Thanh Hoa Ngọc ngồi trên chiếc giường êm ái, sáng sớm tinh mơ xoa xoa bàn tay vẫn còn chút hơi ấm!.
"Có nên có một cuộc gặp chính thức".
Kia là cô muốn mối quan hệ bạn bè giữa Diệp Vô Mệnh, bất giác trong lòng cô có giao động không rõ tựa như gặp một người thân quen lạ thường.
Thay một bộ váy màu trắng tinh khiết cô từng bước tiến tới thư viện thiết nghĩ may mắn tình cờ mà gặp được cậu ta.
Bước vào cánh cửa kính đoan trang, trước mắt cô là những con người xa lạ phóng tầm mắt về phía cuối bàn học cái hình bóng cao ráo, trong có thất thần kia đã không còn ở đó nữa.
"Hôm nay cậu ta không tới à?".
Thanh Hoa Ngọc, tiến tới quản lý thư viện tra từng sơ yếu mượn sách hôm qua, có một cái cô chắc chắn là Diệp Vô Mệnh đã mượn cuốn Tam Sinh Quan.
Bởi nói hôm qua dìu anh ta về, tầm mắt cô cũng không yên vị mà ngó qua túi đồ của Diệp Vô Mệnh.
"Đâu rồi...".
Vội vả lật từng trang sách, cũng trong chốc lát, mẫu giấy văn bản mượn sách của Diệp Vô Mệnh đang ở trên tay...
"Tên:Diệp Vô Mệnh
Lớp:12A4
Hẹn Ngày trả: 15/8..."
"15/8 lâu vậy à...", "Cậu ta đang làm gì bây giờ nhỉ?".
"Cũng phải, hiện tại đang là kỳ nghỉ hè,..."
Thanh Hoa Ngọc ánh mắt hiện lên một cái tiếc nuối.
Bên kia Diệp Vô Mệnh sớm đã thu xếp hành lý, quay về qua xa ngồi trên chuyến tàu.
Tay cầm Tam Sinh Quan từng trang được Diệp Vô Mệnh đọc một cách chăm chú, nghiền ngẫm suy nghĩ...
Ngước nhìn qua ô của số Diệp Vô Mệnh khẽ rộng động tâm trí một cái "Không biết giờ này cô ta đang làm gì nhỉ?, có lẽ qua hè mình nên có một cuộc gặp chính thức...".
Cái kia không nói mà chung một suy nghĩ thật có tướng phu thuê.
Thời gian thấm thoát thôi đưa, chưa bằng một cái chớp mắt.
Diệp Vô Mệnh đứng trước thôn trang đã từng nuôi mình khôn lớn, mỗi kỳ nghĩ điều quay lại như một cách viếng thăm ông bà.
Đứng trước cánh cổng xệp xệ, hằng trên đó là viết tích của thời gian có lẽ đã là trăm năm.
Diệp Vô Mệnh cũng kính, chấp tay chào một cái rồi quay bước tiến về nhà gà.
"Thanh Hoa Ngọc tới lúc tôi nên cảm ơn cô rồi!, Có lẽ cũng là một cuộc hẹn thú vị".
Ngày 13/8 Diệp Vô Mệnh rời khỏi thôn trang.
Bên kia Thanh Hoa Ngọc vẫn đang chán chường nằm thở dài ở nhà "Haizzz, tẻ nhạt thật đó".
Trước mắt cô là chiếc điện thoại, những dòng tin nhắn từ bạn bè, thông báo cô cũng chẳng mấy để tâm, ghim khư khư lên mục ngày tháng "13/8 à, Ngày mai cậu ta về rồi hay bữa nay?".
Chiều ngày 13/8, bên trong căn phòng u tối, thời gian không lâu những vết bụi bặm mạn nhện đã bám đầy trên những góc tường.
Kệ sách qua ngày không dọn dẹp sớm đã dày một tấc bụi.
Quẹt nhẹ một cái cũng bám đầy trên ngón tay.
Nhìn lại giang nhà từng đợt ký ức xuất hiện với Liễu Như Yên hiện lên trong đầu Diệp Vô Mệnh, ngước xuống nhìn vào bàn tay mình Diệp Vô Mệnh bóp chặt tựa một cái vứt bỏ hết quá khứ.
Lục lọi trên chiếc vali moi ra một bộ dụng cụ dọn diệp, phẳng phất xóa bỏ mọi dòng ký ức kia..Diệp Vô Mệnh lao đầu dọn dẹp.
Nhanh chóng sắp xếp lại hành lý dọn dẹp, Diệp Vô Mệnh nằm mệt mỏi trên giường vô thức thiếp đi.
Ánh sáng mặt trời chiếu gọi vào khuôn mặt vẫn chưa tỉnh giấc của Diệp Vô Mệnh, thanh âm ào ồn đột nhiên vang.
"Hửm?, 6 giờ 00 phút" Có lẽ vẫn còn đang trong giấc mộng đẹp đẽ, Diệp Vô Mệnh quơ tay tắt báo thức, chậm trải bước xuống giường.
Thay một bồ độ thường dân không mấy nổi bậc "Được rồi, Thanh Hoa Ngọc tôi mong sẽ gặp cô ở đó người quản lý thư viện ạ!".
Thanh Hoa Ngọc quả thật là hoa khôi, tài sắc vẹn toàn chẳng phải cái hữu danh vô thực.
Đúng 6 giờ Thanh Hoa Ngọc tự khắc thức dậy, cái kia tinh thần phấn chấn, tươi sáng khác cái vẻ u ám, mệt mỏi của Diệp Vô Mệnh.
"Được rồi, bữa nay tới mình trực" Nhanh nhẹn thay một bộ đồng phục thư viện".
Diệp Vô Mệnh bước vào thư viện từ sáng sớm, không một bóng người chỉ cái khoảng không tĩnh lặng Diệp Vô Mệnh bất giác tự hỏi "ai đã mở cửa?".
Diệp Vô Mệnh cũng chẳng nghỉ nhiều từng bước tới quầy trung tâm, ý định trả sách.
Tiếng sột soạt dần hiện rõ trước mắt Diệp Vô Mệnh.
"H...ù".
Cạch!.
Thanh Hoa Ngọc đứng bật dậy cái ý định làm một cái bất ngờ với Diệp Vô Mệnh.
"Ui cha cha, đau quá...".
Khuôn mặt sắp khóc, ánh mắt long lanh, mang theo sự uất ức nhìn Diệp Vô Mệnh.
Ngược lại Diệp Vô Mệnh khuôn mặt chẳng tí sắc, cũng chẳng bất ngờ thay vào đó hiện rõ vẻ bất lực nhìn bông hoa trước mặt mình.
Bất giác Diệp Vô Mệnh giơ tay ra phía trước xoa đầu, vẻ an ủi.
"Ể?" cái ánh mắt long lanh lập tức chuyển sang vẻ hiếu kỳ.
Ngước nhìn như đang dò hỏi Diệp Vô Mệnh.
Khụ khụ.
Diệp Vô Mệnh giả vờ ho vài tiếng lập tức chuyển chủ đề "Tôi đến đây trả sách, Tên: Diệp Vô Mệnh
Lớp:12A4
Hẹn ngày trả:15/8"
Tam Sinh Quan được Diệp Vô Mệnh đặt ngây ngắn lên bàn, đẩy tay về phía Thanh Hoa Ngọc tiếp tục nói
"Nhưng do đến sớm hơn nên trả bữa nay luôn được không?".
Thanh Hoa Ngọc lập tức quay lại cái dáng vẻ nghiêm túc đối chiếu xong, khẽ gật đầu một cái bày tỏ cảm ơn.
"ờm...", "Vậy, cô/cậu nói trước đi".
Cùng phát ra lại giống nhau lạ kỳ, dáng vẻ ngượng ngùng đang bao trùm lên hai người họ.
"Được rồi ra kia ngồi đi".
Nhìn theo hướng tay Diệp Vô Mệnh là chiếc bàn được đặt gần mục Khoa Học.
Thanh Hoa Ngọc không từ chối, cũng không trả lời một cách rõ thì thầm trong miệng một câu "Được" sau đó lẽo đẽo theo sau Diệp Vô Mệnh.
Đối mặt với nhau, chẳng biết nói một lời gì, cái bầu không khí chung quanh có chút căng thẳng.
"à...ừm, cô có thể giới thiệu cho tôi một vài bộ sách khoa học nữa được không?".
"Ở dưới quê tôi đọc nó, nó giúp tôi ngộ ra khá nhiều thứ và cả nhìn nhận về cuộc sống, cảm ơn đã cho tôi một món quà quý giá thế..."
"Được thôi, mà tôi cũng không phải chuyên gia gì trong lựa sách này chỉ là đam mê khoa học một thôi a".
Diệp Vô Mệnh cùng Thanh Hoa Ngọc tiến về phía kệ sách, lục lọi loay hoay.
Trong góc khuất của kệ sách, Diệp Vô Mệnh thấy một tia lóe lên kim quang soi gọi, tuy chập chờn nhưng cũng đủ để Diệp Vô Mệnh biết đó là gì.
"Chí Tôn Vĩnh Hằng?, Trường ta có loại sách này".
Phất tay kêu gọi Thanh Hoa Ngọc tiến về phía mình "Trường mình có cuốn này à?".
Theo chỉ tay của Diệp Vô Mệnh, Thanh Hoa Ngọc nhận thấy một cuốn sách đã có vết tích thời gian, từng lớp bụi bặm chần chịt trên bìa sách.
Phía trên cái tựa đề màu vàng sẫm nổi bật ghi chữ Chí Tôn Vĩnh Hằng, phía bài một quả cầu màu xanh pha chút màu vạng nhạt lấp lóa tựa như những tinh cầu chiếu gọi.
"Tôi cũng chưa từng thấy qua".
Cái kia bản tính tò mò là tự nhiên của loài người, Diệp Vô Mệnh cùng Thanh Hoa Ngọc nhìn thấu đối phương bất giác nhét cuốn sách kia vô chiếc bị kế bên...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...