Với tâm tình rất tốt ải nhân Lỗ Thước ở lại vài ngày uống rượu rồi mang theo hơn mười đàn Lãng Mỗ tửu ra về. Trước khi đi còn hứa hẹn chỉ cần tinh linh tộc bị tấn công sẽ lập tức chỉ huy dũng sĩ của tộc mình đến đây tương trợ, đồng thời cũng nhiệt tình mời Dương Lăng đến ải nhân bộ lạc làm khách.
-Ải nhân này thật có ý tứ
Dương Lăng cười cười.
Còn Tác Phĩ Á lạ thầm nghĩ -đúng là một người thô lỗ, hồ ngôn loạn ngữ. Nhớ tới việc Lỗ Thước trước mặt mọi người nói Dương Lăng là bạch mã hoàng tử của mình, Tác Phỉ Á mắc cỡ mặt đỏ bừng lên, lén lút nhìn trộm Dương Lăng.
Đúng thời điểm nguy nan nhất được Dương Lăng cứu nên Tác Phỉ Á đối với hắn đầy cảm kích, nếu không có hắn cứu, thật nàng không dám tưởng tượng mình sẽ chịu vũ nhục như thế nào, đến khi Dương Lăng từ trên ngọn cây nhảy xuống lộ ra gương mặt thật ngoài ý muốn của nàng. Nàng như thế nào cũng không thể tưởng tượng ân nhân cứu mạng vừa trẻ tuổi lại rất anh tuấn, tiêu sái chưa kể hắn có một đoàn ma thú như vậy.
Bởi vì tính cách của nhân loại rất tham lam gian trá, nên nhân loại bình thườngcũng không được tinh linh hoan nghênh nhưng Dương Lăng là một ngoại lệ. Chỉ trong vòng ngắn ngủn mấy ngày thời gian, hắn đã cùng tinh linh bộ lạc quen thuộc rất nhiều, dần dần Tác Phỉ Á đối với hắn cũng sinh ra một tia cảm giác khác thường. Thích đi cùng hắn, nghe hắn kể chuyện xưa, thích bộ dáng ngẩn ngơ của hắn khi nhìn mình, thích cảm giác ở cùng một chỗ với hắn.
-Rồng sinh rồng, phượng sinh phương, chuột con trời sinh đào bới, tiểu tử Lỗ Thước này cùng cha hắn giống nhau như đúc
Tinh linh trưởng lão cười nói tiếp :
-Nhưng, sơn ải nhân tính tình hào sảng, lực mạnh vô cùng. Không chỉ có giỏi về chế tạo vũ khí khôi giáp, hơn nữa cũng là những dũng sĩ trời sinh
Nhìn xem cái ghế trúc bên cạnh, Dương Lăng cười nói :
-Đúng vậy, quả thật lực mạnh vô cùng, chỉ thiếu chút nữa thôi cái ghế trúc bị ép nát
Nghe Dương Lăng nói như vây, mọi người không khỏi bắt đầu cười. Tác Phỉ Á vừa cười vừa e lệ, mái tóc dài đen nhánh, mỏng manh lông mi, cái cổ trắng nõn và nhỏ nhắn cái eo, nhìn mỹ nữ xinh đẹp như vậy Dương Lăng không khỏi rung động trong lòng.
Mấy ngày gần đây, không biết có chuyện gì xảy ra, dục vọng giống như lửa thiêu đốt khi thấy được da thịt trắng nõn cùng dáng người yểu điệu nóng bỏng của Tác Phỉ Á. Dương Lăng tựa như không tự chủ được miên man suy nghĩ. Có khi nhớ tới hôm cùng người đàn bà trên xe công, nhớ tới đồn bộ cao tủng cùng đôi gò bồng đảo loáng thoáng của nàng lại thấy kích động
Để cho Dương Lăng kỳ quái là mỗi khi dục hoả thiêu đốt thì ấn ký hình tháp trên trán lại nóng lên, thậm chí khe khẽ nhảy lên, không biết rốt cục xảy ra chuyện gì. Suy nghĩ mãi không lý giải được, đành bỏ mặc vì dù sao lặp lại vài lần như vậy cũng thành thói quen.
Tiếp theo, để nhanh chóng đề cao thực lực, Dương Lăng hàng ngày nếu không chỉ huy giác phong thú huấn luyện thì cũng là tận dụng thời gian tu luyện vu quyết.
Trải qua vài lần huấn luyện, để tăng cường lực công kích của giác phong thú, Dương Lăng chia hai ngàn giác phong thú chia làm mười đại đội, chọn lựa mười con cường hãn nhất làm chỉ huy. Mỗi đại đội lại chia làm mười tiểu đội, mỗi đội hai mươi giác phong thú, rồi lại chọn con giác phong thú đã tiến hóa tới nhị giai làm đầu lĩnh.
Sau khi tiến hoá, cả trí lực hay lực chiến đấu của một trăm giác phong thú đều tăng mạnh, Dương Lăng chỉ huy cũng càng thêm dễ dàng. Bất kể là tấn công hay phòng thủ phối hợp tác chiến đội ngũ giác phong thú khẳng định vượt xa đồng loại dã sanh.
Buổi sáng, trời đổ cơn mưa nho nhỏ, Dương Lăng vốn còn muốn nằm tại trên giường một lát, không ngờ rằng mỹ nữ tóc dài Tác Phỉ Á mới sáng sớm đã đến gọi.
-Dương Lăng, hôm nay trời mưa nhỏ, thích hợp nhất đi hái Tử Lan về nhưỡng tạo Lãng Mỗ tửu, ngươi có đi không?
Tác Phỉ Á ngượng ngùng nhìn Dương Lăng vừa ngủ dậy vẫn còn để trần thân trên. Đôi mắt trong veo như nước, khuôn mặt như hoa đỏ ửng vì thẹn, mùi thơm da thịt đập vào mặt, làm cho nhịp tim của Dương Lăng nhảy loạn lên.
Đào hoa ?
Dưới cái nhìn của Dương Lăng cao cao bộ ngực cùng với thon dài đôi chân Tác Phỉ Á so với thẩm mỹ trên trái đất thì con gái tinh linh tộc đều là cực phẩm mỹ nữ, Tác Phỉ Á càng là cực phẩm trong cực phẩm. Đứng ở trước mặt nàng đừng nói là hoa khôi của trường mà chính hắn mất nửa năm mới cưa đổ mà ngay cả minh tinh cũng đều buồn bã vì không đẹp bằng.
-Đi, đương nhiên đi rồi.
Dương Lăng dùng nước lạnh rửa qua khuôn mặt rồi nói tiếp :
-Có thể cùng đệ nhất mỹ nữ của Tinh linh bộ lạc đi bộ trong mưa, một cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua a !
Tinh linh bộ lạc đệ nhất mỹ nữ ?
Nghe Dương Lăng nói như vậy, khuân mặt Tác Phỉ Á không khỏi đỏ bừng lên, đôi mắt trong veo như nước dường như có thể soi được. Nhìn thân thể cường tráng và ánh mắt tham lam của Dương Lăng, nàng thấy ngượng ngùng đồng thời một cảm giác ngọt ngào mà trước đó chưa từng có xuất hiện.
Chuẩn bị thoả đáng, Dương Lăng cùng Tác Phỉ Á đi ra ngoài, dưới con mưa đi tới đi lui trong Đặc Lạp Tư sâm lâm.
-Thật là thoải mái.
Đi trên con đường nhỏ trong rừng, không khí thật thư thái, Dương Lăng rất là thoải mái. Khi vừa mới tốt nghiệp hắn cùng mấy người bạn cũng đi tới nơi được cho là nơi không khí tốt nhất trên thế giới, nhưng so với đại tự nhiên thanh tân không khí thì thật đúng là ô nhiễm.
-Dương Lăng, chúng ta hẳn là phải cảm tạ nữ thần tự nhiên! Vô luận là sâm lâm rộng lớn hay là không khí tươi mát này đều là do nữ thần ban cho chúng ta !
Tác Phỉ Á nhắm đôi mắt trong sáng lại, tay phải đặt lên ngực bắt đầu yên lặng cầu khấn.
Thế giới, một mảnh thanh tĩnh.
Trong nháy mắt, nhìn tà áo Tác Phỉ Á bay bay trong gió, nhìn làn mi mỏng cùng vẻ mặt tự nhiên bình thản của nàng, Dương Lăng cảm giác một trận thanh tĩnh, thoải mái. Dù chết hắn cũng không tin vào chuyện thần tiên hư vô mờ mịt , nhưng giờ phút này hắn cảm giác nữ thần tự nhiên trong truyền thuyết dường như xa tại chân trời, gần ngay trước mắt.
-Ngốc tử, đi thôi!
Sau khi cầu khấn xong, Tác Phỉ Á chậm rãi mở to mắt, thấy Dương Lăng nhìn chằm chằm mình không nháy mắt, khuôn mặt không khỏi đỏ ửng lên. Không thấy bóng dáng tỷ muội ở đâu, nàng hiểu được các nàng cố ý để cho mình cùng Dương Lăng ở lại một mình, càng thêm mắc cỡ.
Dọc theo đường đi, nhìn thấy hoa Tử Lan đọng đầy nước mưa, Tác Phỉ Á nhẹ nhàng hái xuống bỏ vào giỏ đựng. Gương mặt như hoa như ngọc xinh đẹp, thân hình mảnh mai, tóc dài bay theo gió tất cả đều hấp dẫn ánh mắt của Dương Lăng. Tác Phỉ Á thấy hắn nhìn như vậy trái tim không khỏi loạn nhịp, hai bên tai đều đỏ bừng lên, càng đi càng nhanh.
Không để ý, hai người đi đến một sơn cốc không có một tiếng động nào, không giống các địa phương khác, nơi này càng đi càng hoang vu. Dần dần, đừng nói là hoa lan ngay cả cỏ dại có thể tuỳ ý có thể thấy được trong sâm lâm này cũng không thấy tung tích.
-Nguy rồi, Ngõa Luân Á sơn cốc. Dương Lăng, đi, đi mau!
Sau khi tỉnh thần nhận ra, Tác Phỉ á kinh hãi thất sắc, dừng ngay lại rồi nói tiếp :
-Đây là nơi bị ác ma nguyền rủa, đi, đi mau khỏi đây.
Nhìn kỹ một lát, Dương Lăng cũng có dự cảm không tốt. Nơi này thật sự quá yên tĩnh, không có côn trùng chim chóc, tựa hồ ngay cả gió đều dừng lại. Dưới chân thỉnh thoảng truyền đến cảm giác nóng nóng, núi đá ở bên cạnh cực kỳ bóng loãng dường như nhiều năm trước trải qua một trận núi lửa phun trào.
"Núi lửa chết" Dương Lăng nuốt nuốt nước miếng, thật là ngoài ý muốn ở ngay bên ngoài sơn thanh thuỷ tú bên trong lại có một toà núi lửa ngừng hoạt động.
Cầm bàn tay đang lạnh như băng của Tác Phỉ Á, Dương Lăng xoay người bước đi, không ngờ đàn giác phong thú hắn vẫn mang theo không có đuổi theo hắn mà dường như không để ý gì hết chỉ bay về phía trước rồi nhanh chóng biến mất sau một khối cự thạch.
Nhìn động thái dị thường của giác phong thú, Dương Lăng rất ngoài ý muốn vì từ khi bị thuần hoá chưa bao giờ có loại tình huống này xảy ra. Nghi hoặc, Dương Lăng đi tới, nhìn thấy mặt sau cự thạch có không ít đá vụn màu đỏ sậm, đông đảo giác phong thú đang nhào lên trên nuốt vào những mảnh đá đó.
-Ám hoả tinh ?
Dương Lăng thất sắc kêu lên, sau đó chợt hiểu ra. Dựa theo trí nhớ của giác phong thú núi lửa sau khi bộc phát thì đá vụn màu đỏ sậm được lưu lại này đúng là vật phẩm giác phong thú yêu thích nhất, bên trong chứa đựng rất nhiều hoả hệ năng lương, có thể nhanh chóng thúc đẩy thân thể tiến hoá.
-Không có việc gì đâu, đừng lo lắng !
Nhìn thấy sắc mặt Tác Phỉ Á đã tái nhợt đi vì sợ hãi, Dương Lăng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
Nhìn sơn cốc lù lù trước mặt lại nhớ tới rất nhiều truyền thuyết kinh khủng, Tác Phỉ Á bất giác tựa lên người Dương Lăng nhưng thấy hắn không chút khẩn trương lại cảm nhận được sự cứng rắn của hắn, sự khẩn trương của nàng cũng từ từ giảm bớt
-Đây là cái gì vậy ?
Sau khi đánh giá chung quanh, trong lúc vô ý Dương Lăng thấy cách đó không xa phản xạ tới một tia ánh sáng chói mắt, bước tới nhìn qua không khỏi cảm thấy lạnh người. Chỉ thấy một bộ xương khô trắng bệch tựa trên vách núi, hai mắt trống rỗng đang nhìn thẳng về phía trước, hài cốt không đầy đủ do gió lớn thổi đi hay là do dã thú đi ngang qua phá hủy.
Bên cạnh bộ xương còn có một thanh chuỷ thủ không có ánh sáng, vài khối không biết là tinh thạch của ma thú nào, ngoài ra còn có một huy chương màu đen, Trên huy chương có khắc một con hùng ưng bay lượn, bên dưới có khắc mấy ký tự cổ, nhưng đáng tiếc là cả Dương Lăng và Tác Phỉ Á đều không hiểu.
-Dương Lăng, người này thật đáng thương, đem hắn đi mai táng nha.
Dù nói vậy nhưng nhìn bộ hài cốt không được đầy đủ, Tác Phỉ Á sợ hãi dựa trong ngực Dương Lăng không dám tiến lên dù chỉ một bước.
Lắc đầu, Dương Lăng lấy chuỷ thủ tại bên cạnh đào một mộ huyệt cao bằng nửa người, sau đó đặt bộ xương xuống đó. Đúng lúc hắn chuẩn bị đắp đất thì lại kinh ngạc phát hiện ở ngón giữa của bộ xương có một cái giới chỉ cổ phác màu bạc, tò mò Dương Lăng lấy nó nhẹ nhàng xoay tròn khỏi ngón tay của bộ xương.
-Trở về với đất nha, nghỉ ngơi tốt!
Sau khi đắp đất xong Dương Lăng lấy chiếc giới chỉ đeo vào ngón giữa. Sau một lát cẩn thận quan sát, Tác Phỉ á có chút chần chờ nói :
-Dương Lăng cái này dường như là một quả không gian giới chỉ, ngươi thử nhỏ một giọt máu lên trên xem sao.
Không gian giới chỉ?
Mặc dù có điểm nghi hoặc, nhưng Dương Lăng vẫn cắn ngón trỏ nhỏ một giọt máu lên trên giới chỉ cổ phác. Ngay khi giọt máu vừa chạm vào giới chỉ thì đột nhiên hiện lên từng đạo huyền ảo phù văn, gắt gao qua lại trên tay hắn, đem tất cả những gì trong hiện ra cho Dương Lăng biết. - .
Ma Thú Lĩnh Chủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...