Ma Thú Lãnh Chúa

Thái Luân đại lục bốn bề là biển, cơ bản mỗi một đế quốc cường đại đều có bờ biển. Nếu so sánh với đường bộ, thì đường biển giả rẻ, phương tiện, nhanh chóng, không cần lo lằng sơn đạo gập ghềnh, không cần lo lắng các điểm kiểm tra nhiều vô số kể, có rất nhiều tính ưu việt.
Có rất nhiều quốc gia bên trong có rất nhiều con sông lớn, nắm giữ các con đường thủy an toàn, có thể thông qua đường biển trực tiếp vận chuyển hàng hóa khối lượng lớn đến các thành phố lớn. Cho nên đối với các Đại thương nhân mà nói, đường thủy vô cùng quan trọng, có thể giảm bớt rất nhiều nhân lực và vật lực.
Ngoài ra, ở bên ngoài biển ngoại trừ vài đại lục xa xôi, còn có vô số hòn đảo, ẩn chứa vô số tài nguyên quý giá. Về cơ bản, mỗi một Đại thưng hội đều có đội thuyền, hàng năm đều lấy được không ít tài nguyên hiếm thấy ở Hải ngoại, có lợi quá lớn.
Đối với Đại thương nhân mà nói, đường biển có tính ưu việt rất cao, nhưng cũng có khuyết điểm cố hữu của nó. Ngoại trừ Hải tộc ở dưới nước quấy nhiễu, càng quan trọng hơn là biển rộng biến ảo khó lường và các cơn bão khủng khiếp.
Trong đại dương vô tận, mất phương hướng là vô cùng chết người, bởi vì lương thực và nước ngọt mang theo có hạn, chỉ cần một đội thuyền chẳng may bị lạc hướng, cơ bản sẽ giống như đặt chân vào địa ngục. Hàng năm, các Đại thương hội tổn thất không ít tài sản và thủy thủ vĩ đại.
Nhưng có Hải dương chi tâm có khả năng ngay lập tức biểu hiện bản đồ, có thánh khí của Hải tộc Tây Nhã Đồ, thuyền đội sẽ không còn phải lo lắng mất phương hướng khi đi trên biển. Cái này đối với các Đại thương hội lớn mà nói quả thực là bảo vật luôn mong muốn có được.
"650 vạn"
"700 vạn"
"720 vạn"
800 vạn.
Hiểu được giá trị của Hải dương chi tâm, đám Đại thương nhân ở đây đều tranh nhau trả giá. Chỉ sau nửa nén hương thời gian, giá đã tăng từ 300 vạn lên đến 800 vạn.

800 vạn
Nhìn đám Đại thương nhân và Đại quý tộc giàu có, Dương Lăng lắc đầu. Vốn Dương Lăng cảm giác được Hải dương chi tâm tán vọng ra năng lượng ba động giống như vu lực, hắn cũng thấy động tâm, chuẩn bị bỏ tất cả tiền trong Không gian giới chỉ để tham gia đấu giá. Nhưng nhìn xem đám Đại thương nhân ra giá trên trời, không thể làm gì khác hơn là phải buông tha.
Ma thú lĩnh ở ngay bên cạnh Đặc Lạp Tư rừng rậm tài nguyên phong phú, mặc dù tài nguyên phong phú nhưng cách quá xa các thành phố lớn của loài người như Mông Đặc Sâm, Ba Phạt Lợi á, ở giữa còn có sa mạc Tây Bá Lợi Á trải dài ngàn dặm, giao thông vô cùng bất tiện. Muốn nhanh chóng phát triển Ma thú lĩnh, tự nhiên không thể thiếu đường biển.
Có Hà mãng nhân quen thuộc với nước, có Tượng Quy nhân tinh nhuệ. Có A Tư Na Ma trí dũng song toàn, hắn tự tin sẽ thành lập một đội hải quân. Nhưng mở ra một con đường biển an toàn lại không phải chuyện dễ dàng, nếu có thể chiếm được Hải dương chi tâm thì tuyệt đối sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, đáng tiếc.
Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ người không có lòng.
Nhìn đám Đại thương nhân, Đại quý tộc xung quyanh, Dương Lăng lắc đầu rồi đột nhiên trái tim rung lên, không có tiền để mua, nhưng cũng không có nghĩa là không còn biện pháp nào khác. Lạnh lùng cười, hắn không nói một lời, âm thầm quan sát đám người tham dự đấu giá.
Trải qua một phen cạnh tranh kịch liệt, một lão già mặc quần áo Trung Hoa trả giá 1000 vạn Tử tinh tệ đấu giá thành công Hải dương chi tâm, lập tức dưới sự bảo vệ của đông đảo vệ sĩ nhanh chóng rời đi. Xem ra, là một lão hồ ly kinh nghiệm phong phú, lão hiểu hơn ai hết đạo lý mang ngọc có tội.
Nhớ kỹ hình dáng của lão già mặc quần áo Trung Hoa, Dương Lăng vốn chuẩn bị ra vẻ vô tình đi ra ngoài rồi lặng lẽ quan sát nơi ở của đối phương. Không ngờ, vừa đứng lên thì cảm giác được một ánh mắt lạnh như băng đang nhìn xung quanh, hắn cảnh giác, giả bộ mệt mỏi vặn lưng, sau đó nói chuyện với Vưu Na và Áo Lan Đa rồi từ đi ra ngoài.
Rất nhanh hắn phát hiện cảm giác nguy hiểm đến từ một gã áo đen đứng trong góc bên trái phòng đấu giá.
Đầu của Hắc y nhân quấn khăn, chân đi một đôi giày màu đen, mặc dù vẫn ngồi không nhúc nhích, nhưng Dương Lăng lại cảm giác được một mối nguy hiểm trước đó chưa từng có trên người hắn. Cái cảm giác này giống như vô ý đi ngang qua một con rắn độc vậy.

Rốt cuộc đây là ai?
Cảm giác một ánh mắt lạnh lùng quét qua quét lại trên người sớm đã mất, Dương Lăng cẩn thận, cố giữ bình tĩnh, cực lực thu liễm vu lực ba động. Bản năng cho hắn biết được Hắc y nhân rất hiểm độc, thực lực thâm sâu khó lường, ít nhất cũng có thực lực Sát thủ Thiên bảng, thậm chí còn mạnh hơn cả Sát thủ Thiên bảng đuổi giết mình trong rừng lúc trước.
Ám lưu bắt đầu khởi động. Mưa gió sắp xảy ra.
Đi ra khỏi nhà đấu giá, thấy lão già mặc quần áo Trung Hoa đã không còn bóng dáng, Dương Lăng trầm ngâm một lát, sau đó quyết định mang Vưu Na và Áo Lan Đa trở về phủ.
Thọ yến của Quốc vương sẽ đến ngay, người vào Mông Đặc Sâm càng lúc càng nhiều, Hải dương chi tâm quý giá như vậy, tin tưởng khiến cho không ít người hứng thú. Cùng với việc mạo hiểm đi nghe ngóng tin tức của lão già, còn không bằng ngồi im một chỗ, qua danh tiếng rồi nghĩ biện pháp.
Sau khi tu luyện, tối ngày thứ hai, Dương Lăng như ước hẹn đi đến Hoàng cung tham gia bữa tiệc do Quốc vương Gia Lợi Á mời. Được một gã bồi bàn dẫn đường đi vào trong một đại điện huy hoàng có tường rát vàng.
Mặc dù còn cách ngày khai yến chính thức một thời gian, nhưng trong điện đã đầy chặt người. Có cung nữ mặc áo trắng bưng rượu đi tới lui, có Đại thương nhân và Đại quý tộc bụng phệ, còn có người mặc lễ phục, các cô gái và các quý phu nhân.
Ngồi xuống một vị trí xa xôi vắng vẻ, Dương Lăng nhẹ nhàng uống một ngụm rượu mà cung đình cất giữ kỹ, rượu rất mát mẻ và thoải mái. Cẩn thận nhấm nháp, có một loại hương vị khác thường, không hổ là cống phẩm chuyên dùng của Hoàng thất.
"Ồ, Vưu Lý huynh đệ, ngươi sao có thể ở đây?"

