Ma Thú Lãnh Chúa

Bởi vì địa hình trống trải, Dương Lăng và Vưu Na xem Ảo ảnh thủy tinh, đám dong binh đang cưỡi ngựa đuổi nhau xung quanh, nghe được thanh âm quái dị phát ra từ bên trong xe, bọn bọ ngay lập tức tò mò quay lại. Nhất là yêu thích náo nhiệt Mập mạp, càng một mình một ngựa chạy lại thật nhanh.
"Vưu Lý huynh đệ tiếng gì vậy, sao lại khó nghe như thế?"
Mập mạp vừa nói vừa giựt tấm rèm xe lên, đáng tiếc, ngoại trừ Dương Lăng và Vưu Na đang khoanh chân ngồi thì trong xe không có gì khả nghi cả.
Ở thời khắc quyết đinh, Dương Lăng kịp thù đem Ảo ảnh thủy tinh bỏ vào Không gian giới chỉ, thân phậm đám võ sĩ áo đen không rõ ràng, hắn không muốn bại lộ tin tức bọn họ đã chết trong tay mình. Ngoài ra, bản ghi chép của Ảo ảnh thủy tinh quá đáng sợ, cũng không thễ dễ dàng tiết lộ.
"Tiếng gì, sao ta lại không nghe thấy?" Nhìn Mập mạp đang nghi hoặc, Dương Lăng hỏi lại: "Mập mạp, không phải bệnh cũ tái phát đó chứ, bị con ác ma nào đó để ý?"
Nhìn thấy cả đám dong binh đều chạy lại, Dương Lăng trong lòng vừa động, lặng lẽ phát ra một đạo tinh thần công kích nhằm vào huy chương ma pháp trên cổ Mập mạp. Nhất thời, tên Mập mạp đáng thương lại giống như vài lần trước, ôm đầu kêu to.
Bị ác ma chiếu cố?
Nhìn vẻ nghiêm trang của Dương Lăng, lại nhìn Mập mạp bệnh cũ tái phát, đám dong binh vừa chạy đến hoảng sợ nhìn trái nhìn phải. Vừa rồi, bọn họ nghe loáng thoáng tiếng kêu thảm thiết, nhưng trong xe ngựa không có gì khác thường, chỉ có mìn Mập mạp chắc là chạm phải cái gì tà môn.
Đám dong binh đang bó tay không có cách nào giúp đỡ, thì Mập mạp lại giống như lần trước, rất đột nhiên khôi phục bình thường, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
"Mập mạp, ở quê của ta, nghe nói có một ít người đặc biệt cũng giống như ngươi bình thường thì không có gì, nhưng có lúc đột nhiên đau đến mức muốn đập đầu vào tường" Trầm ngâm một lát, Dương Lăng nói tiếp: "Bệnh này có thể nặng cũng có thể nhẹ, chỉ cần ngươi mỗi ngày đều ăn chay, không gần đàn bà, không uống rượu, mỗi bữa chỉ ăn một chén, duy trì vài năm thì sẽ chuyển biến tốt"
mỗi ngày đều ăn chay, không gần đàn bà, không uống rượu, mỗi bữa chỉ ăn một chén, còn phải duy trì vài năm?

Nghe Dương Lăng nói như vậy, đừng nói tên Mập mạp đáng thương mà ngay cả đám người Lệ Nhã và Cáp Lôi Lôi thiều chút nữa ngất xỉu.
"Mập mạp, kiên trì nhém ta sẽ ủng hộ ngươi về tinh thần"
Vỗ vỗ vai tên Mập mạp đáng thương, Dương Lăng cho ngựa chạy nhanh hơn. Sau khi vào sa mạc Tây Bá Lợi Á, vì giải phóng lực chiến đấu cho Áo Lan Đa cũng để tăng tốc độ và năng lực của chiến mã, hắn tìm một cơ hội lấy máu thuần hóa hai con chiến mã kéo xe.
Cứ như vậy, hắn cho dù ngồi trong xe ngựa cũng có thể điều khiển tốc độ và phương hướng của chiến mã, với bên ngoài thì nói đây là hai con chiến mã dày dặn kinh nghiệm, đám Thái điểu dong binh không có kinh nghiệm chỉ sửng sốt một chút mà không có chút gì hoài nghi nào.
Sau khi đám Mập mạp và Lệ Nhã đi xa, thấy khoảng cách đã đủ an toàn, Dương Lăng lặng lẽ lấy Ảo ảnh thủy tinh ra, được Vưu Na giải thích, không lâu sau thì nắm được cách sử dụng thủy tinh.
Hóa ra, Ảo ảnh thủy tinh phải có rất nhiều năng lượng mới có thể ghi lại hình ảnh và phóng hình ảnh ra. Năng lượng càng thấp, mặt ngoài sẽ càng nhạt hình ảnh ghi được hiệu quả cũng rất thấp.
Muốn kích hoạt Ảo ảnh thủy tinh, cần phải có đưa vào ma lực ba động nhất đinh, để kích hoạt hình ảnh và thanh âm được ghi lại trong thủy tinh không quá phức tạp, ma lực hao phí cũng không đáng bao nhiêu, nhưng người thao tác phải có sự hiểu biết nhát đinh đối với nguyên tố ma pháp, nếu không cho dù ma lực nhiều bao nhiêu cũng không thể kích hoạt.
Sau nghi nghe được cao thủ thánh giai trưởng lão Khắc Lỗ Y giải thích về nguyên tố ma pháp, Dương Lăng có một nhận thức hoàn toàn mới về ma pháp. Ma lực mặc dù kohong nhiều, nhưng lĩnh ngộ đối với nguyên tố ma pháp tuyệt đối không phải đơn giản như một người mới học ma pháp, thử nghiệm vài lần liền hiểu được phương pháp kích hoạt Ảo ảnh thủy tinh.
Quan sát vài lần, được Vưu Na nhắc nhở, hắn phát hiện ma thú mà Thao ma sư khống chế có điểm khác với ma thú bình thường. Mặc dù không hề sợ chết, nhưng động tác cứng ngắc, phản ứng chậm chạp, không có chiến thuật tác chiến, chỉ biết dựa vào số lượng khổng lồ và lực chiến đấu cường đại mà lao lên. Cảm giác thấy dường như không phải ma thú cao cấp mà chỉ là một đám khôi lỗi không có sinh mạng.
Có lẽ, gặp gỡ tên Thao ma sư này, nếu chỉ huy thật tốt thì mình không phải có năng lực đánh một trận.
Quan sát nhiều lần, xác nhận khuyết điểm của đối phương, Dương Lăng âm thầm tính toán phần thắng nếu đối đầu với đối phương. Đối phương hơn nhờ số lượng khổng lồ và lực chiến đấu cường đại của ma thú, còn mình hơn ở sự phối hợp ăn ý của các loại ma thú, năng lực chiến đấu nhạy bén.

"Được rồi, Dương đại qua, ngươi nhìn thấy ma thú thế này bao giờ chưa?" chỉ vào một loại ma thú có hai sừng ở trên đầu, số lượng khổng lồ nhất, Vưu Na kỳ quái hỏi Dương Lăng.
Được Vưu Na nhắc nhở, Dương Lăng cẩn thận quan sát, phát hiện ma thú trong tay hắc y nhân mặc dù số lượng khổng lồ nhưng về cơ bản có ba loại.
Có các con mãnh thú trông như gấu đen, đỉnh đầu có hai cái sừng, có lợi trảo dài chừng nửa tấc, mới nhìn thì thấy giống đại địa bạo hùng ghi trên ma thú đồ phổ, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy khác nhau không ít.
Có ma thú biết bay như sư thứu, trên lưng có một cây đinh bén nhọn. Ngoiaj trừ có thể đánh cận chiến còn có thể phun ra ngọn lửa màu đỏ, khác với sư thứu bình thường.
Cuối cùng, là một loại giống như cá sấu, nhưng lại chạy nhanh như bay, có khả năng phun ra khí độc, không biết rốt cuộc là loại quái vật nào.
Trên ma thú đồ phổ ghi lại ngoại hình và khả năng của rất nhiều loại ma thú, nhưng vắt hết óc, Dương Lăng vẫn không tìm được tin tức có liên quan đến ba loại ma thú này.
Rốt cuộc tên thú một sừng là ai, và đây là loại ma thú gì?
Trong khi Dương Lăng nghĩ mãi không ra, chuẩn bị nhìn lại bản ghi chép trong Ảo ảnh thủy tinh lần nữa, đột nhiên Áo Lan Đa chạy như điên tới, la lớn: "Chó sói tấn công, nhanh, bỏ đi, phía trước có một đàn tuyết lang"
Ngao ……
Áo Lan Đa còn chưa dứt lời thì từ xa xa tuyền đến một loạt tiếng sói tru, càng ngày càng gần. Dương Lăng kinh hãi chỉ huy vài con Giác phong thú bay ra ngoài xem, chỉ thấy phái trước có hơn 100 con tuyết lang to như con ghé con, dưới sự dẫn đầu của con đầu đàn lao đến như cơn gió.

