Dịch giả: nila32
Hai vị tiểu thư này của Âu Dương gia vốn được thương yêu từ bé. Năm đó không ngờ lại bị Liễu Minh cự tuyệt hôn sự vì vậy vẫn luôn canh cánh trong lòng. Thế nhưng sau khi đùa giỡn vài câu, Âu Dương Thiến cũng không nói gì thêm liền cùng Âu Dương Cầm cáo từ rời đi. Lúc này, Liễu Minh mới có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Già Lam…”
Sau khi hai cô gái kia rời đi, Liễu Minh liền chậm rãi bước về phía mật thất, đồng thời trong đầu không khỏi hiện lên bóng hình thướt tha của Già Lam. Những năm gần đây vẫn không thu được tin tức gì của nàng, kể từ thời điểm bế quan trùng kích bình cảnh Hóa Tinh hậu kỳ nàng vẫn chưa hề ra ngoài nửa bước. Nghĩ đến đây, Liễu Minh liền khẽ lắc đầu sau đó quay người bước vào mật thất.
Sau khi khoanh chân ngồi xuống bồ đoàn, hắn liền lấy ra ngọc giản có ghi chép về trận pháp Phổ Độ, thần thức rất nhanh liền đắm chìm trong đó. Những ngày này, Liễu Minh một mực nghiên cứu biến hóa của trận pháp đồng thời không ngừng xâm nhập ảo cảnh để tiến hành mô phỏng thao luyện.
Vào một ngày của hai tháng sau, một đạo Truyền Âm phù màu bạc dễ dàng vượt qua tầng tầng cấm chế tiến vào động phủ của Liễu Minh. Tia sáng gai bạc trắng sau một hồi lập lòe bỗng nhiên vỡ vụn ra, một giọng nói uy nghiêm tức thì vang vọng khắp không gian trong động phủ:
“Liễu Minh nhanh chóng tập trung tại đại điện của tông môn!”
Liễu Minh đang khoanh chân đả tọa đột nhiên mở hai mắt rồi nhanh chóng đứng dậy. Giọng nói này đúng là của chưởng môn Thiên Qua chân nhân.
“Chủ nhân, lần này đi đến phế tích thượng giới nhất định phải mang chúng ta bên người.” Từ sau khi trở về, Liễu Minh vẫn để Hạt Nhi cùng Phi Nhi tự tu luyện trong một gian mật thất khác. Vừa rồi cả hai nghe được động tĩnh liền cuống quít chạy ra. Hạt Nhi chăm chú quan sát Liễu Minh, đồng thời lấy cả người chắn ngang cửa ra vào của mật thất nhằm ngăn cản hắn bất ngờ rời khỏi động phủ. Phi Nhi thì trực tiếp quấn lấy người Liễu Minh, dùng hai bàn tay nhỏ xíu kéo kéo góc áo của hắn đồng thời bày ra vẻ mặt không thể tội nghiệp hơn.
“Yên tâm! Một hồi đại cơ duyên khó gặp như thế, ta làm sao lại không mang theo các ngươi được chứ!” Liễu Minh vừa bực bội vừa buồn cười với biểu hiện dở hơi của hai đầu linh sủng kia.
Hạt Nhi cùng Phi Nhi nghe vậy liền vui vẻ hoan hô, thân hình khẽ động nhanh chóng hóa thành hai đạo hắc quang chui vào túi dưỡng hồn bên hông Liễu Minh.
Liễu Minh thấy vậy trên mặt liền hiện lên một tia cười ôn nhu, bàn tay vỗ nhè nhẹ lên túi da bên hông sau đó khuôn mặt liền khôi phục thần sắc bình tĩnh.
Một khắc sau, một đám mây đen đã tiến đến ngọn chủ phong của Thái Thanh Môn. Hắc khí tiêu tán lộ ra thân hình của Liễu Minh. Khi hắn nhìn rõ tình huống bên dưới liền bị dọa cho giật mình, thân hình theo đó cũng khựng lại giữa không trung.
Giờ phút, tại quảng trường phía trước bình đài bằng đá đã tập trung hơn một ngàn đệ tử, đem đại điện vây quanh chật như nêm cối,. so với khi khởi hành đi Thiên Môn hội lúc trước chỉ có hơn chứ không kém. Nhìn trang phục trên người bọn họ, phần lớn đều là đệ tử nội môn. Mọi người tụ họp ở chỗ này dường như để xem sự tình náo nhiệt vạn năm khó gặp.
“Nhìn kìa, Liễu Minh của Lạc U Phong đã đến rồi!” Rất nhanh đã có người chú ý đến Liễu Minh đang lơ lửng giữa không trung liền lớn tiếng hô lên. Đám đông nghe vậy liền xôn xao bàn tán, mọi ánh mắt đều đổ dồn về nhân vật nổi danh trong những năm gần đây. Liễu Minh nhíu mày, thân hình khẽ động bay về phía đại điện, dường như không để ý đến những lời bàn tán ở sau lưng.
“Hặc hặc, Liễu sư đệ đến rồi đấy à? Nhiều năm không gặp, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?” Đúng vào lúc này, một gã thanh niên mặc áo bào màu vàng nhanh chóng từ trong đại điện tiến lên niềm nở nghênh đón.
“Thì ra là Kim sư huynh!” Liễu Minh sau khi nhìn qua liền nhanh chóng hạ xuống.
Người thanh niên áo vàng này chính là nhân vật thần bí hắn đã từng gặp qua, Kim Thiên Tứ? Sau khi hắn dùng thần thức quan sát qua, trên mặt tức thì lộ ra một tia hoảng sợ. Khí tức trên người Kim Thiên Tứ không ngờ vô cùng hùng hồn mà nội liễm, tu vi thình lình đã đột phá cấp bậc Chân Đan!
Liễu Minh đã gặp qua vô số tu sĩ Chân Đan, dựa vào kinh nghiệm của hắn, Kim Thiên Tứ tuy rằng tận lực thu liễm khí tức nhưng thực lực thật sự có thể xếp vào hàng ngũ mạnh nhất trong số những tu sĩ đồng giai. Nên nhớ rằng, tại lần thi đấu của Ngoại viện năm đó, người này chỉ là một tu sĩ Ngưng Dịch kỳ. Không ngờ trải qua thời gian mấy chục năm ngắn ngủi đã có thể vượt qua hai đại cảnh giới, tốc độ tu luyện như vậy thật khiến người ta không cách nào tưởng tượng được.
Liễu Minh trước giờ vẫn cho rằng tốc độ tu luyện của bản thân đã rất nhanh rồi, nhưng cùng Kim Thiên Tứ này so sánh lại chẳng có gì đáng kể. Bất quá như vậy cũng trùng khớp với một số phỏng đoán ban đầu của hắn, lúc này liền chắp tay dò hỏi:
“Chúc mừng Kim huynh tu vi tăng mạnh, khôi phục thân phận đệ tử bí truyền. Nhiệm vụ lần này, sư huynh hẳn là một trong những tu sĩ Chân Đan dẫn đội phải không?”
“Hắc hắc, ta cũng vừa khôi phục hoàn toàn tu vi ngày xưa cách đây không lâu. Phế tích Thượng giới mở ra là cơ duyên vạn năm khó gặp, Kim mỗ đành mặt dày tự ứng cử với các Trưởng lão trong tông cho một trong hai vị trí người dẫn đội lần này.” Kim Thiên Tứ cười hặc hặc sau đó cũng trả lời không chút phủ nhận.
Lại nói, Liễu Minh sau khi biết được tin tức về phế tích Thượng giới liền ra ngoài chuẩn bị một số vật dụng cần thiết sau đó một mực lưu lại trong động phủ, cũng không quá chú ý đến danh sách mà tông môn quyết định. Chẳng qua gần đây từ chỗ Âm Cửu Linh, hắn mới biết lần này tông môn quyết định cử hai tu sĩ Chân Đan cảnh tiến vào địa phương hoang phế kia. Không thể không nói, để một người có thực lực cao thâm mạt trắc như Kim Thiên Tứ dẫn đội, lần chấp hành nhiệm vụ này sẽ trở nên an toàn hơn một ít.
“Tốt rồi, chúng ta không nên dừng chân ở cửa lớn quá lâu, tránh bị kẻ khác dòm ngó. Mọi người tập trung đã gần như đông đủ, hai ta cũng nên nhanh chóng đến đại điện thôi.” Kim Thiên Tứ mỉm cười sau đó đi trước dẫn đường.
Liễu Minh nghi hoặc liếc nhìn về phía quảng trường sau lưng một cái sau đó lập tức cất bước đi theo.
“Liễu sư đệ không cần cảm thấy kỳ quái, những đệ tử ngoài kia là do Chưởng môn cho phép đến đây quan sát, dù sao đây cũng là sự kiện ngàn năm một thuở, coi như là một phương thức khích lệ bọn họ vậy.” Kim Thiên Tứ dường như nhận ra sự nghi hoặc trong mắt Liễu Minh liền mỉm cười nói ra.
“Thì ra là thế.” Liễu Minh nghe vậy liền có chút hiểu ra.
Hai người vừa trò chuyện vừa nhanh chóng tiến vào đại điện, âm thanh huyên náo bên ngoài cũng theo đó từ từ biến mất. Liễu Minh đưa mắt quan sát xung quanh, chỉ thấy trong đại điện lúc này chỉ có chừng hai chục tên đệ tử phục sức khác nhau, nam nữ đều có, hẳn là những thí sinh tiến vào phế tích Thượng giới lần này.
Những người này nghe thấy tiếng bước chân đều ngoái đầu nhìn lại. Kim Thiên Tứ không thèm để ý đến những người kia, sắc mặt lạnh lẽo chậm rãi đi vào. Liễu Minh đi cạnh Kim Thiên Tứ, phóng mắt nhìn quanh liền nhận ra không ít khuôn mặt quen thuộc: đứng gần hắn nhất là La Thiên Thành thân vận trường sam màu bạc, cô gái mặc quần sam màu tím đằng xa là Long Nhan Phỉ của Long Kiếm Phong, ngoài ra còn có Ôn Tăng khi trước đã cùng hắn quyết đấu một trận. Về phần những đệ tử nội môn khác, hắn đều cảm thấy lạ mặt, có chăng cũng chỉ từng nghe qua tên mà thôi.
Tỷ muội Âu Dương Thiến đã có mặt từ sớm nhưng vì thân phận đặc thù, lại không quen biết ai nên cả hai cũng thức thời chọn một vị trí không ai để ý trong đại điện để dừng chân. Nhìn thấy Liễu Minh đi vào, hai cô gái này chỉ khẽ gật đầu chào hỏi một cái sau đó rất nhanh liền thu hồi ánh mắt. Ngoại trừ hai tỷ muội này, còn có hai ba người có trang phục và khí tức không giống với người của Thái Thanh môn, hẳn là cũng đến từ những gia tộc có quan hệ gần gũi với môn phái giống như trường hợp của Âu Dương gia vậy.
Lại nói đám đông trong đại điện lúc này cũng nhìn chằm chằm về phía Liễu Minh, bộ dáng vô cùng hứng thú. Mọi người ở đây, ngoại trừ La Thiên Thành chỉ có tu vi Hóa Tinh trung kỳ, còn lại đều đã đạt đến Hóa Tinh hậu kỳ, một số thậm chí giống như Liễu Minh đã tu luyện đến cảnh giới Giả Đan, có thể nói đều là những cá nhân kiệt xuất trong hàng ngũ đệ tử nội môn.
Nhìn thấy Liễu Minh sóng vai bên cạnh Kim Thiên Tứ, phản ứng của mọi người có thể nói là rất khác nhau. Một vài kẻ có quan hệ không tốt với họ Liễu như La Thiên Thành và Ôn Tăng, sắc mặt thình lình có chút khó coi. Những đệ tử nội môn còn lại vốn định tiến tới bắt chuyện nhưng khi nhìn thấy Kim Thiên Tứ đều giật mình thu lại ý định.
“Ta đã sớm đoán được Liễu sư đệ tiếng tăm lừng lẫy sẽ không bỏ qua sự kiện tiến vào phế tích lần này.” Long Nhan Phỉ nhẹ nhàng bước tới, sau khi hướng Kim Thiên Tứ thi lễ một cái liền tự nhiên cười nói với Liễu Minh.
“Long sư tỷ thật biết nói đùa. Nhân đây, ta cũng muốn chúc mừng sư tỷ đã thành công tiến cấp Giả Đan.” Liễu Minh thấy vậy nhanh chóng chắp tay, mỉm cười trả lời.
“Khanh khách, sư tỷ đây thế nhưng so với Liễu sư đệ, vẫn còn thua kém không ít! Đúng rồi, đây là vật đạo lữ song tu của ngươi nhờ ta giao lại.” Long Nhan Phỉ khẽ cười một tiếng, rồi như nghĩ tới điều gì, từ hông lấy ra một đồ vật màu lam nhạt đưa cho Liễu Minh.
“Già Lam?” Liễu Minh liền cảm thấy ngạc nhiên nhưng vẫn đưa tay nhận lấy. Thì ra là một Trữ Vật phù có chút tinh xảo, phía trên còn có phù văn màu lam nhạt mơ hồ lưu chuyển. Phù này cầm lên có chút ấm áp dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm trên người Long Nhan Phỉ, đồng thời tỏa ra làn hương thơm ngát thấm vào ruột gan, chỉ không biết mùi thơm này là từ trên người Long Nhan Phỉ hay Già Lam?
Long Nhan Phỉ dường như nhận ra vẻ mặt khác thường của Liễu Minh. Hai gò má chẳng biết tại sao lại nổi lên hai rặng mây đỏ nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường. Cũng may Liễu Minh vẫn đang chăm chú quan sát Trữ Vật phù trong tay, không hề chú ý đến biểu hiện kỳ lạ của người đối diện.
Liễu Minh dùng thần thức nhanh chóng xem qua, phát hiện bên trong có chứa vài cây cờ trận màu lam cùng một cái trận bàn, giống như một khí cụ bày trận loại nhỏ nào đó, ngoài ra còn có một miếng ngọc giản màu lam nhạt. Tuy rằng không biết Già Lam đưa cho hắn những thứ này là có dụng ý gì nhưng nghĩ đến đây cũng không phải là lúc thích hợp để xem xét kĩ càng, Liễu Minh bèn thu lại Trữ Vật phù trên tay sau đó hướng về phía Long Nhan Phỉ nói lời cảm ơn:
“Làm phiền Long sư tỷ rồi.”
“Không cần phải khách khí. Không thể không nói, tình cảm mà sư muội Già Lam dành cho Liễu sư đệ quả thật thắm thiết…!” Long Nhan Phỉ khoát tay áo, giống như cười mà không phải cười đáp lời.
Hai người sau đó lại tùy ý chuyện phiếm vài câu. Khi Long Nhan Phỉ nhìn sang, chẳng biết Kim Thiên Tứ đã rời đi nơi khác từ lúc nào. Thời gian tiếp đó, lại có không ít đệ tử nội môn bước tới chào hỏi. Liễu Minh đối với việc này cũng không quá để ý nhưng vẫn tùy tiện ứng đối vài câu.
“Liễu huynh quả thật có danh tiếng không nhỏ đối với những đệ tử nội môn kia! Danh hiệu nội môn đệ nhất nhân cũng không phải là nói cho vui!” Kim Thiên Tứ vốn biến mất nãy giờ đột nhiên thâm ý truyền âm cho Liễu Minh một câu.
“Chỉ là chút ít hư danh còn không đáng để Kim sư huynh xem trọng. Thực lực của ta căn bản vẫn là không đáng nhắc tới trước mặt Kim huynh đấy.” Liễu Minh lắc đầu cười khổ một tiếng sau đó không nhanh không chậm truyền âm trả lời.
Kim Thiên Tứ cười nhạt một tiếng. Khi y còn định nói thêm gì đó, bên ngoài đại điện đột nhiên truyền những tiếng bước chân mạnh mẽ, chỉ thấy một tráng hán cao lớn râu ria rậm rạp đã xuất hiện ở cửa ra vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...