Trong tổng cung Đông Qua, một đám nam nhân vừa mới huấn luyện xong tập trung lại từng nhóm nhỏ, líu ríu đứng nói chuyện, trình độ bát quái không thua kém tam cô lục bà, vẻ mặt tò mò hiện rõ hết trên mặt.
“Này, các ngươi có biết không, hôm qua ta nghe Thất Thập canh gác bên Biệt viện nói tân tông chủ lần này của chúng ta là Quân thiếu.” Một nam nhân trung niên mặt sẹo mở đầu nói.
Lời vừa nói ra, lập tức có người tò mò, “Thật sao? Lúc trước ta còn tưởng mọi người nói giỡn, thật sự là Quân thiếu sao.”
“Nga, ngươi đúng là trẻ mới vào nghề, Quân thiếu văn võ toàn tài, tuổi trẻ tài cao, đương nhiên rất hợp với vị trí Tông chủ.” Nam nhân da ngăm đen bất đắc dĩ đập lên vai nam tử trẻ tuổi bên cạnh.
“Ha ha! Lần này nghe nói Quân thiếu sẽ kiểm soát tổ sát thủ chúng ta đó, nói không chừng sẽ trực tiếp đào tạo, đến lúc đó sẽ cho Quân thiếu thấy tổ sát thủ số mười chúng ta lợi hại như thế nào, hắc hắc.” Nam tử mặt sẹo càng nói càng hăng, đến nỗi mặt mũi đỏ bừng.
“Di? tổ mười các ngươi cứ nằm mơ đi, tổ ba chúng ta mới là tổ sát thủ giỏi nhất.” Nam nhân da ngăm tức giận phản bác, trên mặt đều là kiêu căng cùng tự hào.
“Khoan, vậy còn Tà thiếu.” Tân binh mới vào gãi đầu hỏi, Quân thiếu là Tông chủ vậy Tà thiếu không lẽ bỏ đi, dù sao làm đệ đệ tông chủ vẫn rất tốt nga, chi phí ăn, mặc, ở không thua kém mấy vị trưởng lão.
“Thì vẫn là Tà thiếu chứ sao, Quân thiếu chưa có người nối dõi cơ mà.” Nam nhân mặt sẹo thản nhiên nói.
“Nhưng còn. . .”
“Hừ, xem ra vừa rồi luyện tập còn chưa đủ mệt nhỉ? Mấy người các ngươi vẫn còn sức để tán gẫu cơ mà.” Đúng lúc tân binh kia định mở miệng liền nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên, đánh gãy lời hắn, người nói còn rất tức giận.
Lời nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng vào tai ba nam tử lại thành giọng nói khủng khiếp: “Ách, Khuynh Thành cô nương, cô nương đến từ bao giờ thế?”
Khuynh Thành nghiêng đầu, ánh mắt che giấu giễu cợt, cố gắng nghiêm túc nói: “Từ lúc bắt đầu tám chuyện.”
“khuynh Thành cô nương, chúng ta chỉ là đang thắc mắc về việc Tân Tông chủ thôi a.” Tân binh mới rất không hiểu tại sao mọi người trong Đông Qua đều sợ cô gái nhỏ nhắn trước mặt, trông nàng chỉ mới 10, 11 tuổi, tay yếu chân mềm, quả thật một chút cũng không đáng sợ.
Nhưng mà cổ nhân có câu: Họa hổ, họa bì nan họa cốt, Khuynh Thành mười tuổi đạt cấp bốn, năm nay mười một tuổi đã đột phá cấp năm, chỉ thua Cơ Quân Tà một bậc, tuy rằng vẫn còn kém đội sát thủ bọn họ, nhưng về công pháp, vũ kỹ thì Khuynh Thành đã được Cơ Quân Tà dạy cho rất nhiều, nên kỹ thuật đánh cận chiến của Khuynh Thành từ sớm đã nổi danh trên Đông Qua rồi.
“Hửm? Còn phải nói, đương nhiên Quân thiếu là thiên tài ngàn năm có một rồi.” Khuynh Thành vỗ ngực tự hào, tinh quang đáy mắt phát ra mãnh liệt, nàng làm đệ tử đi theo Quân thiếu cũng hưởng sái tư vị người người ao ước, vả lại, nàng đã sớm đem Cơ Quân Tà xem là Lão Thiên của nàng rồi, hiện tại nghe người khác khen ngợi Cơ Quân Tà, trong lòng tự nhiên có tự hào.
Đứng lại nói chuyện một lúc, sau đó Khuynh Thành tùy tiện nói một câu cho nghỉ khiến a nam tử vô cùng sung sướng, liền cũng quay về Thiên Quân viện.
---o0o---
Thiên Quân viện.
Cơ Quân Tà một thân huyền bào thêu rồng vàng tinh xảo, ngồi trên tháp, dù tay cầm một quyển sách về Đông Qua chi sử, nhưng ánh mắt huyết sắc lại hướng về phía Tần ma ma đang hoảng loạn hối thúc sai Thường Trữ may y bào cho nàng, còn bản thân lại tất bật chuẩn bị mọi thứ thật kỹ càng, nhìn thấy nha đầu Thường Trữ bị hối gấp đến mức hai mắt hồng hồng uất ức đi ra ngoài, làm Cơ Quân Tà vừa đau lòng vừa buồn cười.
“Quân nhi, con xem, đôi giày này thế nào, nó được làm bằng vải cứng, thêu chỉ vàng tinh xảo đó, còn nữa, ta đã chuẩn bị nhĩ đinh đen huyền con yêu cầu, thật là, nam nhi sao có thể đeo nhĩ đinh cơ chứ? À quên, còn có mũ ngọc nữa này, ngọc huyết trân san hô này quả nhiên rất hợp với con a, hay là con thích màu khác, ta sai Tế Ti Phòng làm cái khác cho con? Này, Quân nhi...”
Tần Thấm cầm một chiếc giày nhỏ màu đen, ngắm ngắm nghía nghía, lại quay sang Cơ Quân Tà hỏi, lại nhớ đến nhĩ đinh hôm trước nàng nhờ, rồi nhìn thấy mũ ngọc màu đỏ không hợp với giày đen, nói chung, Tần Thấm đang hồi hộp còn hơn cả nàng nữa.
“Tần ma ma, chỉ là nhận chức, ngươi đừng hoảng loạn vậy mà...” Cẩn thận gấp sách, Cơ Quân Tà bất đắc dĩ mở miệng khuyên nhủ, đến nàng còn chưa đến mức đó đâu.
Bước đến bên bàn, cầm lên một chiếc nhĩ đinh màu đen tinh xảo, ân, quả nhiên là Tế Ti Phòng, tất cả mọi thứ đều hoàn hảo, nhĩ đinh này được làm từ chất liệu đặc biệt.
Chỉ thấy, chiếc nhĩ đinh trên tay Cơ Quân Tà lóe sáng, giống như muốn chứng minh chúng đúng là hàng thương phẩm, nhĩ đinh phát ra một cỗ khí mê hoặc vô cùng, trên hai bên mặt còn vẽ một hình con rồng màu trắng đang bay lượn, cầm lên một chiếc còn lại, chỉ thấy nó không khác gì chiếc kia, nhưng họa tiết điêu khắc là một con rắn màu trắng nhỏ, điêu khắc vô cùng tinh xảo sống động, giống như chúng có thể bay ra khỏi nhĩ đinh bất cứ lúc nào.
Cơ Quân Tà hài lòng gật đầu, tay áo phất một cái, một chiếc kim may áo lập tức chuẩn xác xuyên qua lỗ tai bên trái, động tác quyết tuyệt, không chút sợ hãi, chưa để Tần Thấm hết kinh hoảng, Cơ Quân Tà cầm nhĩ đinh khắc long họa cẩn thận đeo vào, sau đó thuần phục đi đến đến kéo ngăn đầu ở hộc bàn, lấy kim sang dược bôi bôi trét trét.
“Quân...Quân nhi...con làm cái gì vậy?...” Tần Thấm kinh hoảng, lập tức giật lấy bình ngọc trên tay Quân Tà, đau lòng xoa xoa lỗ tai đang đỏ dần lên.
Từ trước đến giờ, nàng vô cùng tùy tiện, cho nên tuy rằng tuổi ở hiện đại cộng với hiện tại cũng đã lớn, Cơ Quân Tà vẫn không khác hài tử bình thường, sinh hoạt cá nhân luôn luôn tùy tiện đến hết mức có thể.
Cơ Âm Tà lại khác, ngoại trừ tính cách bừa bộn, lười biếng, những thứ còn lại hắn đều yêu cầu phải hoàn hảo, đồ vật sử dụng, đến cả màn trướng cũng là lụa Vân Tiên thượng hạng.
“Tần ma ma, muốn xỏ nhĩ đinh thì động tác càng nhanh càng tốt chứ?” Cơ Quân Tà nghiêng đầu mà hỏi, ánh mắt xinh đẹp tràn đầy tò mò.
“Nhưng không thể cứ tự ý như vậy, sẽ nhiễm trùng...” Tần Thấm thở dài, chung quy nàng vẫn còn là đứa trẻ a, trong thâm tâm sớm đã xem nàng là nữ nhi của mình, Tần Thấm đối với Cơ Quân Tà là yêu chiều không dứt.
“Ách, con hiểu rồi...” Cơ Quân Tà giống như bừng tỉnh, ánh mắt mơ màng chuyển thành trong suốt không tia tạp chất, kéo kéo góc áo Tần Thấm.
“Ca ca, huynh có ở đây không, ca ca...”
Trong phòng nhất thời yên tĩnh vô cùng, Tần ma ma và Cơ Quân Tà đều biết, hỗn thế tiểu ma vương tới rồi!
Xuyên qua đình các, lại bước qua cây cầu nhỏ làm bằng cẩm thạch, Cơ Âm Tà hung hăng càn quấy mà bước, cái đầu nhỏ nghểnh cao, gương mặt điên đảo chúng sinh cũng vì vậy mà chĩa thẳng lên trời, chiết phiến trong tay không ngừng phe phẩy, đầu đội mũ ngọc, bạch y tao nhã thuần khiết bị hình tượng của hắn làm mất hết.
Không thèm để ý đến thị nữ thị vệ phía sau run cầm cập đi theo, Cơ Âm Tà đi một đường thẳng đến cửa viện, vừa đi vừa la hét ầm ĩ, nhưng vừa nhìn thấy cửa viện treo mộc bảng vừa to vừa sáng ghi chữ “Thiên Quân” rồng bay phượng múa, miệng Cơ Âm Tà đột nhiên ngừng lại, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một cỗ tức giận.
Thế là, hắn lập tức bỏ lại đám người phía sau, chạy thẳng vào phòng.
“Ca ca, huynh vẫn chưa đuổi việc hai tên canh cổng.” Cơ Âm Tà thở phì phì, gương mặt vì tức giận mà đỏ bừng, quá đáng, chỉ cần nghĩ đến ánh mắt giễu cợt của hai tên đó, Cơ Âm Tà liền nhịn không được muốn băm vằm chúng ra.
“Chậc, bọn họ là sát thủ cấp 9, lại nguyện ý làm thị vệ gác cổng, là vinh hạnh của chúng ta mới đúng, đệ không nên nói vậy.” Cơ Quân Tà thở dài, toàn Đông Qua ngoại trừ mấy trưởng lão là cấp 10, còn lại người đạt quá cấp 8 vô cùng hiếm.
“Nhưng mà. . .Thôi được rồi. . .” Cơ Âm Tà còn muốn phản bác, nhưng nghĩ tới Dã lão đầu từng nói với hắn phải bảo vệ tỷ tỷ, cho nên đè nén tức giận trong lòng xuống, tỷ tỷ quan trọng hơn.
Lần đầu thấy hắn ngoan ngoãn như vậy, Cơ Quân Tà trong mắt nảy sinh ra kinh ngạc rất nhanh liền liễm đi.
“Có muốn ăn bánh gato không?” Quân Tà sủng nịch vuốt vuốt hai má đệ đệ, tận hưởng cảm giác mềm mại da mặt hài tử, thỏa mãn mà nói.
“Muốn, muốn, đệ muốn ăn.” Hưng phấn chờ mong nhìn tỷ tỷ, nhưng chợt thấy dị vật màu đen tuyền phát ra tinh quang chói sáng bên tai tỷ tỷ, “Ca ca, cái này là...”
Cơ Quân Tà lại mỉm cười dịu dàng: “Hì hì, là nhĩ đinh, ta có bảo làm cho đệ một cái, có muốn đeo luôn không? Cho giống ta.” Cơ Quân Tà lại mỉm cười dịu dàng.
Vốn dĩ không hề thích, nhưng nghe câu “cho giống ta” của nàng, hắn hai mắt liền phát sáng, mọi người đều nói hắn không giống tỷ tỷ, cả tính cách lẫn tài năng, ít ra đeo nhĩ đinh có thể trông giống tỷ tỷ một chút, cho nên hắn không do dự nói: “Đương nhiên, đệ rất thích.”
“Tần ma ma, đến đeo nhĩ đinh cho Tà nhi đi.” Vì sợ nàng lại làm đau hắn, Cơ Âm Tà liền nhờ Tần Thấm giúp.
Một lát sau, trong phòng liền phát sinh một tình huống dỡ khóc dỡ cười.
Cơ Âm Tà một bên ôm chặt cánh tay Cơ Quân Tà, một bên cắn chặt chiếc khăn tay của nàng, cố nhịn đau, hắn không muốn khóc trước mặt tỷ tỷ, Tần ma ma cẩn thận dùng kim thêu cố xuyên qua.
“Aaaaaaaaa. . .”
Tiếng thét kinh thiên động địa vang ầm lên, khiến cho lũ chim sẻ giật mình bay mất, mà chủ nhân của tiếng thét cũng ngất xỉu.
-----
“Tà thiếu, ngươi nhìn xem, đẹp lắm đúng không?” Hắc Vô Thường cầm một cái gương bằng ngọc lưu ly, giơ lên cho Cơ Âm Tà xem.
Tiếp nhận gương đưa tới, Cơ Âm Tà vén tóc, trên lỗ tai tinh xảo ngày nào bây giờ đỏ ửng, trên tai xuất hiện một vật lạ màu đen, hình tròn, còn khắc hình một con rắn tinh xảo.
“Uh, đẹp vô cùng.” Bạch Vô Thường phụ họa theo.
“Nhĩ đinh này rất giống với ca ca, nhưng họa tiết không giống.” Cơ Âm Tà nhăn mặt, gương mặt tuấn mĩ trở nên khó coi, một tay bóp nhẹ vành tai đỏ rực của mình.
“Tà thiếu, tôi nghe nói họa tiết này là Quân thiếu thiết kế rồi đưa cho Tế ti phòng đó.”
“Oa! Là ca ca vẽ sao? Quả nhiên vô cùng hợp với bổn thiếu.” Đột nhiên thay đổi thái độ, Cơ Âm Tà càng nhìn nhĩ đinh, ánh mắt càng rực rỡ, nhưng cảm giác có gì đó không đúng, hắn liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy chính là hai tên nào đó mặt đỏ như mông khỉ.
“Các ngươi cười cái gì? Mau im ngay!” Cơ Âm Tà xấu hổ hét lên, đồng thời cũng cúi xuống né tránh ánh mắt hai người bọn họ.
Hắc Bạch Vô Thường cố nén cười, Quân thiếu chính là điểm yếu của Tà thiếu a.
“Tà thiếu, chúng ta không có cười.”
'Nói dối, trắng trợn nói dối' Cơ Âm Tà nhìn bả vai run run của bọn họ, hai mắt trợn trắng, nhưng cũng uất nghẹn nuốt xuống.
'Chi nha' Cánh cửa bị một cánh tay nhỏ dùng lực mở ra, một bóng dáng đen huyền thon gọn đi vào, trên người còn mang theo hương thơm dễ ngửi, phong thái vô cùng ôn nhu nho nhã, trên tay y còn cầm một cái lồng nhỏ.
“Tiểu đệ, bánh gato đệ thích nhất đây.” Cơ Quân Tà đặt lồng lên bàn, cẩn thận lấy dĩa, cắt bánh đưa cho đệ đệ, cùng cắt một ít bánh đưa cho Hắc Bạch Vô Thường, sau đó liền tà tà mị mị đi về phía nhuyễn tháp, mái tóc đen dài vì hành động của nàng mà uốn lượn, ánh mắt trầm tĩnh sâu không thấy đáy lóe lóe tinh quang.
“Vâng, tạ Quân thiếu quan tâm.” Hắc Bạch Vô Thường nhận, sau đó hiểu ý lắc mình một cái, vô tung vô ảnh bay mất .
“Ca ca, đệ muốn hình con rồng cơ.” Cơ Âm Tà liếc hai người vừa đi một cái, sau đó há mồm cắn một ngụm bánh ngọt, hung hăng nhai nuốt, còn không quên làm mặt ngốc hề hề nhìn Quân Tà .
“Khi nào đệ đạt cấp 6, ta sẽ nghĩ lại.” Cơ Quân Tà ưu nhã cầm một tách trà uống, động tác đẹp mắt chói lóa, đối với chờ mong của đệ đệ làm ngơ không thấy.
Biết ca ca lại nhắc đến việc tu luyện, Cơ Âm Tà cũng ngoan ngoãn không đòi nữa, nhanh vuốt mông ngựa.
“Ca, bánh ngọt ca làm là ngon nhất.”
“Uh, ngon thì ăn nhiều vào, mà đệ còn đau không?” Buông tách trà xuống, nàng quan tâm hỏi.
Nàng thì thân thể tu luyện cấp bậc cao nên không có việc gì, còn đệ đệ thì. . .
“Chậc, rất rất đau.” Cơ Âm Tà nuốt mẩu bánh cuối cùng, lại đưa bàn tay nhỏ nhắn lên xoa xoa lỗ tai sưng đỏ, vẻ mặt đau đớn khó khăn.
“A! Để ta xem.” Hơi đỏ, có chút sưng nhẹ, Quân Tà cẩn thận đánh giá, từ trong ngực áo móc ra bình sứ nhỏ, đổ thuốc ra nhẹ nhàng xoa xoa lỗ tai đệ đệ.
Tỷ tỷ thật đẹp! Tóc đen ba ngàn như thác nước tùy ý phất phơ, một thân huyễn y phiêu phiêu dật dật, thân thể nhỏ nhắn thon dài tuyệt mỹ, huyết sắc con ngươi đỏ rực lười nhác, trong hơi thở trên cơ thể lại nồng đậm mùi của cường giả cao nhân, phong thái phóng khoáng tự do tự tại, lại có vài phần khí phách nam hài, vẻ đẹp làm vạn vật xung quanh đều ảm đạm thất sắc, quả thật là khuynh quốc khuynh thành.
“Quán tỷ, đệ nhất định không làm tỷ mất mặt đâu, tỷ yên tâm.” Cơ Âm Tà ngây ngốc nói, ánh mắt đen thuần toát ra mê mang không rõ,tự chủ không được mà nói, câu này làm cho Quân Tà bật cười, “Ha! Vậy ta sẽ chờ cho đến khi đó.”
Hắn cứ ngây ngốc như thế cho đến khi Cơ Quân Tà kiểm tra xong một lượt, thấy đệ đệ vẫn nhìn mình chằm chằm bèn nhấc tay búng trán hắn một cái,hắn mới sựt tỉnh.
“Cố mà tập luyện đi.” Sủng nịch nhìn vẻ đáng yêu của đệ đệ, Quân Tà ôn nhu xoa đầu hắn.
“Ân.” Híp mắt cười, Cơ Âm Tà kiên định gật đầu.
“Ưm, vậy đệ ở lại, ta có việc, đi trước vậy.” Cơ Quân Tà hài lòng gật đầu, sau đó liền xoay người rời đi,trước khi đi cũng để một bình Kim Sang Dược cao cấp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...