Sơ bộ lĩnh ngộ thiên tằm biến huyền bí, hiểu được nguyện vọng ngàn năm không còn là ảo tưởng, yêu cơ hưng phấn không thôi. Với nàng mà nói, mong ước trở thành một nữ nhân chân chính so với tiến giai lên thần giai ma thú còn mãnh liệt hơn. Cung kính phủ phục trước Dương Lăng, cảm tạ hắn đã truyền thừa.
" Tát Lạp, đứng lên đi, mang tất cả cao giai thổ bạt thử ở Ô Lạp Nhĩ sơn mạch triệu lại đây, để ta xem thực lực chính thức của người thế nào."
Nhìn yêu cơ đối với cuộc sống tràn ngập hy vọng, có hy vọng trở thành nữ nhân chân chính, Dương Lăng cũng thở phào nhẹ nhỏm. Nếu không, cả ngày bị một tên nhân yêu bám theo, ai cũng không chịu nổi. Trong khi đang tán tỉnh cùng Vưu Na, Tác Phỉ Á hay là thiên sứ Áo Phỉ Lệ Á, lại bị tên nhân yêu này liếc mắt một cái thế thì còn ngon miệng gì nữa? Nói không chừng dưới sự run run, ngay cả nhân gian đại pháo để công thành bạt trại đều biến thành sâu bọ.
" Vâng, cám ơn đại nhân." Yêu cơ ôn nhu đáp, duyên dáng đứng lên, giơ cao một cây ma pháp trượng xanh biếc, một loạt thanh âm cổ quái từ từ truyền ra xa. Không lâu sau, bốn phương tám hướng truyền lại rất nhiều tiếng hô ứng, một đám cao giai thổ bạt thử tựa như cơn gió ồ ạt xông lên Cái Nhĩ Á sơn hiểm trở.
Dãy Ô Lạp Nhĩ sơn mạch liên miên ngàn dặm này thật sự quá lớn, ngay cả yêu cơ cũng không biết được có tổng số bao nhiêu thổ bạt thử. Nghe được lời triệu gọi của nàng, rất nhiều thổ bạt thử mang theo cả bộ lạc cách đó ngàn dặm chạy tới, khắp nơi trong núi đều là từng nhóm từng nhóm thổ bạt thử. Ma thú trong rừng như gặp ôn dịch, vội vàng bỏ chạy. Bình thường các ma thú cường đại đều tự đặt ra phạm vi thế lực của mình, ma thú nào tự tiện xông vào thì giết không cần hỏi. Nhưng đối mặt với đám thổ bạt thử phủ kín cả núi này, không một tên nào dám lên tiếng.
Lúc này, không bị đại quân thổ bạt thử quần ẩu là đã tốt lắm rồi, còn tên nào muốn chết mà chạy ra?
Đám thổ bạt thử tụ tập lại càng ngày càng nhiều, đứng trên đỉnh núi liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối. Vài ngày qua đi, thổ bạt thử bình thường đạt đến số lượng kinh người, thất giai thổ bạt thử cũng hơn năm ngàn con, hơn nữa còn có không ít con vẫn đang cuồn cuộn đổ về đây. Đây là địa bàn của thổ bạt thử, là hải dương ma thú.
Nhìn thổ bạt thử tụ tập càng lúc càng nhiều, mọi người rung động không thôi, Dương Lăng cũng không ngoại lệ. Chỉ cần mang đám đại quân này từ Ô Lạp Nhĩ sơn mạch ra thì việc công phá Thánh Bỉ Đắc tòa thành cũng không cần lo lắng nữa. Có một chi đại quân như vậy, quân đội thế tục đã không còn uy hiếp gì đối với Ma Thú Lĩnh. Cho dù hai đại oan gia là Ban Đồ đế quốc cùng La Tư đế quốc liên thủ tiến công Ma Thú Lĩnh thì cũng không nắm chắc phần thắng.
Mang đám thổ bạt thử này chuyển vào ma thú cơ địa nơi vu tháp không gian. Tạo nên một chi tinh duệ thổ bạt thử đại quân.
Công phá Thánh Bỉ Đắc thành bảo chỉ là mục tiêu trước mắt, nhìn xa mà nói, tăng mạnh thực lực chính mình mới là trọng yếu. Khó có cơ hội tốt như vậy , Dương Lăng tự nhiên sẽ không dễ bỏ qua. Mang đại quân thổ bạt thử chuyển vào vu tháp không gian, để ở chỗ có thể thấy được. Có thể tùy thời triệu bọn nó ra tác chiến, cũng có thể dùng số lượng khổng lồ của chúng phát động chiến thuật biển người. Mang địch nhân ra từ từ cắn chết. Nếu bị thương thì có thể thông qua vu tháp không gian mà hồi phục rất nhanh. Cho dù tổn thất thật lớn cũng có thể từ ma thú cơ địa bổ sung nhanh chóng, đảm bảo cho chiến đấu lực của đại quân thổ bạt thử.
" Được rồi, Tát Lạp, nhiều thổ bạt thử tập trung như vậy, các ngươi lấy cái gì ăn?" đột nhiên Dương Lăng nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng.
Thổ bạt thử thực lực không lớn, nhưng nhiều thổ bạt thử tập trung một chỗ thì một ngày tiêu hao kinh người. Sợ rằng nửa năm lương thực của mình cũng không đủ cho chúng ăn trong vài ngày. Nhiều thổ bạt thử như vậy cũng không thể cho chúng nó uống gió tây bắc mỗi ngày. Mang bọn này chuyển vào vu tháp không gian, sợ rằng không được vài ngày đã phá tan ma thú cơ địa mà mình vất vả lắm mới khởi tạo nên, uy hiếp nghiêm trọng hoàn cảnh sinh tồn của song túc phi long cùng hạt sư, như vậy không phải là mất thông thường.
" Đại nhân, tùng quả là thức ăn ưa thích nhất của chúng ta. Còn bình thường thì là các loại quáng thạch. Ô Lạp Nhĩ sơn thứ gì không có chứ quáng thạch thì có rất nhiều, đủ cho chúng ăn vài ngày." Nhìn Dương Lăng nhíu mày, yêu cơ vũ mị cười cười, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập mị lực nữ tính, đáng tiếc……
Suốt hàng ngàn năm, thổ bạt thử sở dĩ số lượng kinh người, trở thành bá chủ duy nhất của Ô Lạp Nhĩ sơn mạch, một mặt là vì chúng nó có khả năng sinh sản kinh người, mặt khác là do hàm lượng quáng thạch ở đây cực lớn. Rất nhiều quáng thạch kém chất đối với loài người không có giá trị, nhưng lại là thức ăn hàng ngày của thổ bạt thử. Quáng thạch cứng rắn bao nhiêu chúng nó cũng có thể nhai nuốt. Vận khí tốt có khi còn tìm được một ít cực phẩm thủy tinh, có thể nhanh chóng từ nhất giai tiến lên nhị giai ma thú. Hoặc tiến giai lên cao giai nhờ ăn tinh hạch của cao giai ma thú cũng không phải không thể.
" Tốt, rất tốt." Ngẫm lại sau khi vào Ô Lạp Nhĩ sơn mạch, dọc theo đường đi đã gặp vô số quáng thạch, Dương Lăng mừng rỡ. Nhờ thực lực tiến nhanh, hoàn toàn có thể lợi dụng nhiếp vật cấm chế mang cả tòa quáng sơn vào vu tháp không gian, như vậy không cần lo lắng lương thực cho thổ bạt thử nữa, có thể yên tâm tổ chức một đại quân thổ bạt thử khổng lồ.
Sau khi đã có chủ ý, hắn nhanh chóng hành động. Không tiếc hao phí đại lượng máu huyết cùng vu lực mang tất cả cao giai thổ bạt thử nhanh chóng thuần hóa. Thông qua yêu cơ là thổ bạt thử vương tất nhiên có thể dễ dàng chỉ huy ma thú đại quân, nhưng vì đề phòng vẫn nên mang những đại tướng dưới tay nàng thuần hóa hết. Cứ như vậy, cho dù ngày nào đó yêu cơ thân bị thương nặng không thể hành động, cũng có thể thông qua đông đảo cao giai thổ bạt thử mang đại quân nắm giữ vững vàng trong tay. Có đám cao giai thổ bạt thử này trợ giúp, bình thường khi đứng lên chỉ huy càng thêm tiện lợi.
Không đếm không biết, số lượng không ngờ nhiều đáng sợ như vậy.
Hao phí gần nửa ngày thuần hóa cao giai thổ bạt thử, Dương Lăng đếm được có khoảng sáu ngàn con, trong đó, tiến giai lên cửu giai có khoảng năm trăm. Chiến đấu lực của đại quân thổ bạt thử không sai biệt lắm sẽ chiếm hơn phân nửa của ma thú quân đoàn.
Không phải chê thực lực của đám giác phong thú cùng tà nhãn kém, chỉ là số lượng thổ bạt thử thật sự quá nhiều, lại thêm khả năng sinh sản kinh khủng cùng năng lực thích ứng hoàn cảnh rất mạnh. Quả thực chính là lựa chọn tốt nhất cho chiến thuật biển người, có thể mang ưu thế của Ma Thú Lĩnh phát huy vô cùng nhuần nhuyễn
Dương Lăng rất hưng phấn với thu hoạch lần này ở Ô Lạp Nhĩ sơn mạch, cùng lúc đó, ở Thánh thành cách xa ngàn dặm, một cơn lốc càng ngày càng mạnh đang nhắm vào hắn.
"Vi Bá, đại trưởng lão ra ngoài rồi à?" Giáo Hoàng sắc mặt lạnh như băng, hỏi ngoại đường chấp sự trưởng lão Vi Bá đang đứng không xa.
" Bệ hạ, đại trưởng lão đã đáp ứng xuất chiến, nhưng là….." Vi Bá lắc đầu cười khổ, chần chờ một lát rồi nói tiếp: "đại trưởng lão nói hòa bình của Thái Luân đại lục đang lâm vào nguy cơ lớn chưa từng có, không gian liệt phùng càng ngày càng bất ổn, dị vị diện ác ma đều tùy thời có thể xuyên qua. Vì an bình của đại lục, vì lợi ích vĩnh viễn của Giáo Đình, yêu cầu chúng ta trong thời gian ngắn nhất giảng hòa với Hắc ám hiệp hội."
Giảng hòa?
Giáo Hoàng lạnh lùng cười cười, trăm ngàn năm qua, Giáo Đình đã có thói quen cao cao tại thượng, chiếm cứ đại bộ phận tư nguyên của đại lục. Đột nhiên giảng hòa cùng Hắc Ám hiệp hội, chia đôi ích lợi tư nguyên trên đại lục, cho dù chính mình có đáp ứng, các đại chủ giáo cùng đông đảo quý tộc quy phụ Giáo Đình cũng tuyệt sẽ không đồng ý. Bất quá, dùng danh nghĩa giảng hòa để trì hoãn thời gian, thuận lợi hoàn thành kế hoạch ở bạo phong vũ hải vực cũng tốt.
" Bệ hạ, Hắc Ám hiệp hội mặc dù tiến công quy mô lớn, nhưng căn cơ không vững, không cách nào có thể duy trì chiến tranh đại quy mô trong thời gian dài. Bây giờ dưới dự giằng co chiến đấu, tình thế đối phương càng ngày càng không ổn, lúc này cùng đối phương giảng hòa quả thật là một lựa chọn tốt." Vi Bá cẩn thận đưa ra ý kiến của mình. Truyện YY - https://truyenfull.vn
Làm một tên ngoại đường chấp sự trưởng lão của Thánh đường, mặc dù uy vọng rất tốt, nhưng hắn vô lực ngăn cản quyết định của Giáo Hoàng. Bất quá, không gian liệt phùng càng ngày càng bất ổn, lúc này quả thật không thích hợp liều chết cùng Hắc Ám hiệp hội. Nếu rút lại tinh duệ ở bạo phong vũ hải vực, cố ý để cho ác ma đảo lão quái vật này có cơ hội , vậy càng thêm không ổn, tạo ra một ẩn họa rất lớn cho hòa bình đại lục. Không nghĩ là thậm chí cả dị vị diện ác ma cũng tiến vào.
Đến lúc đó, nếu tin tức bại lộ, sợ rằng không chỉ đơn giản là Hắc Ám hiệp hội cùng Ma Thú Lĩnh tấn công Giáo Đình nữa. Dưới sự bạo nộ, có lẽ Hỏa Thần Môn, Ba Lý Ma Nhĩ gia tộc cùng Tinh Linh đại tế ti các đại thế lực đều muốn căn cứ hiệp nghị, gây ra ra những hành động đáng sợ cho Giáo Đình. Dù sao, cố ý để dị vị diện ác ma tiến vào, không chỉ có vị phạm hiệp nghị mấy ngàn năm qua giữa các thế lực lớn, còn uy hiếp nghiêm trọng đến ích lợi thiết thân của bọn họ. Mặc dù kế hoạch của Giáo Hoàng có chu toàn, chuẩn bị triệu cao giai thiên sứ bản thể xuống để thu thập tàn cuộc, nhưng kết quả cuối cùng thế nào cũng không nắm chắc.
" Hừ, Vi Bá, chúng ta đã không còn sự lựa chọn , không toàn lực lợi dụng cơ hội sự rung chuyển không gian này, sau này rốt cuộc không có hy vọng đem Hắc Ám hiệp hội diệt trừ hoàn toàn." Giáo Hoàng sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói tiếp: " ngày mai , ngươi tự mình dẫn người đến giảng hòa cùng ba Hắc Ám cự đầu , vô luận làm cách nào cũng phải giữ chân bọn họ một ngày. Truyền lệnh xuống , mang vinh quang kỵ sĩ đoàn cùng thiên sứ quân đoàn lặng lẽ điều đến Thánh Bỉ Đắc thành, chuyển cáo đại trưởng lão, để cho hắn tự mình ra tay giết chết cái tên Dương Lăng, Ma Thú Lĩnh lỉnh chủ ghê tởm kia.
"Bệ hạ, việc này….."
Vi Bá cả người chấn động, nhanh chóng hiểu được ý tứ của Giáo Hoàng, mồ hôi lạnh đổ ra. Căn cứ theo tình báo, đại quân từ Ma Thú Lĩnh đã bị nạn chuột phá hủy lương thực, chết đi mấy ngàn người cũng không công phá được Thánh Bỉ Đắc thành bảo, đành phải rút lui. Vốn đang ở thế thượng phong, đây là cơ hội rất tốt để giảng hòa; không nghĩ tới Giáo Hoàng ngược lại còn muốn dùng danh nghĩa đàm phán để giữ chân ba Hắc Ám cự đầu cường đại, điều trọng binh đánh chết hoàn toàn đại quân của Dương Lăng.
Điên cuồng, điên cuồng vì không còn đường lui.
Khiếp sợ qua đi, Vi Bá vốn định khuyên tiếp Giáo Hoàng, nhưng mắt thấy đối phương đang lạnh lùng nhìn mình rồi phất áo rời đi, hiểu được chuyện đã không thể thay đổi. Cho tới bây giờ, hắn không thể làm gì khác hơn là cầu khẩn thần linh phù hộ, hy vọng không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Nếu kế hoạch của Giáo Hoàng thành công, Giáo Đình không những hóa giải uy hiếp của Ma Thú Lĩnh cùng Hắc Ám hiệp hội mà còn tiến một bước, củng cố địa vị tại Thái Luân đại lục. Nhưng nếu thất bại, hậu quả không thể tưởng.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...