(Nếu không có gì thay đổi: Chương 72 mở đọc đến 00:00 25/06/2020)
Chương 72: Tử Ngọ Tỏa Hồn
Phần Thiên Cổ suốt đường bay nhanh, chưa đến nửa canh giờ đã quay lại Huyền Uyên Tông.
Ân Hàn Giang lột hẳn da của Dược Gia Bình xuống, đứng trên mặt trống, vạt hồng y tung bay ngược gió phác họa thân hình cao gầy cân đối, điểm lên diễm sắc là đai lưng màu bạc khiến eo của y trông càng thêm mảnh dẻ.
Đến trên Tổng đàn, y không vội hạ xuống mà cao giọng truyền âm:
"Môn nhân Huyền Uyên tông nghe lệnh, bày Tử Ngọ Tỏa Hồn trận."
Bất kì ai đang ở Tổng đàn nghe thấy lời y nói đều vô cùng khiếp sợ.
Cừu Tùng Tuyết từ sau khi bị Ân Hàn Giang lóc thịt vẫn luôn hậm hực không vui lúc này hai mắt sáng lên, lay Túc Hòe đang ôm sách ngủ đến chảy nước miếng bên cạnh, cười điên cuồng:
"Đi, đồ tôn, theo ta đi bày trận."
"Trận, trận gì cơ?" Túc Hòe bị Cừu Tùng Tuyết lắc đến não cũng chấn động, lập tức rút Gậy Diệt Tình ra, "Sao, sao rồi? Kẻ địch tấn công ở đâu?"
"Là Tử Ngọ Tỏa Hồn trận, 300 năm qua, ta chỉ được chứng kiến trận pháp đó đúng một lần." Cừu Tùng Tuyết hưng phấn liếm môi, "Một trăm năm trước, Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang giết lên Tổng đàn, lão Tông chủ bị Phần Thiên Cổ phản phệ, trước khi chết muốn chúng ta bày Tử Ngọ Tỏa Hồn trận giam giữ hai người đó."
Ngày ấy đất trời mịt mù, sáng tối đảo điên, hơn trăm cao thủ Huyền Uyên Tông hợp sức bày trận, Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang mình đầy thương tích bị khóa trong đó, lúc ấy tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ phải chết không nghi. Cừu Tùng Tuyết bị một kiếm đâm xuyên đầu càng là liều mạng hộ trận trên tinh thần chung muốn vây giết hai kẻ xâm nhập.
Trận pháp duy trì ba ngày ba đêm, khi mọi người tưởng rằng họ đã bị Tử Ngọ Tỏa Hồn trận ép đến kiệt cùng mà chết thì trên không trung hai vì tinh tú Thất Sát và Phá Quân tỏa hào quang kì lạ, một thanh Ma Kiếm đỏ như máu và Thất Sát Kích hợp lực lao ra khỏi Tỏa Hồn Trận. Văn Nhân Ách bay lên triệu hồi Thất Sát Kích, huyết kiếm hóa thành Ân Hàn Giang hơi thở mong manh ngã xuống, Văn Nhân Ách đón được ôm vào lòng.
"Có thể bức ta đến bước đường này cũng đáng nể đấy." Văn Nhân Ách chậm rãi nói, "Ta vốn tưởng Huyền Uyên Tông toàn là nghiệp chướng, một kẻ cũng không đáng giữ. Bây giờ xem ra vẫn có thể giáo dục lại."
Trường kích vung lên, chòm Bắc Đẩu và Nam Đẩu giáng tinh lực, tinh đồ lập thành trên đầu Văn Nhân Ách.
Chiến ý khiến Văn Nhân Ách mất cảm giác trước thần hồn đau đớn, tinh lực đã bổ sung chân nguyên cạn kiệt của hắn. Hắc bào rơi xuống, lưng Văn Nhân Ách lấp lánh điểm tinh.
Chúng không phải do tâm pháp cố ý tu luyện mà là những vết thương khi Văn Nhân Ách còn mang thân phàm nhân, lưu lại sau những phen cửu tử nhất sinh trên chiến trường.
Những vết thương rời rạc ấy kì diệu thay cấu thành tinh đồ của mười bốn chủ tinh, hấp thu tinh lực cuồn cuộn không dứt. Thất Sát Kích vung lên, tinh lực tràn ra khiến hơn trăm môn nhân đang bày trận đều bị thương nặng.
Khắc ấy, Văn Nhân Ách ôm Ân Hàn Giang đứng trên thiên không cao nhất, đám người Huyền Uyên tông mới nãy còn hô hào muốn giết chết họ - miễn là bò dậy được – đang quỳ hai gối, tay đặt trên đất, cúi đầu thật sâu.
Quỳ trước sức mạnh lấy một địch trăm của Văn Nhân Ách, quỳ trước uy phong của hai người đơn thương độc mã giết lên Huyền Uyên Tông, quỳ trước kì quan vạn dặm tinh tú.
Từ khắc ấy về sau, Văn Nhân Ách xứng danh Ma Tôn.
Tử Ngọ Tỏa Hồn trận trở thành bí pháp của Huyền Uyên tông, chỉ cần còn Văn Nhân Ách thì vĩnh viễn không cần dùng đến trận pháp này. Ngay cả Chính Ma đại chiến cũng chẳng thèm bày ra.
Mà hôm nay Ân Hàn Giang quyết định mở Tử Ngọ Tỏa Hồn trận, kẻ địch như thế nào lại đáng để y cẩn thận đến thế?
"Sư tổ ngươi là ta đây cũng từ khi ấy hạ quyết tâm nhất định phải tấn chức Đại thừa kì, mới lấy hết can đảm nhập Ngạ Quỷ Đạo." Cừu Tùng Tuyết nói, "Khi xưa sợ đau sợ chết, sau mới hiểu thấu, Tu chân như bơi ngược dòng nước, chỉ có một chữ "Dũng" mới định được Càn Khôn!"
Nhưng hình như "dũng" của sư tổ người bị sáng tác thành "mãng" mất rồi... Túc Hòe mím môi không dám nói, nó sợ bị sư tổ đánh.
"Tử Ngọ Tỏa Hồn trận cần ít nhất 99 cao thủ từ Nguyên Anh trở lên, không biết có dắt dê đâu ra được nhiều người vậy không nữa," Cừu Tùng Tuyết nói, "Đi, sư tổ đưa ngươi đi xem náo nhiệt."
Cừu Tùng Tuyết và Túc Hòe là những người đầu tiên chạy qua, sau đó một lát, Chung Ly Khiêm, Thư Diễm Diễm mới mang theo hơn mười thuộc hạ đến, những người này đều vượt Nguyên Anh kì.
Hiện tại Văn Nhân Ách đã rời khỏi cơ thể Bách Lí Khinh Miểu, nàng nhẹ nhàng hạ xuống chào Chung Ly Khiêm:
"Chung Ly đại ca."
Chung Ly Khiêm hiếm thấy tháo vải che xuống, cố chịu đựng mắt đảo vành quan sát trạng thái của Bách Lí Khinh Miểu rồi lại đeo lên, vui mừng nói:
"Cô nhập đạo rồi."
"Còn phải cảm tạ các vị tiền bối tương trợ." Bách Lí Khinh Miểu nhẹ giọng đáp.
"Tử Ngọ Tỏa Hồn trận cho ai thế?" Thư Diễm Diễm hỏi.
"Vì Hạ Văn Triều, cũng là Huyết Ma." Bách Lí Khinh Miểu nói, "Ân Tông chủ một mình đánh vào Thượng Thanh phái, bắt được Hạ Văn Triều. Hiện tại Hạ Văn Triều chỉ có Trúc Cơ nhưng Huyết Ma vẫn khó đối phó, cần phong ấn lại."
"Ân Hàn Giang bắt Hạ Văn Triều mà ngươi không can sao?" Thư Diễm Diễm để ý gì sống chết của Hạ Văn Triều, nàng chỉ mang quan tâm nhìn Bách Lí Khinh Miểu.
Thư hộ pháp không liên lụy chuyện yêu đương nhưng vẫn kính nể những người có tình trong thiên hạ. Nàng hơi thích Bách Lí Khinh Miểu, thích cô gái nhỏ ngây thơ không giả tạo, lương thiện và chẳng đòi hỏi gì từ người khác ấy. Nếu có thể, Thư Diễm Diễm mong rằng Bách Lí Khinh Miểu sẽ nhận được sự đối đãi tốt nhất. Tiếc thay tạo hóa trêu ngươi, người thâm tình lại gặp kẻ bạc tình.
Bách Lí Khinh Miểu dịu ngoan cười:
"Đa tạ Thư cô nương quan tâm, Bách Lí đã nhìn thấu hồng trần, chuyên tu Vô Tình Đạo."
Nghe nàng gọi mình là "Thư cô nương", có vài chuyện rất lâu trước kia chợt gợi lại, Thư Diễm Diễm cười nói:
"Lần đầu gặp gỡ ngươi vẫn còn là con nhóc cáu kỉnh luôn hậm hực vì ta và sư huynh ngươi. Chớp mắt bốn mươi năm trôi qua, ngươi đã trở thành tu giả ưu tú trên đại đạo thăng thiên rồi."
Người con gái tuyệt mỹ hơi ngước mắt nhìn không gian bao la vời vợi, khẽ thở dài:
"Đường Thục khó, khó hơn lên trời. Đường Thục đã trắc trở như vậy rồi huống chi trước mặt còn mênh mông trời bể? Bên đại đạo chồng chất xác xương, phạm chút sai lầm đều phải chịu thần hồn câu diệt. Nếu tìm không thấy một người có thể tay trong tay nghịch thiên mở lối, chi bằng đoạn tuyệt ái tình, một thân độc bước."
Lời này nàng nói với Bách Lí Khinh Miểu, cũng nói với bản thân mình. Động lòng là một chuyện, có tình nguyện băng sóng vượt gió vì phần động lòng ấy không lại là một chuyện khác.
Thư hộ pháp nàng chưa bao giờ sa vào vũng lầy tình ái, sức mạnh cường đại mới là mục đích nàng hằng theo đuổi.
Thư Diễm Diễm không nhìn Chung Ly Khiêm nhưng Chung Ly Khiêm đã hiểu cả. Y mắt manh tâm không mù, ý tốt của thiếu nữ xinh đẹp thông tuệ ấy Chung Ly Khiêm vẫn luôn hiểu, y đối với Thư hộ pháp cũng thực thưởng thức. Nhưng Chung Ly Khiêm chưa bao giờ nói gì vượt qua khung cửa sổ giấy, bởi y hiểu, người đẹp rắn rết sẽ vĩnh viễn sống trong tự do như ý của mình, tuyệt không cho phép bất kì điều gì trói buộc bản thân.
Nhưng...
Chung Ly Khiêm cảm nhận sát khí mênh mang trên không trung, thầm nghĩ giá mà giống như hai vị này, có một tình yêu đôi bên cùng nâng đỡ cũng thật không tồi.
Lên trời đã khó, hiểu lòng người còn khó hơn.
"Đã đến đủ rồi sao?" Ân Hàn Giang lạnh lùng nói, "Bày trận!"
Quảng trường rộng lớn phía trước Tổng đàn Huyền Uyên Tông vốn là một trận pháp khổng lồ. Chín mươi tám cao thủ đứng vào vị trí phù hợp với thuộc tính của bản thân, trung tâm để cho Ân Hàn Giang.
Ân Hàn Giang đánh Hạ Văn Triều đang hôn mê rơi xuống, sử Phần Thiên Cổ che trên bầu trời Tổng đàn, mở trận pháp.
Chân nguyên của 99 cao thủ lấy Ân Hàn Giang làm trung tâm vận đến, y phải dùng sức của một người khống chế sức mạnh của rất nhiều cao thủ, rồi định hướng nguồn năng lượng ấy lên người Hạ Văn Triều, phong ấn hoàn toàn kẻ này.
Theo lý thuyết, trước mắt Hạ Văn Triều chỉ có Trúc Cơ Kì đáng lẽ ra không cần trận địa sẵn sàng như lâm đại địch vậy. Có điều Ân Hàn Giang đã đọc "Diệt thế II", Hạ Văn Triều trong sách cũng gặp nạn bao phen, thậm chí một lần bị buộc đến phải tự bạo Nguyên Anh nhưng chỉ cần chưa giết chết hẳn, gã luôn có thể sống lại bằng cách nào đó, còn đạt được sức mạnh càng cường đại hơn quay lại nghiền nát đối thủ.
Việc này Ân Hàn Giang đã suy đi tính lại. Y không chỉ phải đề phòng Huyết Ma, còn cần đề phòng Hạ Văn Triều hơn nữa.
Bởi vậy y phá lệ mở Tử Ngọ Tỏa Hồn trận. Nếu dùng trận pháp này để tấn công, sức mạnh của một đòn gần như đủ hủy diệt một nền văn minh. Nếu dùng để vây bắt một người nào đó thì tu vi Đại La Kim Tiên cũng không thoát được.
Trận pháp giằng co liên tiếp bảy ngày bảy đêm. Giữa lúc phù chú của Văn Nhân Ách hết hiệu lực, Huyết Ma tỉnh lại, trong trận huyết ảnh trùng trùng, một tu giả bình thường như Hạ Văn Triều lại cất lên âm thanh của ma vật.
"Lũ các ngươi, tất cả các ngươi! Nếu là khi lão tổ ta toàn thịnh, một cái Tử Ngọ Tỏa Hồn trận nhỏ nhoi này làm gì được ta? Đợi ta thoát vây rồi, ta phải hút cạn huyết hồn của từng kẻ các ngươi!" Huyết Ma lão tổ quát.
Trước đó lão đã hấp thu sức mạnh của mười bảy cao thủ, lúc này cực kì khó đối phó, đệ tử pháp lực thấp đã bắt đầu không chống đỡ nổi nữa, đến Thư Diễm Diễm cũng dần yếu đi.
Duy có Ân Hàn Giang không chút suy suyển. Một tay y chỉ Huyết Ma lão tổ, cuồn cuộn không ngừng đổ chân nguyên vào trận pháp, tiêu hao lực lượng của Huyết Ma, tay còn lại bấm linh quyết như gió. Phần Thiên Cổ thanh thanh vang vọng, từng chút một khiến cho huyết sắc nhạt đi dần đều.
Cứ như thế bảy ngày bảy đêm, chân nguyên của Huyết Ma lão tổ cạn kiệt, còn bị Phần Thiên Hoả thiêu đốt, cuối cùng không chịu được nữa.
Thật ra Ân Hàn Giang cũng đã là nỏ mạnh hết đà nhưng sắc mặt y bất biến, chống đỡ đến khi Huyết Ma lão tổ kiệt lực vẫn duy trì uy nghiêm, thanh âm không loạn chút nào, quát khẽ:
"Vấy bẩn danh dự Tôn thượng ta, ở U Minh Huyết Hải mưu đồ hãm hại Tôn thượng ta. Huyết Ma lão tổ, quỳ xuống!"
Gầm lên một tiếng, ngón tay Ân Hàn Giang cứng rắn ép xuống, 99 luồng khí đen trắng đan xen nhập hẳn vào cơ thể Hạ Văn Triều. Huyết Ma lão tổ mượn cơ thể gã cố giãy giụa hồi lâu cuối cùng thể lực cũng cạn kiệt nốt, hai gối quỳ xuống trước Ân Hàn Giang.
Những luồng khí giao nhau khóa chặt chân nguyên của Hạ Văn Triều lại, khó mà trốn thoát.
Trong người Ân Hàn Giang lúc này đã trống rỗng nhưng vẻ mặt y bất động, nói với Sư Tòng Tâm:
"Ném vào thủy lao, sai chúng Quỷ tu ngày đêm trông giữ. Phàm là có dị động lập tức báo cho Bổn tọa."
Sư Tòng Tâm sau khi thu lại bệnh khí công lực tăng tiến hân hoan đáp:
"Thuộc hạ tuân mệnh!"
"Hai người các ngươi," Ân Hàn Giang chỉ Thư Diễm Diễm và Cừu Tùng Tuyết, "Coi chừng Bách Lí Khinh Miểu một tháng. Vô Tình đạo của nàng chưa đến bậc Đại thừa, chỉ sợ tâm trí còn dễ bị đầu độc, nhất thời mềm lòng thả Hạ Văn Triều ra."
Y lại nói:
"Miêu đàn chủ đưa đám đệ tử Chính đạo kia đến tìm Chung Ly đàn chủ, cùng Chung Ly đàn chủ thương nghị biện pháp khiến Chính đạo không dám vi phạm lời triệu của Bổn toạ."
"Nguyễn đàn chủ theo Sư đàn chủ đến thuỷ lao, bày trận trông coi. Giáp phòng ngự của ngươi là mạnh nhất, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muộn, trước khi Bổn toạ tới cố gắng hết sức bảo vệ chúng Quỷ tu."
"Thuộc hạ tuân lệnh." Mọi người đồng thanh hô.
Giờ phút này, Ân Hàn Giang đã dùng sức mạnh của chính mình chứng minh một điều rằng y hoàn toàn có năng lực để trở thành một vị Tân Ma Tôn.
Thu hồi Phần Thiên Cổ, Ân Hàn Giang quay về phòng Văn Nhân Ách, ôm ngực cố chống đỡ.
Tâm ma, cưỡng ép sử dụng Phần Thiên Cổ, mở Tử Ngọ Toả Hồn trận. Bất kì một điều nào trong số ấy thôi cũng đủ để Ân Hàn Giang khó lòng chịu nổi.
Nhưng y làm được hết.
"Tôn thượng, cuối cùng ta... chế ngự Huyết Ma rồi."
Ân Hàn Giang cười, tuy mệt mỏi nhưng thoải mái thích ý.
Y cố chấp báo thù, cho dù Văn Nhân Ách còn sống cũng vẫn phải báo thù! Không chỉ để hả giận, càng là để tuyên bố với toàn thiên hạ, có Bổn toạ ở đây bảo hộ Ma Tôn, các ngươi đừng hòng động vào một sợi tóc của người.
Muốn giết Văn Nhân Ách, bước qua Ân Hàn Giang.
"Em làm tốt lắm, tốt hơn ta rất nhiều."
"Ảo ảnh" không giống Tôn thượng nhất đi đến bên Ân Hàn Giang, dịu dàng nói với y.
"Người là Tôn thượng ạ?" Ân Hàn Giang mê mang nhìn hắn.
"Em nhắm mắt lại đi."
Ân Hàn Giang ngoan ngoãn nhắm mắt.
Văn Nhân Ách xoa đầu y trong hư không, Ân Hàn Giang thực sự đã làm quá tốt. Bất tri bất giác mười lăm ngày trôi qua rồi.
Văn Nhân Ách nhân lúc Ân Hàn Giang nhắm mắt, hơi cúi đầu hôn lên môi y, mi tâm chạm nhau.
Cho dù không có thực thể, Ân Hàn Giang vẫn cảm nhận được chút ấm áp trên môi.
Chuyện gì xảy ra vậy nhỉ? Y thắc mắc.
Nghĩ ngợi chốc lát thấy mơ màng buồn ngủ, đến thần hồn cũng muốn chìm xuống. Văn Nhân Ách tiến vào thức hải của Ân Hàn Giang, bắt đầu lần nhập hồn thứ hai.
***
Đau khổ các kiểu =((((((( CP Khiêm Diễm là CP yêu thích nhất của tôi mà. Bạn nào đẩy cùng thuyền lại đây ôm tôi với, hu hu thương tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...