Văn Nhân Ách nhờ chiến ý từ Phần Thiên Cổ mà tỉnh táo lại, ôm lòng đập nồi dìm thuyền tử chiến một trận với 21 vị cao thủ, những cao thủ chính đạo đó không biết đã chết mất mấy người, lại có bao nhiêu người giữ được mạng.
Còn Văn Nhân Ách, hắn vốn muốn khuynh sức đánh trận này, phát huy toàn bộ sức mạnh của mình, khiêu chiến cực hạn bản thân, thử xem đến cùng thì mình có thể mạnh đến mức nào.
Hắn vốn đang không giữ lại chút gì công kích đối thủ, cuối cùng lại bừng tỉnh giữa tiếng trống trấn.
Ân Hàn Giang lấy thân mình Cảnh hư kì, gõ vang Phần Thiên Cổ vì Văn Nhân Ách, cũng không phải do sợ Văn Nhân Ách chết trận mà liều mạng.
Trước chiến, hắn đã đồng ý với Ân Hàn Giang, nhất định phải sống. Văn Nhân Ách cũng không nuốt lời, thời điểm sau cuối, hắn giữ lại một phần sức mạnh, bảo vệ cho cơ thể mình, khó khăn lắm mới giữ được một mạng, để Ân Hàn Giang cứu được.
Văn Nhân Ách dành một hơi, nói cho Ân Hàn Giang biết hắn còn sống sau liền mất ý thức.
Hắn bị thương quá nặng, thần hồn rơi vào hôn mê, trong lúc mơ hồ nghe thấy Ân Hàn Giang gọi mình nhưng mí mắt lại nặng trĩu, không cách nào tỉnh lại.
Trong cốt truyện, Văn Nhân Ách cũng hôn mê hồi lâu, sau khi tỉnh dậy thì nhìn thấy Bách Lí Khinh Miểu bận rộn trước mặt mình, một tia nắng từ trên cao chiếu vào người Bách Lí Khinh Miểu, gương mặt nàng dịu dàng mà kiên định, dáng vẻ một lòng cứu giúp người thật là xinh đẹp. Dưới tác động của ánh mặt trời - hoặc là thần quang, Tôn chủ Ma đạo động lòng rồi.
Nhưng lúc ấy, Văn Nhân Ách còn chưa nhận ra tình kiếp của mình đến nơi, chỉ lạnh lùng nói với đệ tử chính đạo bối phận thấp kém này rằng có thể đáp ứng một yêu cầu của nàng. Bách Lí Khinh Miểu sửng sốt, lắc đầu nói:
"Ta chỉ mong huynh sống sót được thôi."
Văn Nhân Ách bị nội thương rất nặng, lại không bằng lòng về Thượng Thanh phái chữa thương với Bách Lí Khinh Miểu. Bách Lí Khinh Miểu không có cách nào, đành phải dùng phù đưa tin mà sư phụ Thanh Vinh chân nhân đưa cho nàng, báo với đồng môn nàng có việc gấp quan trọng phải ra ngoài một thời gian.
Trước Chính Ma đại chiến, Thượng Thanh phái cấp cho đệ tử cứu viện mỗi người một thanh ngọc giản, gấp rút dạy bọn họ một vài kiến thức chữa thương và thần dược nào thì thường mọc ở đâu, trong ba tháng Ân Hàn Giang bế quan tu luyện kia, Bách Lí Khinh Miểu cùng chúng đệ tử vội vàng ngâm nga ngọc giản và tu luyện pháp quyết chữa thương.
Nàng nhận ra thương thế của Văn Nhân Ách quá nặng, Tử phủ đan điền loạn một đống, đến cả chân nguyên bản mạng cũng biến mất hầu hết. Vì cứu người, Bách Lí Khinh Miểu quyết tâm đưa Văn Nhân Ách leo lên núi Cửu Đỉnh mà trong ngọc giản ghi lại Nhục Linh Chi cửu dương hoàn hồn, sinh ra máu thịt từ xương cốt sống ở đó để tìm kiếm.
Cả một đường Văn Nhân Ách mắt lạnh nhìn nàng cõng mình leo lên núi Cửu Đỉnh, đánh nhau với dị thú bảo vệ linh dược, lấy được Nhục Linh Chi đem nấu thành canh xong một ngụm cũng không uống, đút hết cho Văn Nhân Ách.
Trong truyện, thương của Văn Nhân Ách tốt hơn rồi, nhìn Bách Lí Khinh Miểu vui sướng tươi cười, cuối cùng trong lòng cũng lắng đọng. Hắn không lộ thân phận mà để lại một tín vật, bảo nếu Bách Lí Khinh Miểu gặp nạn có thể dùng tín vật này để gọi mình, cho dù là việc khó như thế nào, Văn Nhân Ách phải vượt lửa qua sông cũng không chối từ.
Bách Lí Khinh Miểu căn bản không cần Văn Nhân Ách báo đáp, có thể cứu được một mạng người nàng đã rất vui vẻ rồi. Sau khi từ biệt Văn Nhân Ách, Bách Lí Khinh Miểu trở về núi nhìn thấy Hạ Văn Triều bị đánh vỡ Nguyên Anh lập tức lòng lạnh như băng.
Hạ Văn Triều thân mang trọng thương nản lòng thoái chí hỏi Bách Lí Khinh Miểu: "Sư muội, khi ta bị thương cũng chỉ mong được gặp muội một lần sau cuối, khi đó muội ở đâu?"
Bách Lí Khinh Miểu khóc thút thít, khi đó rõ ràng nàng đã tìm được Nhục Linh Chi rồi lại không dùng để cứu sư huynh mà đi cứu một người xa lạ.
Vì Hạ Văn Triều, nàng tìm trưởng bối học cách chữa bệnh, một mình đi Kim Hải Ngạn Nhai, trên đường "tình cờ gặp được" Văn Nhân Ách trước sau vẫn luôn theo dõi hành động của nàng, hai người cùng lên đường.
Lúc này, cứu Văn Nhân Ách là Ân Hàn Giang, y không biết nơi nào có Nhục Linh Chi, thấy Tôn thượng hôn mê bất tỉnh, chỉ có thể đưa người đến sơn cốc nhỏ mình tu luyện trước kia đã.
Đó là tông môn nhỏ khi Văn Nhân Ách mới nhặt Ân Hàn Giang về, Văn Nhân Ách là Tông chủ của môn phái nhỏ đó. Sau khi Văn Nhân Ách thống nhất Ma đạo, nơi này hắn đã bí mật ban cho Ân Hàn Giang, còn bố trí trận pháp, là nơi thuộc về mình Ân Hàn Giang, những người khác không biết đến.
Trong lúc Văn Nhân Ách chiến đấu với cao thủ chính đạo, Nguyễn đàn chủ sửa miệng gọi Tôn chủ đến khiến Ân Hàn Giang cảnh giác. Ma đạo chúng dã tâm bừng bừng, từ hộ pháp đàn chủ cho đến môn nhân, đều là người đợi ngươi mang bệnh rồi lấy mạng ngươi. Lúc này Ân Hàn Giang đang trọng thương, mang Văn Nhân Ách về Tông môn, chỉ sợ người đầu tiên muốn ra tay đoạt mạng là Thư Diễm Diễm.
Thời điểm Tôn thượng toàn thịnh, Huyền Uyên tông là một thanh kì binh dưới tay hắn, thời điểm Tôn thượng trọng thương, Huyền Uyên tông chính là nơi ăn thịt người. Ân Hàn Giang không dám đưa Văn Nhân Ách về Huyền Uyên tông, trong trí nhớ của y chỉ có hai địa điểm, một là trấn nhỏ biên thuỳ nơi Ân Hàn Giang lớn lên, hai là nơi Tôn chủ đưa y về thuở niên thiếu.
Y ôm Văn Nhân Ách nhảy xuống dưới thác nước tu luyện trước kia, ở đây có một sơn động linh khí dồi dào, thích hợp chữa thương.
Thương của Tôn thượng nặng quá, Ân Hàn Giang đặt Văn Nhân Ách nằm theo tư thế ngũ tâm triều thiên, lấy ra toàn bộ đan dược có trong túi trữ vật, chọn một ít linh dược có dược lực ôn hoà, bổ sung linh khí, nhét hết vào miệng Văn Nhân Ách.
Hơi thở của Văn Nhân Ách chỉ hắt ra, không nuốt được thuốc xuống, Ân Hàn Giang do dự một lúc lâu, nói với Tôn chủ một tiếng "Thất lễ", sau đó mở hàm dưới của Văn Nhân Ách ra, vận đủ chân nguyên, cách tấc một ngụm chân khí độ nhập vào miệng Văn Nhân Ách.
Y rất cẩn thận, sợ đụng phải đôi môi tái nhợt của Tôn thượng, cố gắng tránh không để răng môi chạm nhau.
Tôn thượng uống được thuốc rồi, Ân Hàn Giang lại đem chân nguyên bản mạng không còn thừa nhiều lắm đưa vào cơ thể Văn Nhân Ách vận chuyển một chu thiên, cảm thấy chân nguyên trong cơ thể Tôn thượng đã bắt đầu chủ động vận chuyển, hấp thu dược lực, lúc này y mới nhẹ nhẹ thở ra. Thả lỏng xong, Ân Hàn Giang mới phát hiện bản thân đã không đứng thẳng được nữa, một ngụm máu phun ra, ngất xỉu bên chân Văn Nhân Ách.
Năm đó lão Tông chủ Huyền Uyên tông đã là cao thủ Đại thừa kì, gõ Phần Thiên Cổ còn bị ảo cảnh ngăn trở, tẩu hoả nhập ma, Ân Hàn Giang vừa mới bước vào Cảnh Hư kì, cưỡng ép sử dụng Phần Thiên cổ bị sát khí trong đó phản phệ, lục phủ ngũ tạng sớm đã bị thương nặng. Chỉ là trong lòng y tâm tâm niệm niệm cứu Văn Nhân Ách, căn bản bất chấp thương thế của mình, không cảm giác được đau đớn. Mãi đến khi Văn Nhân Ách có lại được hơi thở, Ân Hàn Giang mới nhận ra y đã là dầu hết đèn tắt.
Khi Văn Nhân Ách hấp thu dược lực tỉnh lại, thấy bản thân ở trong một sơn động tối tăm ẩm ướt, một người con trai áo đen ghé vào bên chân hắn, mặt dán lên thềm đá lạnh băng, lật người qua chỉ thấy một mạt rêu xanh lằn trên mặt y, giống như sứ giả của quỷ dữ tàn nhẫn chém giết trong truyện cổ quỷ quái dân gian.
Văn Nhân Ách hơi vận khí, đan điền đau như rách ra, hắn cởi áo đen trên người, thấy người mình toàn là vết thương, thương do kiếm, do đao, do roi, do côn... vết thương do mười tám loại vũ khí tạo thành hầu hết đều ở bên trên.
Thương trên người xem như việc nhỏ, Đan điền Tử phủ bị huỷ sạch, bản mạng chân nguyên bị Thất Sát kích rút cạn mới là nghiêm trọng nhất, thương như này, nếu không có Nhục Linh Chi, cho dù dưỡng lại trăm năm cũng không khỏi hẳn.
Hắn cường chống thân thể nâng Ân Hàn Giang dậy, bàn tay chạm đến quần áo của Ân Hàn Giang thấy hơi ướt ướt, cởi áo ra mới thấy, máu thịt trên người Ân Hàn Giang đã vỡ ra, trên thân hình vốn cân đối giống như bị vũ khí gì chém rồi lại lấy lưới mắt nhỏ xiết, quá khó để tìm được một mảnh da lành giữa các vết thương.
Ánh mắt của Văn Nhân Ách đặt trên những nơi máu thịt trào ra đến ghê người. Bàn tay hắn dán lên ngực Ân Hàn Giang, muốn chữa thương cho y, nhưng bản thân lại không điều động được một ít chân khí nào, chỉ có thể vô lực ngồi xuống dựa vào Ân Hàn Giang, cười thê lương.
Hơn ba trăm năm nhập đạo đến nay, hắn chưa bao giờ chật vật như bây giờ.
Thương thế của hắn căn bản không có cách nào chuyển biến tốt, trong sách có Bách Lí Khinh Miểu lấy Nhục Linh Chi cứu hắn, lúc này Văn Nhân Ách vì thoát khỏi cốt truyện mà nhẹ nhàng từ bỏ hy vọng sống, lựa chọn một con đường quá gian nan.
"Ân hộ pháp," Văn Nhân Ách nhẹ giọng nói, "Lúc Bản tôn chật vật nhất, là 300 năm trước tìm người nhà ở bãi tha ma."
Cửu tộc họ Văn Nhân 273 thi thể, đều là xác chặt đầu. Tội nhân không thể hạ táng, sau khi xử trảm thì đem đi hỏa thiêu, xác trước bị kéo ra bãi tha ma tập trung. Văn Nhân Ách chạy về đến Kinh thành đã là bảy ngày sau, thi thể phân huỷ, căn bản không nhận ra ai là ai.
Hắn tìm kiếm không biết ngày đêm ở bãi tha ma, kéo ra được 296 thi thể không đầu, nhỏ nhất mới ba tháng tuổi. Ngoài những dáng người khá đặc biệt ra, 237 xác chết còn lại, Văn Nhân Ách không nhận ra họ là ai.
Trong đó còn thi thể của những phạm nhân khác, Văn Nhân Ách cũng không biết ai là người nhà mình.
Cả nhà trung lương, lại chết không toàn thây. Văn Nhân Ách mười sáu tuổi quỳ gối trước 296 thi thể không đầu, thất thanh gào khóc, thù hận ngùn ngụt không cách nào phát tiết.
Pháp lực của phương trượng Vô Tương Tự quá lợi hại, khiến Văn Nhân Ách không khỏi nhớ đến sự tình đã quên từ 300 năm trước. Hắn nghiêng đầu nhìn Ân Hàn Giang hai mắt nhắm chặt, đáy mắt hiện lên ta cười nhàn nhạt:
"Ân hộ pháp, ngươi có biết khi Bản tôn đi qua nghĩa địa, thấy một đôi tay với lấy ta trong lòng ta vui vẻ đến thế nào không?"
Trăm năm trước, khi bản thân Văn Nhân Ách cho rằng mình sớm đã quên đi quá khứ, đôi tay nho nhỏ kia lại túm lấy góc áo hắn. Hắn kéo đứa bé ra từ đám xác chết, sờ sờ cổ nó, không phải xác chặt đầu. Tai dán lên ngực đứa nhỏ, tiếng tim đập khe khẽ như tiếng trời.
Một khắc đó, Văn Nhân Ách lãnh tâm lãnh tình ôm Ân Hàn Giang nho nhỏ vào trong ngực, rơi xuống nước mắt mà bản thân cũng không cảm nhận được.
Dường như cảm giác bất lực năm mười sáu tuổi giờ đây đã phát tiết ra hết.
Cuối cùng hắn đã cứu được một mạng.
Văn Nhân Ách cầm cổ tay Ân Hàn Giang, đứa bé năm ấy hắn cứu được, lúc này sắp chết rồi.
Đứa bé ngốc này vốn đã thân mang trọng thương, lại còn cưỡng ép lấy bản mạng chân nguyên của mình độ cho Văn Nhân Ách, cắt đứt đường sống cuối cùng của mình.
"Ân Hàn Giang, Bản tôn đã có thể cứu ngươi một lần thì có thể cứu ngươi lần thứ hai, Bản tôn không cho ngươi chết, ngươi không được chết."
Sắt mặt Văn Nhân Ách trầm xuống, nhìn Ma kiếm đặt bên người Ân Hàn Giang.
Ân Hàn Giang không thu kiếm vào pháp bảo trữ vật, cố chấp làm một hộ pháp ôm kiếm, mà thanh kiếm này tự có ý thức của mình.
Sau khi Văn Nhân Ách nhập đạo, đoạt được không ít tâm pháp Ma đạo, trong đó có một pháp môn cực khó tu thành, hiện tại lại vừa khéo.
"Nhữ danh Xích minh." Văn Nhân Ách nói với Ma kiếm. Năm đó hắn tuỳ tay ném thanh kiếm này cho Ân Hàn Giang lại chưa bao giờ nói cho y tên của thanh kiếm này. Bởi gọi ra tên chính là đánh thức ý thức của Ma kiếm.
Xích Minh kiếm nghe thấy có người gọi tên mình, thân kiếm run rẩy, chủ động rời vỏ, lơ lửng trước mặt Văn Nhân Ách, trên thân kiếm hiện ra vô số hoa văn quỷ dị, là hình dáng mà Ân Hàn Giang chưa bao giờ nhìn thấy.
Văn Nhân Ách nhìn kiếm, niệm pháp quyết, trên người hắn hiện ra hoa văn giống hệt trên thân kiếm Xích Minh.
Bản mạng pháp khí Thất Sát kích cảm nhận được Văn Nhân Ách sắp làm gì, "u u" kêu to lên, Văn Nhân Ách hơi giơ tay, nói với Thất Sát Kích, "Đừng quậy."
Thất Sát kích không cam lòng dần rung động nhẹ hơn, cuối cùng bị Văn Nhân Ách cưỡng ép áp chế, yên tĩnh lại. Xích Minh kiếm hoá thành vô số huyết kiếm, theo pháp quyết của Văn Nhân Ách, hung hăng đâm vào hoa văn trên người hắn, huyết kiếm chằng chịt ghim người lên vách sơn động, máu uốn lượn chảy trên vách đá, từng giọt rơi lên mặt Ân Hàn Giang.
Lông mi Ân Hàn Giang khó chịu nhẹ rung, nhưng cuối cùng cũng không thể mở mắt ra, không thể nhìn thấy Tôn thượng mà y một lòng bảo hộ dùng Xích Minh kiếm trảm huyết, bước lên con đường cửu tử nhất sinh.
Văn Nhân Ách vạn kiếm xuyên tim, pháp quyết trong miệng lại chưa từng ngắt quãng. Hắn thong thả nâng tay, trong không trung gian nan vẽ lên trận pháp y hệt như hoa văn trên người mình. Tâm huyết khoá hồn trận, sau khi vẽ thành trận pháp, trận pháp huyết quang nhập vào thần hồn của Văn Nhân Ách.
Lấy thân trảm huyết, lấy huyết khắc hồn!
Xích Minh kiếm bay ra từ cơ thể Văn Nhân Ách, nháy mắt huyết kiếm ly thể, thân hình Văn Nhân Ách "đoàng" một tiếng hoá thành sương máu, tiêu tan trong sơn động.
Thất Sát kích phát ra tiếng khóc than, ngôi sao thứ sáu trong chòm Nam Đẩu dần nhiễm màu máu.
Mười lăm phút sau, sương máu dần ngưng tụ, ngưng tụ thành một bóng người, thời khắc hồn tán thân tiêu, Văn Nhân Ách chịu đựng nỗi đau thần hồn bị xé nát, kiên định hoàn thành trảm huyết trận.
Trong Tu chân giới, có một tâm pháp thất truyền, gọi là thuật Trảm huyết.
Người thi thuật cần vẽ huyết văn lên chính cơ thể mình, tự tay phá huỷ thần hình thần hồn, đồng thời ngay trước khi chết trong nháy mắt vận chuyển tâm pháp huyết tu, dung hợp thân và hồn thành một thể. Từ đây thân hồn là một, chỉ cần có một giọt máu được bảo tồn trên thế gian thì bất tử bất diệt.
Thuật Huyết tu, ngàn vạn năm qua chỉ có một người luyện thành. Không phải nó không đủ mạnh, mà nó là thuật pháp cửu tử nhất sinh, không có tín niệm cường đại tuyệt đối, căn bản không có khả năng chịu được sự đau đớn ấy.
Sau khi tu thành, cho dù chịu bao nhiêu trọng thương, chỉ cần có đủ linh khí thì đều có thể phục hồi như cũ.
Văn Nhân Ách mặc hắc bào bị vứt trên mặt đất vào, đau đớn do tự tay cắt nhỏ thần hồn vẫn còn lưu lại trong cơ thể. Hắn khẽ nhíu mày, lấy linh dược từ tay áo càn khôn ra uống vào.
Đợi thân thể khôi phục được năm phần, Văn Nhân Ách liền đỡ Ân Hàn Giang dậy, đem chân nguyên vừa mới có lại được rót vào kinh mạch của Ân Hàn Giang, ép sát khí Phần Thiên Cổ từ thân thể y ra.
Trong mấy tháng sau đó, Văn Nhân Ách ở trong sơn động nhỏ cùng Ân Hàn Giang, hấp thu linh khí rồi chuyển cho Ân Hàn Giang, từng chút chữa trị kinh mạch bị thương của y.
Mà ở nơi xa Cừu Tùng Tuyết được Bách Lí Khinh Miểu cõng trên lưng, hai người đang leo núi.
Cừu Tùng Tuyết nói với Bách Lí Khinh Miểu "Mặc kệ ta, đừng đưa ta về môn phái của ngươi" xong thì lăn ra ngất xỉu, nàng bị thương còn nặng hơn Văn Nhân Ách, phật quang thương tổn Quỷ tu quá nhiều, oan hồn trong cơ thể nàng toàn bộ bị siêu độ hết, nửa phân công lực cũng không còn.
Bách Lí Khinh Miểu thấy Cừu Tùng Tuyết không muốn hồi môn phái mình, chỉ nghĩ nàng bị thương quá nặng, vô pháp chữa khỏi nên không muốn trở về đối mặt với sư môn đồng đạo nữa liền hạ quyết tâm muốn cứu chữa cho vị đạo hữu này.
Bách Lí Khinh Miểu dùng phù truyền tin sư phụ ban cho để trình bày tình huống xong thì đem Cừu Tùng Tuyết đã hôn mê vác trên lưng chạy tới núi Cửu Đỉnh.
Tương truyền Núi Cửu Đỉnh là đạo tràng của Tiên Nhân, cho dù là tu giả Đại thừa kì ở đó cũng bị áp chế thành phàm nhân.
Bách Lí Khinh Miểu không bay được, vách núi lại dựng đứng, nàng cắn răng rưng rưng, nắm dây leo bò lên trên.
Dọc đường đi, nàng té ngã vô số lần, trên mặt trên người toàn là vết thương. Nàng từng muốn từ bỏ, nhưng nghĩ tới đạo hữu trên lưng đang chờ nàng cứu, và trong Chính Ma đại chiến bản thân nàng đã không cứu được bao nhiêu người, Bách Lí Khinh Miểu khẽ cắn môi, lấy hết can đảm tiếp tục leo núi.
Cuối cùng cũng bò đến đỉnh núi, nàng đã chỉ còn hơi tàn. Nhục Linh chi giỏi trốn tránh, người thường không tìm được. Bách Lí Khinh Miểu nửa chết nửa sống nằm rạp trên đỉnh núi, Nhục Linh Chi tưởng nàng là người chết rồi, còn bị thần cách hấp dẫn, nhoi đầu ra từ bùn đất, muốn ăn Bách Lí Khinh Miểu.
Lại có một con linh xà vẫn luôn canh chừng Nhục Linh Chi bò đến, nó thấy Nhục Linh Chi hiện thân, cắn Nhục Linh Chi một miếng, một rắn một linh chi bắt đầu đánh nhau.
Bách Lí Khinh Miểu bị âm thanh chúng gây ra đánh thức, phát hiện Nhục Linh Chi trước mặt thì mừng như điên, hao hết chín sức trâu hai sức hổ chém chết linh xà, ôm Nhục Linh Chi bỏ vào nồi hầm cùng linh xà luôn.
Hương khí của Nhục Linh Chi làm cho thương thế của Bách Lí Khinh Miểu khỏi hẳn, hơn nữa giúp nàng từ Kim đan tầng năm tấn chức Kim đan kì đại viên mãn.
Nếu Bách Lí Khinh Miểu uống hết canh Nhục Linh Chi thì có thể lập tức đạp đất phi thăng. Nhưng nàng không tham linh dược, mà đem Cừu Tùng Tuyết ngâm vào canh, thấy trên người nàng mọc ra thịt, vui vẻ nói:
"Hoá ra ngươi là con gái nha."
Chờ lục phủ ngũ tạng của Cừu Tùng Tuyết phát triển đầy đủ, Bách Lí Khinh Miểu lại đem canh ngâm người đút hết cho Cừu Tùng Tuyết uống.
Cừu Tùng Tuyết nháy mắt khôi phục Đại thừa kì, sắc mặt hồng hào, thoạt nhìn vô cùng khoẻ mạnh.
Cừu Tùng Tuyết tỉnh lại, liền thấy một cô gái xinh đẹp cười duyên chống cằm nhìn mình, trong mắt tràn đầy vui sướng không chút giả dối: "Tiền bối, cuối cùng người cũng khoẻ lại rồi."
Khoẻ lại? Cừu Tùng Tuyết ngồi dậy, bỗng nhiên cảm thấy sai sai, nàng cẩn thận điều tra, phát hiện ra mình mọc ra thịt.
Lúc này trong đầu Cừu Tùng Tuyết hiện ra một đoạn lời nói: "Hắn thấy ánh mắt quan tâm của Bách Lí Khinh Miểu, canh Nhục Linh Chi cũng đút hết cho mình, không khỏi chấp nhận số phận mà thở dài: Lần này coi như xong rồi."
Tuy rằng không biết những lời nói này ở đâu ra nhưng Cừu Tùng Tuyết cũng đồng ý mà gật đầu:
"Đúng là xong rồi."
"Cái gì xong rồi ạ?" Bách Lí Khinh Miểu chớp chớp mắt, ngốc nghếch nhìn về phía Cừu Tùng Tuyết.
"Bản Đàn chủ đường đường là một Quỷ tu, vì tu thành Tu La đạo mới chủ động dấn thân vào Ngạ Quỷ đạo xả thân cho quỷ ăn, lĩnh ngộ cảnh giới Đại thừa kì." Cừu Tùng Tuyết nhìn Bách Lí Khinh Miểu, mắt loé hung quang.
Bách Lí Khinh Miểu lúc này mới thấy không đúng, lùi lại vài bước, té ngã trên mặt đất, run rẩy nói:
"Tiền, tiền bối, người sao vậy?"
"Sao vậy ư?" Cừu Tùng Tuyết tiến lên. Ngón tay ấm áp bóp chặt cổ Bách Lí Khinh Miểu, căm giận nói:
"Ta là một Quỷ tu, vất vả mãi mới xá đi thân thể, ngươi lại dùng một ngụm canh cho ta mọc lại hết thịt, ta bóp chết ngươi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...