Theo giải thích của ma thú đồ phổ , tuyết long là ma thú trung cấp sống thành bầy đàn, nhanh như điện, vô cùng mạnh mẽ, có ma pháp hệ băng. Bời vì vừa xuất hiện là cả một đàn lớn, nên đừng nói là thợ săn mà rất nhiều ma thú cấp cao cũng phải nhượng ba phần.
"Nhanh, chạy lên sườn núi, rồi tử thủ ở đó" Nhìn vẻ bất an của mọi người, thậm chí ngay cả ngựa cũng nhũn hết cả bốn chân, Dương Lăng trầm giọng hạ lệnh.
Ở trên hoang mạc bằng phẳng mà so sánh về tốc độ với đám tuyết lang tuyệt đối là ngu xuẩn, cùng với việc hao phí sức lực để chạy trốn còn không bằng tập trung tinh lực mà tử thủ.
Ngao ……
Theo con sói đầu đàn tru lên một tiếng, hơn một 100 con tuyết lang hai mắt đỏ bừng khát máu xuất hiện trước mặt mọi người. Nhìn bốn chân to lớn và hàm răng sắc bén của chúng, đám dong binh hoảng sợ không thôi, sắc mặt tái nhợt, vô ý thức tập trung lại một chỗ.
Chẳng lẽ chỉ có thể bại lộ thực lực, gọi ma thú đại quân ra trợ chiến?
Nhìn bầy sói càng lúc càng đến gần, lại nhìn đám dong binh đang hoảng sợ đến mức hai chân run nên, Dương Lăng bất đắc dĩ lắc đầu. Mấy tên này lúc đầu rất uy phong, gọi là " Đồ Long" dong binh đoàn, đáng tiếc, ngay cả một đám tuyết lang cũng không đối phó nổi. :
"Dương đại ca, để đó cho ta"
Thấy Dương Lăng nhăn mày, Vưu Na hiểu được ý của hắn, vừa nói vừa nghiêng người chắn trước mặt hắn, nhẹ nhàng cầm lấy pháp trượng, khe khẽ niệm khẩu quyết. Rất nhanh, nguyên tố hệ hỏa không ngừng ngưng tụ trong không khí, kịch liệt dao động.
"Trời ại, ma lực khổng lồ như vậy, Vưu Na tiểu thư, không phải ngươi là Đại ma pháp sư đó chứ?"
"Sợ cái gì, liều mạng với chúng"
Ma pháp sư niệm chú càng dài thì ma pháp được thi triển uy lực càng lớn, nhìn thấy theo lời niệm chú của Vưu Na, ma lực ba động trong không khí vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, đám dong binh cảm thấy có một tia hy vọng.

Đám dong binh sợ hãi kêu nên, nhưng Áo Lan Đa trong lòng rất rõ ràng, không rên một tiếng lấy ra một bình nọc rắc, cẩn thận bôi lên vũ khí của mình và mọi người, nói cho đám dong binh một ít vấn đề cần chú ý. Miễn cho mấy tên kém cỏi này không chết bởi móng vuốt của tuyết lang mà lại chết ở đao kiếm của đồng bọn.
Trong mắt đám người Mập mạp và Lệ Nhã thì 100 còn tuyết lang quả thật là sứ giả của tử thần, nhưng trong mắt Áo Lan Đa, thì đàn tuyết lang trước mặt Dương Lăng thật không đáng nhắc tới. Vào thời khắc quyết định, thì chỉ cần Dương Lăng gọi ma thú đại quân ra, sợ rằng hơn 100 còn tuyết lang không đủ nhét kẽ răng.
"Vưu Lý huynh đệ, đừng sợ, đã có ta bảo vệ ngươi"
Nuốt nước miếng một cách khó khăn, nhìn Vưu Lý khoanh chân ngồi xuống trong sự bảo vệ của Áo Lan Đa và Vưu Na, Mập mạp trong lòng vừa động, nhanh chóng chạy tới sau lưng hắn. Ba mặt núi rất cao và dựng đứng, nên trong thời gian ngắn tuyết lang không thể tấn công lên được, vậy sau lưng Dương Lăng tuyệt đối là nơi an toàn nhất trong chiến trường.
Bảo vệ mình?
Nhìn Mập mạp khẩn trương đến hai chân run lên, Dương Lăng cười cười, nói: "Mập mạp, ta nghe nói qua tuyết lang sống vài chục năm là có thể trèo cây lên núi, thậm chí có thể bay lượn giống như sư thứu, sau lưng ta sẽ giao cho ngươi, tin tưởng vào thực lực cường đại của ngươi thì hơn 100 con Tuyết lang không đáng để trong mắt"
Hơn 100 con tuyết lang có thể bay?
Thấy Dương Lăng nói như vậy, Mập mạp lần đầu tiên gặp phải tuyết lang hoảng sợ không thôi, run run lên một cái rồi như ma lao vào giữa Áo Lan Đa và Dương Lăng, tốc độ nhanh đến mức Dương Lăng không khỏi bội phục, còn da mặt dày càng khiến cho hắn tự thẹn không bằng.
Ma Thú Lĩnh Chủ.

Hôm nay trở đi sẽ có hàng nhiều cho mọi người. Thanks all đã theo dõi MTLC. (Tự chúc mừng sinh nhật vậy. Hehe)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui