Ma Thiên Ký

Dịch giả: Vạn Hàn Nguyên

"Nơi này chính là phế tích Thượng giới sao, xem ra cũng không có gì lạ thường". Thư sinh gấp chiếc quạt xếp trong tay phát ra một tiếng "ba", giọng điệu lãnh đạm lẩm bẩm.

Ngoại trừ Long Hiên ra, trong mắt các đệ tử Ma Huyền Tông khác đứng sau lưng tên thư sinh đều mơ hồ lộ ra vẻ sợ sệt.

"Đồ Cô đạo hữu, đã đến phế tích Thượng giới, vậy chúng ta xin phép cáo từ". Một nam tử gầy còm vận y phục màu đỏ bay ra từ trong đám người gồm bảy tên tu sĩ riêng biệt, đứng cách thư sinh hơn một trượng rồi mới ôm quyền nói ra.

"À, thì ra là Phong huynh, cần gì phải tách ra hành động, mọi người cùng nhau tầm bảo không phải là tốt hơn sao". thư sinh vận nho bào vân vê đuôi lông mày, lộ ra một nụ cười tà dị.

"Không cần thiết, chư vị đạo hữu Ma Huyền Tông thực lực cao cường, chúng ta đi theo chỉ sợ làm vướng tay vướng chân, gây trở ngại cho các vị". Khoé mắt nam tử mặc áo bào đỏ nảy lên một cái, cười lớn nói ra.

"Vậy cũng tốt, trước mắt tạm thời cùng chư vị từ biệt, hẹn một năm tại sau lại tề tụ tại đây vậy". Ánh mắt thư sinh vận nho bào chớp hiện, nở nụ cười nhã nhặn.

Nam tử mặc áo bào đỏ nghe vậy thì cực kỳ vui mừng, lại lần nữa ôm quyền hành lễ rồi mới động thân định bay đi.

Hắn vừa mới xoay người lại thì phần bụng đã bất ngờ bị một bàn tay xuyên thủng qua Linh Hải, máu tươi ngay lập tức trào ra mãnh liệt, thấm đẫm cả áo bào càng làm cho sắc đỏ trở nên rực rỡ hơn.

Khí lực trên người như bị hút sạch, nam tử mặc áo bào đỏ lúc này quay đầu lại một cách khó nhọc.

Chỉ thấy thư sinh vận nho bào đứng ngay sát bên cạnh hắn, khoé môi khẽ lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.

"Ngươi, tông môn bọn ta vì việc này đã cống nộp lên trên rồi". Nam tử mặc áo bào đỏ há miệng phun ra một ngụm máu tươi thật lớn.

"Chậc, chậc, chúng ta không phải đã theo đúng hẹn ước đưa bọn ngươi vào đây rồi ư, nhưng mà ngay thời điểm đặt chân đến phế tích Thượng giới này, ta và ngươi đã là kẻ địch một mất một còn, làm gì có chuyện cùng kẻ địch khách khí mà chào từ biệt". Thư sinh vận nho bào nở nụ cười trào phúng, trên tay đột nhiên dâng lên một ngọn ma diễm màu đen.


Thân thể nam tử mặc áo bào đỏ bên trong ma diễm ngày càng co rút, trong nháy mắt hoá thành hư vô.

Sự tình phát sinh đột ngột làm vài tên tu sĩ khác phái ở phía xa một phen kinh hãi, có hai kẻ kích động, vội vàng động thân hoá thành hai đạo cầu vồng liều mạng bỏ chạy ra xa.

Thư sinh cười lạnh không thèm nhìn hai kẻ bỏ chạy kia mà trở tay vỗ phía xa, đột nhiên một phiến ma diễm đen kịt thừa cơ bao phủ những tên tu sĩ còn chưa kịp phản ứng vào bên trong.

Đám người bị ma diễm màu đen bao phủ lập tức phát ra từng tràng la hét thảm thiết, một mùi khét lẹt theo đó toả ra nồng nặc.

Hắc hoả rung động dữ dội, hiển nhiên là do mấy người bên trong đang giở thủ đoạn nhằm phá vỡ ma diễm để thoát thân ra ngoài nhưng ma diễm màu đen không biết là thần thông gì mà lại vô cùng kiên cố, chẳng những không bị phá vỡ mà ngược lại càng lúc càng mạnh, chỉ sau vài hơi thở đã không còn bất cứ tiếng động gì.

Một tên nam tử mặc áo khoác đen đứng bên ngoài hắc hắc cười khẩy, đã sớm hoá thành một đạo cầu vồng màu đen phóng ra, chỉ sau vài hơi thở đã xuất hiện bên cạnh hai cái chấm đen là hai kẻ đã chạy trốn lúc trước ở phía chân trời.

Từ phương xa vọng lại hai tiếng kêu thảm thiết đến sởn gai ốc, hai cái chấm đen lại từ giữa không trung rơi xuống, nửa chừng tan rã ra theo gió bay đi.

Sau nửa khắc, trong mắt mọi người chỉ thấy tia sáng đen chớp hiện, tên nam tử mặc áo khoác đen lại lần nữa hiện ra bên cạnh thư sinh vận nho bào.

"Chu sư huynh và Đồ sư huynh, Phần Thiên Ma Diễm của hai người đều đã đạt tới cực hạn, xem ra không bao lâu nữa hai vị sư huynh có thể nếm trải việc đánh sâu vào Thiên Tượng Cảnh." Một tên đệ tử Ma Huyền Tông bước lên giở giọng nịnh bợ nói.

"Bớt nói nhảm đi, hiện tại đã diệt sạch người ngoài, tiếp theo chúng ta cứ như kế hoạch mà hành động, hai người chúng ta mỗi người mang theo bốn tên đệ tử, Long Hiên, ngươi mang theo bốn tên còn lại, một năm sau tập hợp tại đây." Ánh mắt thư sinh vận nho bào lãnh đạm nhìn tên nam tử lùn, sau đó mở miệng nói ra.

Một khắc sau, đám người Ma Huyền Tông hoá thành ba đám mây đen hướng ba hướng khác nhau bay nhanh như tên bắn.

Chỗ sa mạc cát đen quay cuồng đầy trời, hơn mười đạo độn quang bay ngang qua, bên trong là hai mươi mấy người thư sinh mặc nho bào màu trắng, đúng là đệ tử Hạo Nhiên Thư Viện đến từ đại lục Trung Thiên.

Chỗ cồn cát cao hơn mười trượng đột nhiên nổ tung, một đám mây đen rậm rạp bay ra, bên trong chứa số lượng Phi Nghĩ nhiều không kể xiết đủ khiến người ta sởn cả da đầu, phát ra tiếng ông ông đánh tới phía đám người Hạo Nhiên Thư Viện.


Chúng đệ tử Hạo Nhiên Thư Viện giật mình kinh hãi, hàng ngũ vốn chỉnh tề cũng nhất thời hỗn loạn cả lên.

Nhưng dù sao bọn hắn cũng là đệ tử danh môn, liền lập tức ổn định tình hình, quát lớn rồi nhao nhao bắn ra tia sáng đủ loại màu sắc cùng Phi Nghĩ chiến đấu kịch liệt.

Gần đấy có một ngọn núi hiểm trở, sương mù tràn ngập xung quanh đột nhiên quay cuồng kịch liệt.

Một tràng tiếng "ken két" ầm ĩ vang đến.

Nửa khắc sau, bảy tám con khôi lỗi hình người đồ sộ cỡ mấy trượng từ trong sương mù trắng đi ra, mỗi bước dài hơn mười trượng hướng ra xa bỏ chạy cực nhanh.

Ông ông ông.

Bên trong sương mù trắng lại lần nữa vang lên một tràng tiếng vù vù kỳ dị, một bầy bươm bướm chi chít bay ra, mỗi con đều lớn cỡ chừng đầu người, khí tức băng hàn thấu xương không ngừng tỏa ra từ trên thân thể hình bông tuyết của bọn chúng.

Đột nhiên hơn mười con bươm bướm đứng đầu áp sát vào nhau phun ra từng luồng khí lạnh buốt. Phần sau lưng mấy con khôi lỗi bị khí lạnh chạm đến ngay lập tức ngưng kết thành một tầng băng lạnh lẽo.

Những con bươm bướm sau khi phun xong thì bị chậm lại, liền bị đồng bọn từ phía sau vượt lên.

Sau vài lần như vậy, phía sau lưng bảy tám con khôi lỗi hình người đã có ba phần bị tầng tầng băng bao phủ kiên cố.

Cũng may thân thể của khôi lỗi hình người này khá lớn, những bộ phận bị băng lạnh bao phủ cũng không quá ảnh hưởng đến hành động của nó, lại thêm tốc độ chạy trốn của những khôi lỗi này càng lúc càng nhanh, dần dà đã đem đám bươm bướm bằng tuyết kia bỏ lại phía sau.

Bầy bươm bướm sau một hồi truy đuổi, mắt thấy đám khôi lỗi dần dần vượt ra khỏi tầm mắt bèn lượn vòng ở giữa không trung rồi quay người lại, bay trở về ngọn núi nằm giữa lớp sương mù trắng.


Những khôi lỗi hình người này chạy xa hơn mười dặm rồi mới dừng lại trong sơn cốc. Ngay sau đó, liên tiếp những bóng người từ trong khôi lỗi nhảy ra, mỗi khôi lỗi kia không ngờ có thể che giấu từng tốp ba bốn người.

Không lâu sau nơi đây đã xuất hiện nhiều hơn hai mươi người mà đa số trong đó đều mặc áo ngắn màu vàng, hiển nhiên là đệ tử Thiên Công Tông.

Cùng lúc đó thân hình bảy tám con khôi lỗi hình người kia sau một hồi rung động ken két lại biến thành từng khối viên cầu khôi lỗi được vài tên đệ tử cất đi.

Lúc này trên người họ phần lớn đều mang ít nhiều vết thương nhưng dường như chỉ là vết thương ngoài da, miệng còn đang thở hổn hển.

Bọn họ vừa truyền tống đến phế tích Thượng giới đã đụng phải một đàn yêu thú Bướm bướm hình dạng bông tuyết có tu vi Hóa Tinh kỳ.

Việc truyền tống gây ra động tĩnh lớn nên nhất thời thu hút thật nhiều những bươm bướm này tìm đến, nếu không có hai gã tu sĩ đầu lĩnh Chân Đan cảnh ngăn cản thì chỉ sợ những đệ Thiên Công Tông này trong lúc hôn mê đã bị yêu thú bươm bướm giết chết hết rồi.

"Chư vị sư đệ, tuy rằng vận số chúng ta không được tốt lắm nhưng cuối cùng cũng không có người nào bị thương nặng, coi như là trong cái rủi có cái may." Một nam tử đầu trọc sờ sờ cái đầu nhẵn bóng của mình rồi lớn tiếng nói ra.

"Không sai, thời gian ở phế tích Thượng giới còn dài, trước tiên chúng ta cần tìm một nơi tạm thời nghỉ ngơi rồi sẽ từ từ thăm dò nơi này." Người nói là một đại hán dáng người khôi ngô.

Hai người đều có tu vi Chân Đan cảnh, cũng là người lĩnh đội hành trình tầm bảo lần này của Thiên Công Tông.

Các đệ tử Thiên Công Tông khác nghe vậy đều phấn khởi tinh thần, trong đám người bất ngờ cũng có mặt thanh niên cưỡi xe bạc Diệp Quýnh nhưng lại không thấy bóng dáng Bành Việt đâu cả.

Ở một khe núi hẻo lánh, linh quang trong hư không bắn ra bốn phía, pháp lực chấn động kịch liệt, tiếng va chạm bên tai không ngớt.

Hai bên giao chiến với nhau, một bên là hai con yêu thú Thanh Lang thân hình đồ sộ cỡ hơn hai mươi trượng, bên kia là một đám yêu tu mặc áo bào xanh lục, từ cách ăn mặc có thể nhận ra chính là tu sĩ Thiên Yêu Cốc.

Phía sau hai con Thanh Lang khổng lồ là một sơn động cao chừng hơn ba mươi trượng, ở sâu bên trong thấp thoáng có ánh sáng màu đỏ nhè nhẹ phát ra, phảng phất truyền đến một mùi hương ngọt ngào say đắm phiêu đãng.

Theo dòng thời gian chuyển dời, đệ tử các thế lực lớn trên đại lục Trung Thiên có khả năng tiến vào phế tích Thượng giới đã bắt đầu hành trình tầm bảo của riêng mình.


Nhóm Liễu Minh phi hành được một lúc thì cảnh vật phía trước bớt dần hoang mạc, đồi núi xanh tươi xuất hiện, như tiếp thêm sức sống cho vùng đất nơi đây.

Ngoại trừ tỷ muội Âu Dương Thiến vẫn còn lưu lại cùng với đám đệ tử Thái Thanh môn, ba kẻ lạ mặt ban nãy không biết đã rời khỏi đội ngũ từ lúc nào.

"Chờ chút". Kim Thiên Tứ bay phía trước đột nhiên vung tay áo, ra hiệu ngừng lại. Mọi người phía sau thấy vậy đều dừng độn quang.

"Kim sư huynh, đã xảy ra chuyện gì sao?". Cầu Long Tử từ phía cuối hàng thả người bay ra ngoài đề phòng tình huống có thể bất ngờ xảy ra, sau đó chau mày nhăn mặt hỏi.

"Cầu sư đệ bình tĩnh, không phải là kẻ địch tập kích mà là ở nơi xa phía tây xuất hiện Thiên Tượng khác thường, mơ hồ cảm nhận được linh khí nơi đó dao động hết sức kỳ lạ." Kim Thiên Tứ xoay người nhìn sang phía tây nhàn nhạt nói ra.

Mọi người nghe vậy đều tỏ ra kinh hãi, vội vàng quay đầu nhìn sang hướng tây, chỉ thấy phía chân trời là một phiến mờ mịt, cũng không có bất cứ cái gì khác thường.

Trong mắt Cầu Long Tử hiện ra ánh sáng màu vàng, chợt bắn ra hai đạo tia sáng màu vàng dài gần xích hướng bên kia quét qua, sau một lát lại lắc đầu, hiển nhiên vẫn không nhìn thấy cái gì.

"Khoảng cách nơi đó cực xa, e rằng đã vượt ngoài ngàn dặm, ta mặc dù đã thi triển Vọng Khí Thuật cũng mới chỉ mơ hồ cảm ứng được dị trạng, có thể là dấu hiệu dị bảo xuất thế." Kim Thiên Tứ trông thấy vẻ mặt của mọi người thì nở nụ cười nhàn nhạt.

"Dị bảo". Mọi người nghe vậy, trong lòng bất chợt đều sôi trào nhiệt huyết.

"Chư vị nếu như tin tưởng quan điểm của ta, không ngại đi đến đó kiểm tra một lần, có thể sẽ có thu hoạch lớn a." Kim Thiên Tứ đảo mắt nhìn qua một lượt tất cả mọi người.

"Nếu sư huynh đã nói như thế thì đi xem một chút cũng không sao, dù sao bây giờ đi hướng nào cũng đều như nhau." Cầu Long Tử hơi suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu đồng ý.

Những người khác nghe hai người dẫn đội nói thế thì đương nhiên cũng không có ý kiến gì, tất cả mọi người sau đó đều thay đổi phương hướng, hướng phía tây bay đi.

Liễu Minh xen lẫn trong đám người, vừa bay vừa từ từ vận chuyển pháp lực thi triển U Minh Tầm Hồn Thuật làm cho trong mắt hiện lên ánh sáng u ám.

Sau một lát, con ngươi tại trên bầu trời phía tây bắt được một tia sáng màu xanh nhè nhẹ, màu sắc cực kỳ nhạt, trộn lẫn trong khói mây, gần như không thể phân biệt. Trong lòng lúc này cực kì vui mừng.

"Sao thế, Liễu huynh nhìn thấy cái gì khác thường sao?". Âu Dương Thiến luôn đứng bên cạnh nhận ra Liễu Minh thi pháp, không nén được mở miệng hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui