Ma Thú Lãnh Chúa

Nhìn thiên tượng đáng sợ giữa không trung cùng ba động năng lượng bàng bạc, đám người Hắc Ám đại trưởng lão cùng yêu cơ trong lòng lo lắng, đám người Hoàng kim sư tử bàng quan đứng xem, Giáo hoàng vừa dẫn một đám thánh cường võ sĩ cùng cao giai thiên sứ chạy tới lại nhìn có chút hả hê, hận không làm cho Dương Lăng hồn phi phách tán tại chỗ.
Sau khi thu được ma pháp truyền tin của thánh đường đại trưởng lão , hắn dẫn cường giả thánh thành thông qua truyền tống trận nhanh chóng chạy lại đây. Vinh quang kỵ sĩ đoàn cùng thiên sứ quân đoàn bị diệt toàn quân làm hắn nghiến răng tức giận, Thánh Bỉ Đắc thành bị phá hủy làm hắn suýt phát điên. Nhưng chứng kiến Dương Lăng không có sự chuẩn bị nào cho việc độ kiếp, chắc chắn sẽ chịu chết, trong lòng hắn rốt cuộc cũng bình tĩnh lại một chút.
Có nên hay không thêm vào ít lửa ?
Nhìn bộ dáng vội vàng của Hắc Ám tam đại cự đầu đang không tiếc hao phí đại lượng ma lực bố trí thượng cổ ma pháp trận giúp Dương Lăng độ kiếp, giáo hoàng mặt ngoài bất động thanh sắc nhưng trong lòng lại âm thầm tìm biện pháp ngăn cản Dương Lăng thuận lợi độ kiếp. Trầm tư một lát rồi hắn lấy từ không gian giới chỉ ra một quyển kinh thư, nét mặt làm bộ chăm chú lật xem, nhưng môi lại lẩm nhẩm thi triển đại dự ngôn thuật mà lịch đại giáo hoàng rất am hiểu.
" Thần nói, đại địa biến thành đầm lầy, lục địa biến thành sa mạc….."
Giáo hoàng sắc mặt lạnh như băng, dưới tác dụng của đại dự ngôn thuật, vùng đất chung quanh đại vu thai nhẹ nhàng trầm xuống, mặt ngoài nhìn không có biến hóa gì, nhưng đất đá bên dưới càng ngày càng mềm. Cứ như vậy, cho dù Dương Lăng chống lại được công kích của lôi kiếp, bùn đất bên dưới mặt đất của đại vu thai cũng không chịu được. Chỉ cần đại vu thai ngã xuống, thượng cổ ma pháp trận do Hắc Ám tam đại cự đầu bố trí nháy mắt sẽ tan thành mây khói, bề bộn một hồi.
"Giáo hoàng đại nhân, mấy trăm năm không gặp, không nghĩ tới ngươi lại càng ngày tuổi càng trẻ, ách ngữ niệm so với ca hát còn hay hơn."
Ngay khi giáo hoàng niệm càng lúc càng nhanh, chuẩn bị hoàn chỉnh đại dự ngôn thuật thì đột nhiên Kiếm Thần vẫn lãnh nhãn bàng quan vừa nói vừa rút cây trường kiếm sắc bén dài ba thước ra, hung hăng cắm xuống đất. Nháy mắt, một sóng động đất vô hình tản mát ra xung quanh, làm nổi lên đầy trời bụi đất. Đại dự ngôn thuật của giáo hoàng không chỉ bị mạnh mẽ cắt đứt, dưới sự ứng phó không kịp thiếu chút nữa bị phản phệ đáng sợ.
Nếu muốn người ta không biết, chỉ có thể đừng làm.

Giáo hoàng tưởng rằng động tác của mình thiên y vô phùng (hoàn hảo không một dấu vết ) lừa được đám người Thi Vu Vương và yêu cơ, dấu diếm được Hắc Ám tam đại cự đầu đang bận rộn, nhưng không ngờ không thể gạt được cảm giác nhạy bén của Kiếm Thần với kiếm pháp đã xuất thần nhập hóa.
" Hắc hắc, hảo kiếm pháp!" Oán độc liếc nhìn Kiếm Thần bạch bào phiêu phiêu, giáo hoàng gấp quyển kinh thư lại. Âm thầm thề sẽ không tiếc hao phí đại lượng tín đồ linh hồn, gọi về bản thể của thiên sứ mười cánh hoặc là mười hai cánh, rồi sẽ tìm lão Kiếm Thần này báo thù huyết hận.
" Mấy ngàn năm qua trên Thái luân đại lục chưa ai vượt qua được thần kiếp. Ta muốn xem xem, một người vượt qua được thần kiếp tới cùng có bao nhiêu lợi hại." Nhìn Dương Lăng đang khoanh chân ngồi trên đại vu thai, lại nhìn giáo hoàng có tật giật mình, Tinh linh Đại Tế Tự đang đứng sau hỏa thần Lôi Mông nhàn nhạt cười rồi đưa ma pháp trượng màu xanh biếc của mình lên, phất tay xuất ra một mảnh lục quang. Trong phạm vi bao phủ, cây cối trên mặt đất rất nhanh sinh trưởng, nhanh chóng bện chặt vào nhau. Nguyên lai, bên dưới mặt đất vốn đã thành đất xốp, nhưng sau khi được lục quang chiếu vào, so với một khối cự thạch còn cứng rắn hơn.
Cảm giác biến hóa của mặt đất, lại nhìn Kiếm Thần cùng Tinh linh Đại Tế Tự đang cười dài, giáo hoàng sắc mặt xanh xám. Không nghĩ tới, cố gắng nửa ngày trời cuối cùng uổng phí. Bởi vì có tật giật mình, hơn nữa lại cố kỵ lửa giận của hỏa thần Lôi Mông, hết lần này đến lần khác không dám lên tiếng. Có khổ mà không nói nên lời, buồn bực không thôi!
" Hảo, Dương Lăng huynh đệ, kế tiếp phải dựa vào ngươi thôi." Niệm xong câu chú ngữ cuối cùng khởi động thượng cổ ma pháp trận, nhìn Dương Lăng cùng đại vu thai đang được bảo phủ bởi ma pháp tráo ngũ sắc, Hắc Ám đại trưởng lão thở dài một hơi, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán.
Thượng cổ ma pháp trận này là ma pháp do Hắc Ám quân vương truyền xuống, uy lực vô cùng. Hàng ngàn năm trước, ba người bọn họ liên thủ thi triển ma pháp trận này mới phong ấn lại được không gian liệt phùng đang rung chuyển. Lôi thần kiếp rất đáng sợ nhưng Hắc Ám đại trưởng lão nghĩ rằng ma pháp trận này ít nhất cũng giúp Dương Lăng ngăn cản đại bộ phận công kích, phần còn lại chỉ có thể dựa vào thực lực cùng cơ duyên của chính hắn. Ma pháp trận này đã được bọn họ gia trì thêm thủ hộ cực mạnh, nếu vẫn không đỡ nổi lôi kiếp, bọn họ cũng không còn biện pháp nào.
Đám người Hắc Ám đại trưởng lão thở dài một hơi, nhưng Dương Lăng lúc này đang ngồi trên đại vu thai lại càng ngày càng khẩn trương. Vốn, hắn chỉ định nhân cơ hội luyện hóa linh hồn năng lượng trên bầu trời Thánh Bỉ Đắc tòa thành mà thôi, không nghĩ tới sau khi hấp thu đại lượng linh hồn năng lượng vào, không chỉ có linh hồn kim dịch nhanh chóng hóa rắn, sắp đột phá cánh cửa hồn vu mà vu lực cũng theo nước dâng thuyền, dẫn đến thần kiếp đáng sợ.
Theo kế hoạch ban đầu là hắn công hạ Thánh Bỉ Đắc toà thành xong sẽ quay về Ma thú Lĩnh tiềm tu, tĩnh tâm chờ đợi thần kiếp đến. Không nghĩ tới đồng thời đột phá lên hồn vu cùng tiến giai lên thần giai, càng không nghĩ tới ngay trên chiến trường lại nghênh đón thần kiếp đáng sợ.

Không kịp chuẩn bị gì, muốn tránh cũng không tránh được, mái dột gặp lúc trời mưa.
Sau khi bầu trời xuất hiện dị biến, hắn phát hiện thân thể bị giới hạn trong một phạm vị nhỏ, chỉ có thể khẽ động đậy trên đại vu thai, Không cách nào thông qua thuấn di vu thuật mà chạy trốn, cũng không thể tiến vào được vu tháp không gian mà tị nạn. Tình huống so với lúc trước tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn.
Làm sao bây giờ ?
Cảm giác năng lượng đáng sợ trên đỉnh đầu, lại nhìn từng đạo xà hình tia chớp phát ra âm thanh xuy xuy, Dương Lăng trong lòng âm thầm kêu khổ. Sau khi vu lực khôi phục có thể gia trì lại Đại địa thủ hộ, nhưng hư hỏng của Băng phong khôi giáp, trong thời gian ngắn rất khó khôi phục. Không phải Băng phong khôi giáp quá kém mà là thực lực của mình quá yếu, căn bản là không cách nào phát huy uy lực của thần khí này.
Nếu là phúc thì không phải họa, nếu là họa thì không tránh khỏi.
Không còn đường lui, Dương Lăng cắn chặt răng, dứt khoát tế luyện Băng phong khôi giáp. Không cầu nhanh chóng khôi phục, sửa được bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Hy vọng có thể chia ra cùng chống đỡ khi thần kiếp phủ xuống. Vô luận như thế nào, so với tay không chống lại thần kiếp vẫn tốt hơn.
Hô………
Suối năng lượng trên không trung càng lúc càng lớn, tốc độ xoáy tròn cũng không ngừng tăng lên, năng lượng ngưng tụ lại càng ngày càng kinh khủng. Từng đạo xà hình tia chớp ngang dọc kéo theo hàng loạt tiếng sấm, phảng phất như cả bầu trời đều bị đâm thủng, xuất hiện ra một cái khe to kinh người.

Lúc mới bắt đầu, đông đảo binh lính cùng ma thú không chịu rời khỏi đại vu thai của Dương Lăng, nhưng sau đó, dưới áp lực vô hình đè xuống, đừng nói binh lính cùng đê giai ma thú, ngay cả đám người Thi Vu Vương cùng yêu cơ cũng không chịu nổi, phải lùi ra xa. Ngoại trừ Hắc Ám đại trưởng lão cùng những thần giai cường giả khác, tất cả mọi người đều không cách nào tới gần phương viên năm dặm quanh đại vu thai. Những con thổ bạt thử chạy chậm một chút, lập tức thất khiếu đổ máu, tại chỗ nổ tung.
Sự kinh khủng của lôi thần kiếp vượt xa tưởng tượng của mọi người.
Xuy……..
Theo một thanh âm chói tai vang lên, từ trong mây đen đang quay cuồng đột nhiên phóng xuống một đạo tia chớp thô to, oanh một tiếng đánh lên ngũ sắc ma pháp tráo do Hắc Ám tam đại cự đầu liên thủ tạo ra. Lôi thần kiếp rốt cuộc đã bắt đầu phát uy, từng đạo tia chớp kinh người nối tiếp nhau liên miên không dứt đánh xuống ma pháp tráo. Một đạo, hai đạo….., đạo sau so với đạo trước còn nhanh hơn, tàn nhẫn hơn, theo sát là những tiếng sấm thật lớn làm lỗ tai mọi người vô cùng đau đớn.
Dát chi….
Dưới sự oanh tạc cuồng bạo của tia chớp, ngũ sắc ma pháp tráo không ngừng lóe lên, quang mang chói mắt càng ngày càng ảm đạm. Theo chấn động của mặt đất, đại vu thai cũng bắt đầu lung lay. Từ xa nhìn lại, phảng phất như là một ngọn cỏ phiêu đãng trong biển gầm ngập trời, hoặc là một ngọn đèn dầu đung đưa trong gió, tùy thời đều có thể bị dập tắt.
" Không tốt, ma pháp tráo không thể chịu nổi."
Mắt thấy ma pháp tráo lung lay sắp vỡ, Hắc Ám đại trưởng lão kinh hãi dẫn Hắc Ám kỵ binh đại thống lĩnh cùng Hắc Ám đại tế tự chạy đến, hy vọng có thể dùng ma lực còn thừa trong cơ thể nhanh chóng gia trì, kiệt lực vì Dương Lăng kéo dài thời gian. Không ngờ, oanh một tiếng, chưa đi được mấy bước đã bị vài đạo xa hình tia chớp oanh kích, thiếu chút nữa đã bị đánh cháy thành than.
Lấy đại vu thai làm trung tâm, phương viên năm dặm bên trong bao phủ bởi sấm chớm, đừng nói là người thường, ngay cả thần giai cường giả cũng không dám vào.
Dưới sự khẩn trương quan sát của mọi người, ngũ sắc ma pháp tráo lung lay sắp vỡ đã chống đỡ thành công vòng thứ nhất của lôi thần kiếp. Song, thời gian dừng lại nháy mắt qua đi, phong vân trong không trung biến ảo, ngưng tụ một cỗ năng lượng càng kinh khủng hơn. Không lâu, đợt công kích thứ hai lại thi nhau giáng xuống vòng phòng ngự ngũ sắc, từng đạo xà hình tia chớp thô to hợp thành một mảnh điện võng dày đặt, xuy xuy không dứt bên tai. Trong phạm vị bao trùm phá hủy tất cả nhưng gì cao hơn mặt đất, ngay cả phòng ốc chắc chắn cũng biến thành bình địa.

Làm sao bây giờ?
Nhìn từng đạo tia chớp tàn phá bừa bãi, đám người Thi Vu Vương cùng Yêu cơ trong lòng trĩu nặng, gấp đến độ chạy vòng quanh, Bố Luân Đặc cưỡi Hắc Long Vương nhanh chóng chạy tới cũng vô kế khả thi. Ngay cả Hắc Ám đại trưởng lão cũng không dám lại gần hỗ trợ, một hạ vị thần như hắn có thể làm được gì, có tình nhưng vô lực. Trừ phi có tuyệt thế cường giả ra tay, nếu không, người bình thường càng giúp càng thêm loạn, có khi lại còn làm uy lực của thần kiếp tăng lên.
Mọi người trong lòng phiền muộn, nhưng Dương Lăng lại cố gắng bình tĩnh, dùng tốc độ nhanh nhất luyện chế một lần nữa băng phong khôi giáp. Sau khi hấp thu đại lượng năng lượng, những vết rách trên băng phong khôi giáp cũng dần hồi phục, phát ra lại một vòng quang mang màu bạc. Mặc dù nhất thời không cách nào tu phục hoàn toàn, nhưng tốt xấu gì cũng có sửa chữa một ít, so với dùng thân thể đối mặt với thần kiếp đáng sợ vẫn tốt hơn. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Nhân định thắng thiên!
Mặc vào Băng phong khôi giáp đã hồi phục được bảy tám phần, nhìn từng đạo tia chớp từ trên trời giáng xuống, nhìn dòng suối năng lượng kinh người giữa không trung, Dương Lăng dùng sức siết chặt nắm tay. Mang tất cả sinh mệnh nước suối còn thừa cùng tất cả ma thú huyết châu và tinh tủy ra , hết thảy chuẩn bị tốt.
Sau khi gặp chuyện kì diệu đi tới Thái Luân đại lục xa lạ này, một đường trải qua vô số mưa gió, vượt qua vô số khó khăn, bồi hồi bên bờ sinh tử chẳng biết bao nhiêu lần. Hắn tin rằng, chỉ cần vĩnh viễn không bỏ cuộc thì luôn luôn sẽ có biện pháp vượt qua những cửa ải khó khăn.
Ma Thú Lĩnh Chủ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui