Ma Tôn Chí Tôn Vĩnh Hằng


Diệp Vô Mệnh vội vả bước tới thư viện trong trường yên vị tìm một góc khuất làm việc.

Ngồi giữa chiếc bàn ngổn ngang xếp những dụng cụ bản thảo.

Cái tay xoay xoay chiếc bút chì đã sử dụng nhiều lần nhìn được vết tích thời gian.

"Có lẽ vì hôm qua, không thể nghĩ được ý tưởng gì a".

Giọng điệu chán chường, tinh thần có chút hao mòn vì sự việc hôm qua.

Diệp Vô Mệnh vẫn đang ngồi trống không giữa chiếc bàn đơn sơ "Có lẽ nên đi thư giản một chút".

Vừa nghĩ tới Diệp Vô Mệnh đứng bật dậy tiến ra phía của từng bước tiến về phía căn tin trường.

Móc bóp ra Diệp Vô Mệnh có chút nhăn mặt "Ể, còn có 20 ngàn".

Tinh Thần càng thêm bất mãn ngước nhìn bản giá bán đồ ăn có chút bất lực.

"Gì đây, đồ ăn toàn bán 40 ngàn à".

Đứng giữa đám đông Diệp Vô Mệnh thở dài lặng lẽ luồng qua, "Có lẽ nên đi mua một chút đồ ăn nhẹ!".

Thanh âm va chạm vang lên giữa căn tin khiến ai không khỏi ngước nhìn.

"a~~, xin lỗi, xin lỗi bạn".

Một cô gái tóc đen, mang cặp kính cận khá dày, mắt tròn có chút ngây thơ tựa như thiên thần giáng thế, luống cuống nhìn Diệp Vô Mệnh miệng luôn xin lỗi.


Đám đông chung quanh bàn tán

"Là Thanh Hoa Ngọc hoa khoa khôi của trường?".

"Cô ta đẹp thật, thiên thần đột nhiên giáng trần ở đây à?".

"Tên kia là ai vậy?".

"Diệp Vô Mệnh 12A4 á".

"Đi đường mắt để đâu vậy".

Những tiếng chửi rủa vô lý do hướng về Diệp Vô Mệnh, Diệp Vô Mệnh cũng không bận tâm nhìn Thanh Hoa Ngọc.

"Hoa khôi à, thần tiên giáng trần à cũng chỉ là cái ảo tưởng tạm thời, trước mắt chỉ là một kẻ thay thế cao nhất".

Diệp Vô Mệnh sớm đã mặc cảm với phụ nữ, đứng trước cô thiên thần cảm xúc không có tí thay đổi vô cảm "Không có gì".

Diệp Vô Mệnh phất tay có ý mọi chuyện qua rồi, sau đó quay đầu tiến qua quầy đồ ăn nhanh.

Thanh Hoa Ngọc kia vẫn đang cuối mặt xin lỗi, ngước nhìn lên thì Diệp Vô Mệnh đã biến mất.

"Kỳ lạ, cậu thanh niên lúc nãy đâu rồi?".

Thanh Hoa Ngọc kia cũng chút tò mò về Diệp Vô Mệnh nhưng chung quy vẫn là chưa thấy lời hồi đáp của Diệp Vô Mệnh mà nội tâm có chút ấy nấy.

Diệp Vô Mệnh nhẹ nhàng mua một phần đồ ăn nhanh.

Thư thái tiến về phía thư viện.

Đặt phần đồ ăn nhanh trên bàn, cảm xúc Diệp Vô Mệnh có chút khựng lại "Có lẽ nên kiếm gì đó đọc thư giãn".

Tiến ra phía trung tâm, trước mặt Diệp Vô Mệnh là hàng vạn cuốn sách được xếp ngăn nắp vào kệ, được chia thành từng khu, mỗi khu là một mục lục của sách.

"Trinh Thám hay Khoa Học?".

Băn khoăn không biết nên chọn mục sách nào để thư giãn, Diệp Vô Mệnh lầm bầm trong miệng.

Bỗng thanh âm trong trẻo, thanh ngọc tinh túy cất lên bên tai của Diệp Vô Mệnh "Khoa Học!".

Vô thức Diệp Vô Mệnh đáp lại "Được!".

Cũng trong khắc đó bừng tỉnh quay sang vẻ mặt bất ngờ "Hả, Cô là...".

"Thanh Hoa Ngọc, Lớp 12A3 kế bên cậu."

Diệp Vô Mệnh cũng khôi phục thần thái nhìn bông hoa nhỏ nhắn trước mắt vẫn không cảm xúc "Tại sao phải chọn khoa học?".


Không phải có làm khó Thanh Hoa Ngọc, vốn dĩ Diệp Vô Mệnh cũng chẳng muốn vướng vào vòng xoáy này, dính líu tới Thanh Hoa Ngọc thật sự sẽ chẳng yên ổn mà được fan club của cô ta săn sóc tới tận nhà.

Thanh Hoa Ngọc không vội vã tiến vào bên trong mục sách Khoa Học, Dó xét một lúc bước ra trong tay là Tam Sinh Quan.

"Lúc nãy tớ thấy cậu đang băn khoăn giữa khoa học và trinh thám tớ nghĩ cậu có hứng thú với nó nên giới thiệu còn về lý do..." Thanh Hoa Ngọc đột nhiên khựng lại thật sự cô cũng không biết lý do là gì vì cô là người đam mê khoa học?, không! cô chỉ tò mò về Diệp Vô Mệnh và đang tiếp cận anh ta.

Nhận thấy bầu không khí không đúng, Diệp Vô Mệnh cũng nhã nhặn chuyển chú đề "Cuốn Tam Sinh Quan đó...".

Thanh Hoa Ngọc cũng nhanh nhẹn nhận ra lập tức một bài thuyết trình được tuông ra từ Thanh Hoa Ngọc "Tóm lại là nó rất hay, đem khoa học thành một góc nhìn mới dễ tiếp cận...".

Diệp Vô Mệnh có chút cứng họng không biết nói gì.

Vẻ mặt có chút bối rối, sau đó cũng nhẹ nhàng gật đầu, nhận lấy cuốn sách trên tay Thanh Hoa Ngọc.

Vẻ mặt đắc thắng của Thanh Hoa Ngọc hiện rõ mồn một "hehe, không ai cưỡng được vẻ đẹp của ta, haha...".

"Nào nào, lộ rõ bản chất của ngươi đi, xin in4 ta đi, kết bạn với ta đi".

Nội tâm Thanh Hoa Ngọc đang mong chờ những điều đó

Cô cũng ý thức được mình là hoa khôi của trường bất kể gã đàn ông nào đứng trước mặt mình điều phải đỗ gục, Thanh Hoa Ngọc cũng không cho phép bất kỳ ai đi ngược lại với điều đó, trước mắt là Diệp Vô Mệnh lần đầu gặp cô cũng không có tí giao động, bất giác mà cảm thấy "kỳ lạ" với Diệp Vô Mệnh.

"Cảm ơn" Ngoài tính toán của Thanh Hoa Ngọc, Diệp Vô Mệnh chỉ một câu cảm ơn rồi quay ngoắt tiến về phía chiếc bàn của anh.

Thanh Hoa Ngọc chợt bất động, không tin vào mắt mình nhìn Diệp Vô Mệnh từng bước rời xe tầm mắt cô "Kỳ lạ, tại sao..?".

Nhanh nhẹn chặn đầu Diệp Vô Mệnh, Thanh Hoa Ngọc ánh mắt hiếu kỳ nhìn Diệp Vô Mệnh "nè nè, chỉ thế thôi?".

Diệp Vô Mệnh nhăn mặt gượng hỏi "Chỉ thế thôi?".

"Cô đang nói gì vậy?".

Thanh Hoa Ngọc, chỉ tay vào ngực của Diệp Vô Mệnh, chất giọng quyến rũ không còn vẻ ngây thơ trước kia "Cảm ơn thôi à?".

Diệp Vô Mệnh càng thêm nhăn mặt, nhíu mày nhìn Thanh Hoa Ngọc "Chứ sao?, Cô cần gì à".


Thanh Hoa Ngọc lại thêm một cái bất ngờ "Thật sự chỉ cảm ơn, không còn ý nào khác?".

"Không".

Diệp Vô Mệnh một câu không chủ ngữ vị ngữ hẳn là tức giận lướt qua người Thanh Hoa Ngọc tiếp tục tiến bước.

"Ể, ể..." Thanh Hoa Ngọc lại không thể làm gì đứng giữa thư viện có chút không hiểu chuyện gì.

"Cái gì, hắn ta bơ mình?".

Thanh Hoa Ngọc thật là bám dai như đĩa, chạy một mạch tới bàn Diệp Vô Mệnh, dựa vào vai hắn ta hiếu kỳ hỏi "Nè nè, cậu không có tí rung động gì luôn à?".

Diệp Vô Mệnh nghe tới câu rung động, cơ thể không kìm chế mà run lên, gân xanh nổi khắp tay hắn ta, tựa một khắc nữa có thể nội khùng mà đập phá hết cái thư viện này.

Thanh Hoa Ngọc lại thêm bất ngờ cũng chút kinh hãi lập tức xin lỗi làm dịu Diệp Vô Mệnh.

Rất nhanh, tâm lý Diệp Vô Mệnh cũng trở lại bình thường, quay sang nhìn Thanh Hoa Ngọc lạnh giọng một chữ "cút".

Thanh Hoa Ngọc sững người không thể suy nghĩ thêm, khuôn mặt hai hàng lệ lại rơi xuống, bật khóc nức nở chạy khỏi thư viên.

Lúc đó cũng là buổi trưa nắng gắt nên vắng người.

Diệp Vô Mệnh thầm nghĩ "cũng mai là không có ai, nếu thật thì có lẽ ngày mai mình sẽ bị bế lên trường nổi nhất trường mất".

Diệp Vô Mệnh yên vị thưởng thức đồ ăn nhanh, tay kia từng trang lật qua đọc Tam Sinh Quan cảm thán "Cũng hay!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận