành Sơn cúi đầu thi lễ.
“Ân!” Dã Hành Sơn một bố y xưa cũ, đầu tóc cũng xộc xệch, y nhẹ phất tay, đám thị vệ bên cạnh lập tức biến mất không tăm hơi, Quân Tà dò mãi không thấy khí tức của bọn họ, đám thị vệ đã đi xa rồi.
“Quân nhi, con nói xem Đông Quan đã tồn tại mấy năm rồi?”
“Dã lão đầu, hơn hai trăm năm.”
“Bao nhiêu người?”
“Hơn hai ngàn.”
“Chia làm mấy tổ?”
“Tám tổ, mỗi tổ đều tiến hành huấn luyện khác nhau, bắt đầu huấn luyện từ năm sáu tuổi, người có khả năng đặc biệt sẽ được bổ nhiệm vào 'Hắc long kỵ sĩ đoàn', người không có năng lực chiến đấu sẽ làm tình báo hoặc làm dược y.”
“...”
“Dã lão đầu, con nói không đúng sao?” Cơ Quân Tà nhíu mày.
“Không phải không đúng, quả nhiên ta giao Đông Qua cho con là đúng nhất, nhưng là...”
Cơ Quân Tà khó hiểu, rõ ràng trong điển tịch ghi rất rõ ràng chi tiết, hắn cũng học rất thông thuộc, còn gì sai sót sao?
“Theo con thì...ai giết Lưu Sa?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...