Ngay khi Dương Lăng một mình nhấp nháp rượu Bồ Đào hương vị khác thường, thì một cô gái vừa nói vừa đi nhanh đến, phía sau còn có vài cô gái trang điểm đầy mặt đi theo.
"Ồ, Lệ Nhã tiểu thư, ta ở đây chờ người" Định thần nhìn lại, thì thấy là nữ Ma pháp sư Lệ Nhã, Dương Lăng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Chờ người?
Nheo nheo con mắt to đẹp, Lệ Nhã nghi hoặc lắc đầu, nàng lần đầu tiên nghe thấy có người ở trong Hoàng cung chờ người. Tuy nhiên, tình huống đêm nay rất đặc thù, có lẽ Dương Lăng theo một Đại nhân vật nào vào xem náo nhiệt. Dương Lăng có nói qua hắn sinh ra ở một gia tộc suy sụp, có một ít quan hệ với Đại gia tộc, cũng không phải không có khả năng.
"Hắc hắc, việc lạ hàng năm đều có, năm nay đặc biệt càng nhiều hơn, ngay cả một tên khất cái đều có thể đi vào Hoàng cung"
Ngay khi Lệ Nhã chuẩn bị dặn dò Dương Lăng vài câu, một gã trên đầu quấn đầy băng đi nhanh đến, phía sau còn có một đám phá gia chi tử. Dương Lăng vừa nhìn thì thấy đúng là tên La Bá Đặc mấy hôm trước cưỡi ngựa chạy như điên ở cổng thành, nhìn đám băng quấn trên đầu hắn, đoán chừng cú ngã xuống đất chịu không ít khổ đau.
Nhìn tên La Bá Đặc kiêu ngạo, lại nhìn đám băng trên đầu hắn, lại nghĩ đến cái bộ dáng ngã từ trên lưng ngựa xuống đất của hắn, Dương Lăng cười cười nói:
"Đúng, ngay cả con chó dại suốt ngày đi ăn phân đều có thể tiến cung, thật sự càng lúc càng không biết nói thế nào"
Con chó dại đi cướp phân ăn?
Vừa nghe Dương Lăng nói vậy, La Bá Đặc tức giận đến thất khiếu bốc khói, cắn răng nghiến răng, mà Lệ Nhã lại không nhịn được cười. Được nàng giải thích, các cô gái khác hiểu được chuyện gì xảy ra cũng không nhịn được mà cười rộ lên.
Mặc dù không muốn kiếm phiền toái vào mình, nhưng Dương Lăng cũng không ngại tên La Bá Đặc trời sinh đã xấu xí. Hôm nay là ngày rất tốt của Quốc vương, cho dù đối phương có địa vị to đến thế nào, cho dù kiêu ngạo đến như thế nào cũng không dám động thủ bên trong Hoàng cung.
Quả nhiên, nhìn đám Đại quý tộc ở xung quanh, lại nhìn cấm vệ ở xa xa, La Bá Đặc mặc dù tức giận đến suýt hộc máu, cũng không thể không nén lại mong muốn chém Dương Lăng thành hai đoạn. Cho dù cho hắn thêm một cái mật gấu cũng không dám ra tay trong ngày vui của Quốc vương.

Ngoài ra, mặc dù Dương Lăng ăn mặc rất bình thường, cùng với cung nữ và bồi bàn ngồi ở trong góc xa xa vắng vẻ, nhưng hắn không rõ thân phận thật sự của Dương Lăng. Mặc dù luôn kiêu ngạo, nhưng hắn cũng hiểu được đạo lý đánh chó phải nhìn mặt chủ.
Ngay khi La Bá Đặc không biết làm thế nào, không dám động thủ, phải bỏ qua, thì phía trước xuất hiện một đám thị vệ đeo đao. Không lâu sau, Quốc vương dưới sự bảo vệ của võ sĩ từ từ đi ra.
Thấy cha ra hiệu cho mình, La Bá Đặc hừ lạnh một tiếng rồi không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng bỏ đi, phía sau đám phá gia chi tử cũng nhanh chóng đuổi kịp. Cười cười, Lệ Nhã và các cô gái cũng rời đi, chạy đến xung quanh Bệ hạ.
Quốc vương Gia Lợi Á dáng người không cao, có có một vết sẹo rất lớn, nếu bỏ cái mũ Quốc vương và bộ quần áo Thánh hỏa thì không khác gì một Thương nhân béo ú.
Không biết vì sao, nhìn dáng người húp húp của hắn, Dương Lăng đột nhiên nhớ đến tình nhân Đái An Na của hắn, nhớ tới cái thắt lưng như không xương của nàng, bờ mông tròn trịa và thân hình nóng bỏng của nàng.
Nói vài câu rồi Quốc vương ngồi xuống vị trí trung tâm, một cô gái da tay trắng nõn, có thể mơ hồ thấy được nếp nhăn cũng ngồi cạnh nàng. Khuôn mặt đoan trang, trên đầu có đội một vương miện phỉ thúy và đeo một chuỗi hạt trân châu trong suốt, nghe mọi người xưng hô, nàng hẳn là Hoàng hậu của Gia Lợi Á Công quốc. Bạn đang đọc truyện được tại
Dưới sự chủ trì của Đại thần nghi lễ, mọi người bắt đầu chúc thọ Quốc vương. Đầu tiên là sứ giả các nước bên ngoài như Ban Đồ đế quốc, La Tư đế quốc, sau đó là các đại gia tộc quyền cao chức trọng như gia tộc Ni Cổ Nạp Tư, Ba Nạp, cuối cùng là các Đại thương hội thực lực hùng hậu, Ma pháp công hội và Dong binh công hội và các khách đến tham gia.
Ma Thú Lĩnh Chủ.

Hôm nay trở đi sẽ có hàng nhiều cho mọi người. Thanks all đã theo dõi MTLC.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui