Ma Thiên Ký

Dịch giả: Clarkdale

Biên: hungprods

Liễu Minh mỉm cười thu Linh cốt lại, sau đó tiếp tục đi dọc theo lối đi phía trước.

Bảy ngày sau, trong một động quật to lớn dị thường dưới lòng đất Vạn Cốt Quật.

Liễu Minh vừa hóa thành một đoàn hư ảnh chớp lóe khắp nơi, tránh né vài Cốt Quỷ do hài cốt mãng xà biến thành truy đuổi, miệng vừa thầm niệm pháp quyết, hai tay giơ lên, bảy tám đạo Phong Nhận màu xanh liên tiếp bắn ra, lập tức cắt mấy đầu Cốt Quỷ mãng xà thành mấy mảnh.

Chỗ mấy Cốt Quỷ này bị chém đứt, một luồng khí màu trắng xám phụt ra, hút tất cả những phần thân hình vừa bị chém rời lại cùng một chỗ, sau đó lăn một vòng, liền khôi phục lại như lúc ban đầu.

Nhưng chỉ trong chốc lát trì hoãn này, một vệt sáng màu xám chợt lóe rồi biến mất, đầu lâu của hai con Cốt Quỷ mãng xà đã bị đâm thủng, sau đó khẽ run lên đã vỡ tan thành vô số mảnh vụn.

Cùng lúc đó, thân hình Liễu Minh nhoáng lên, từ một góc độ không thể tượng tượng nổi áp sát đến bên con Cốt Quỷ mãng xà cuối cùng, một bàn tay đặt vào chỗ bảy tấc (*), đầu hổ màu vàng trên cổ tay chợt hiện lên, sóng âm cuồn cuộn ào ra, chấn đầu lâu thành bột phấn.

(*) bảy tấc tính từ đầu xuống là nơi có tim Rắn, đập cái là chết ngay, anh em nhớ nhé, hắc hắc.

Ba viên châu màu đen lập tức lăn ra!

******

Nửa tháng sau, trong một lối đi ở tầng thứ hai của Vạn Cốt Quật, thần sắc Liễu Minh hết sức nghiêm trọng nhìn một đầu Cốt Quỷ cao lớn, hình dáng như Tinh Tinh ở phía đối diện.

Quỷ vật này khác với những Quỷ vật lúc trước, chẳng những trên người sinh ra một vài khớp xương vừa thô vừa to, đốm lửa màu xanh lục trong hai mắt càng thêm chớp động liên hồi, dường như đã có được chút Linh trí.

Cách đó không xa, đám khí màu xanh lục bên ngoài thân Bạch Cốt Hạt cuồn cuồn phun ra, móc câu đen nhánh ở chót đuôi dựng thẳng lên, bộ dạng như đang gặp phải đại địch.


Đầu Cốt Quỷ này rõ ràng là một đầu Quỷ vật cấp hung hãn!

Như vậy, Liễu Minh cũng không thể không cẩn thận đối phó.

Cốt Quỷ như Tinh Tinh gầm nhẹ một tiếng, hai cái cánh tay thật dài đột nhiên vỗ mạnh xuống mặt đất, một vòng bụi đất màu vàng từ dưới chân nó nhộn nhạo lan ra.

Trong phút chốc, mặt đất rung động kịch liệt không thôi, khiến cho Liễu Minh trong trạng thái không kịp đề phòng không kìm được mà bước chân loạng choạng.

Cốt Quỷ Tinh Tinh lập tức chớp lấy cơ hội, hai chân đột nhiên đạp mạnh xuống mặt đất, thân hình cực lớn như nham thạch bắn thẳng về phía Liễu Minh.

Dù chưa thật sự nện xuống, nhưng một luồng gió mạnh đã cuồn cuộn thổi đến trước, thanh thế cực kỳ kinh người!

Nhưng Liễu Minh đối mặt với cảnh này, vậy mà không tránh không né, chỉ vung tay áo lên, một đạo ánh sáng màu xanh chợt lóe lên rồi biến mất.

“Phốc!” một tiếng.

Thân hình khổng lồ của Cốt Quỷ Tinh Tinh trong chớp mắt đã bị chia làm hai mảnh từ giữa bụng, bay sượt qua bên cạnh Liễu Minh rồi nặng nề rơi ‘bịch bịch’ xuống đất, không cách nào nhúc nhích được nữa.

Bạch Cốt Hạt tức thì “Ô ô” một tiếng, sau đó lập tức vung đôi càng lớn vọt tới, không ngừng điên cuồng cắt chém hai mảnh thân thể của Cốt Quỷ Tinh Tinh, chỉ trong khoảnh khắc đã biến nó thành một đống xương lộn xộn.

“Vèo!” một tiếng.

Một hạt châu khá lớn được bọc trong một lớp khí đen, từ trong đám loạn cốt bay vọt ra, nhưng một vệt sáng xám xịt chợt lóe lên, một cái móc câu bọ cạp đen nhánh sáng loáng đã nhanh như điện xẹt đánh trúng lớp khí đen.

Hạt châu lập tức rung lên, từ trong lớp khí đen bay thật nhanh ra ngoài.

Bạch Cốt Hạt nhảy chồm lên, cái càng lớn nhanh chóng kẹp lấy hạt châu, sau đó há miệng khẽ hút toàn bộ đám khí đen đang bay tán loạn kia vào bụng, đồng thời phát ra tiếng kêu kỳ quái như đang vui mừng lắm.


Có vẻ như đám khí đen này vô cùng hữu ích đối với nó.

“Nếu ngươi đã đạt được chỗ tốt rồi, vậy thì để lại hạt Uế Khí Châu cấp hung hãn này cho ta. Dù sao khi quay lại ngoài kia, cũng không thể không đổi lấy một điểm cống hiến nào được.” Lúc này Liễu Minh mới thu lại thanh đoản kiếm màu xanh vừa lộ ra ngoài vào tay áo, cũng mỉm cười nói.

Giờ phút này sắc mặt hắn hơi tái một chút, hiển nhiên vừa rồi nhát chém kia đã tiêu hao không ít Pháp lực, tuy nhiên biểu lộ trên mặt lại cực kỳ hài lòng.

Vừa rồi hắn vận dụng thanh Linh khí đoản kiếm kia, mặc dù chỉ mới kích phát cấm chế tầng thứ nhất, nhưng uy lực lại to lớn vượt xa tưởng tượng, Quỷ vật cấp hung hãn vậy mà lại không thể ngăn cản được uy lực của nhát chém đầu tiên.

Bạch Cốt Hạt nghiêng đầu nhìn hạt châu trên chiếc càng lớn, dường như có chút không muốn, nhưng một lát sau, thân hình cũng chậm rãi bò tới, thả hạt châu màu đen xuống dưới chân Liễu Minh.

Liễu Minh gật gật đầu, cúi người vuốt ve phần lưng của Bạch Cốt Hạt một cái, sau đó lại vươn tay nắm lấy hạt châu giơ lên trước mặt, bắt đầu cẩn thận đánh giá.

Hạt Uế Khí Châu này chẳng những lớn hơn rất nhiều so với mấy cái trước, đồng thời màu sắc càng thêm đen nhánh lấp lánh, làm cho người ta có một loại cảm giác quỷ dị, dường như tâm thần cũng bị hút vào trong đó.

Trong lòng Liễu Minh thoáng rung động, lập tức cất hạt châu đi, sau đó mang theo Bạch Cốt Hạt tiếp tục đi về phía trước.

Một tháng sau, chỗ cửa động nơi Liễu Minh tiến vào trong lòng đất, bỗng nhiên hai đám mây màu tro đồng thời hạ xuống, dần dần hiện ra hai bóng người bên trong.

Một người trong đó có tai nhọn hàm khỉ, hai mắt hấp háy liên tục, tên còn lại một thân áo đen, vẻ mặt lạnh lùng, chính là vị Tư Mã Thiên thuộc chi Âm Sát kia.

“Tiểu tử kia đi vào từ chỗ này sao, ngươi có chắc chắn không?” Hai mắt Tư Mã Thiên quan sát cửa vào, thờ ơ nói.

“Tư Mã huynh yên tâm, chuyện ngươi dặn dò sao ta dám chủ quan qua loa được. Tuy ta theo dõi từ xa không dám tới gần, khu vực này cũng không chỉ có một lối vào này, nhưng sau đó ta đã đến điều tra từng cái một, chỉ có duy nhất lối vào này là xuất hiện dấu vết vừa tiến vào, tuyệt đối không nhầm đâu.” Nam tử tai nhọn hàm khỉ vừa cười vừa nói.

“Tốt, đây là thù lao đã hứa. Nếu ta không tìm được người muốn tìm, khi ta quay về sẽ lấy lại gấp đôi.” Tư Mã Thiên vung tay lên, ném ra một khối Linh thạch trung giai, lạnh giọng nói.


“Tư Mã sư huynh, đừng nói đùa chứ, nếu như ngươi không tìm thấy, cũng không nhất định là … Đợi chút đã… “ Nam tử tai nhọn hàm khỉ thoáng cái đã bắt được Linh thạch, nhưng nghe xong lời của Tư Mã Thiên lập tức có vài phần hốt hoảng.

Nhưng Tư Mã Thiên lúc này đã nhoáng lên tiến vào trong cửa động.

“Tên này vẫn cứ tự cho là đúng như trước. Được rồi, dù sao với năng lực truy tung của hắn, chắc sẽ rất dễ dàng tìm được người hắn muốn tìm thôi, một trăm Linh thạch này xem như được cho không rồi.” Nam tử tai nhọn hàm khỉ sau khi lắc lắc đầu vài cái, mặt mũi liền hiện lên vẻ vui mừng, tung người bay lên không trung rời đi.

******

Liễu Minh đương nhiên không biết phía sau thậm chí đã có người tìm đến, giờ phút này hắn đang đứng trước một lối đi khí xám tro cuồn cuộn, hai mắt nheo lại như đang suy tư điều gì đó.

Trên vách tường gần lối đi có mấy chữ to màu đỏ tươi, ‘Cửa vào tầng ba’.

“Đi về phía trước chính là tầng ba Vạn Cốt Quật rồi, nghe nói bên trong Cốt Quỷ hung hãn nhiều, số lượng vượt xa so với ở hai tầng trước. Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc thu hoạch ở mấy tầng trước không thể so sánh với tầng này a.” Liễu Minh thì thào tự nói, sau đó lập tức mang theo Bạch Cốt Hạt bước vào trong lối đi phía trước.

******

Hai tháng sau, trong một hang đá treo đầy các trụ măng đá sắc nhọn, Liễu Minh và Bạch Cốt Hạt đang chiến đấu vô cùng kịch liệt với một đầu Khô Lâu hình người cực lớn, cao tới mấy trượng.

Khô Lâu này khác hoàn toàn so với những Cốt Quỷ hình người Liễu Minh từng thấy lúc trước, trên người nó có một kiện thiết giáp loang lổ rỉ sét, trong tay cầm một lưỡi búa không trọn vẹn chỉ còn một nửa, đồng thời khí màu tro cuồn cuộn, lúc chuyển động thì nhanh như chớp, nhưng khi chém ra lưỡi búa trong tay thì lại chậm chạm lạ thường.

Nhưng có một điều cổ quái chính là, bất luận là Liễu Minh hay Bạch Cốt Hạt, vừa thấy lưỡi búa chém tới đã đua nhau tránh xa như gặp đại địch, căn bản không dám để cho công kích tới gần.

Một lần, Bạch Cốt Hạt chạy hơi chậm một chút, lưỡi búa rõ ràng còn cách khoảng một trượng xa, một tiếng “Oanh” thật lớn đã vang lên, Bạch Cốt Hạt giống như gặp phải công kích cực mạnh văng ngược ra xa mấy trượng, phần lưng đồng thời hiện ra một vết rạn rất nhỏ.

Nhưng đúng lúc này, Liễu Minh lại gầm nhẹ lên một tiếng, hai tay hợp lại rồi giang ra, đột nhiên một đạo Phong Nhận khổng lồ dài nửa trượng xuất hiện, sau đó cánh tay rung lên, hóa thành một đường sáng màu xanh phóng vọt đi.

“Phập!” một tiếng.

Lúc này, đổi thành Khô Lâu mặc giáp bay ngược ra sau, đập mạnh vào một cây măng đá vừa thô vừa to sau lưng, thiết giáp trên người và nửa thân thể đều bị chém toạc ra, Phong Nhận khổng lồ to như nửa cánh cửa khảm thẳng vào trong đó.


Khô Lâu gầm nhẹ một tiếng, lưỡi búa trong tay vung lên, đánh vỡ Phong Nhận khổng lồ, miệng vết thương bị khí màu tro cuồn cuộn bao phủ rồi nhanh chóng khép lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy rõ.

Tuy nhiên đúng lúc này, phụ cận đột nhiên vang lên những tiếng nổ lớn “Xuy xuy”, hơn mười vệt sáng màu xám chợt lóe lên, lập tức xuyên thủng từng chỗ từng chỗ trên người Khô Lâu, sau đó một chỗ trên không trung thoáng chấn động, một cái móc câu đen nhánh từ trên trời hạ xuống, cực nhanh đã đâm ngập vào trong Thiên Linh Cái của Khô Lâu. Một dòng chất lỏng màu đen như mực lập tức tràn ra ngoài.

Trên đỉnh động quật, luồng khí màu xanh lục cuộn lên, nửa thân hình của Bạch Cốt Hạt hiện ra trên một trụ đá.

Đốm lửa màu xanh trong hai mắt khổng lồ của Khô Lâu lóe lên, một cánh tay khẽ động, thoáng cái đã tóm lấy cái đuôi bọ cạp trên đỉnh đầu, thoạt nhìn chẳng có tí sức lực nào, nhưng đã kéo tuột Bạch Cốt Hạt từ trên đỉnh động quật xuống như nhổ củ cải, sau đó lại rung lên một cái, muốn nâng Bạch Cốt Hạt đang đầu váng mắt hoa kia lên.

Nhưng đúng lúc này, một sợi dây màu đen từ đằng xa bay vụt tới, sau một cái chớp mắt đã trói gô Khô Lâu lại.

Cùng lúc đó, Liễu Minh ở xa xa lẩm bẩm niệm chú, hai tay hợp lại trước ngực, sau đó một quả cầu lửa đỏ thẫm hiển hiện trong hư không, càng lúc càng to hơn theo tiếng niệm chú, trong nháy mắt đã lớn khoảng vài thước, từng luồng khí cực nóng tỏa ra.

Khô Lâu hình người ở xa xa thấy thế, dường như cũng biết tình hình không ổn, miệng phát ra một tiếng kêu to, sau đó hai tay đột nhiên dùng sức giãy giụa, sợi dây màu đen trói bên ngoài cơ thể vang lên tiếng “Xì … xì” rồi bắt đầu vỡ vụn thành từng khúc.

Đúng lúc này, âm thanh chú ngữ trong miệng Liễu Minh đột ngột dừng lại, một quả cầu lửa khổng lồ ầm ầm bắn ra, sau một thoáng mơ hồ đã biến thành một vùng sáng đỏ rực bao trọn cả thân hình Khô Lâu vào trong.

Một tiếng nổ kinh long trời lở đất phát ra!

Một đám mây lửa đỏ thẫm hình cây nấm phóng lên trời!

Toàn bộ động quật đều run rẩy mấy lần, một luồng khí nóng hừng hực cuồn cuộn tỏa ra, phá vỡ tất cả măng đá lớn nhỏ xung quanh, vô số đá vụn bay vèo vèo nện mạnh vào vách đá bốn phía.

Dưới sự câu thông bởi tâm thần Liễu Minh, Bạch Cốt Hạt đã nhoáng lên chui vào lòng đất từ lâu rồi.

Liễu Minh đối mặt cảnh này, sắc mặt không thay đổi chút nào, ngược lại nhìn không chớp mắt vào một chỗ màu đen bên trong đám mây lửa.

Đám mây lửa xoay tròn vài cái rồi từ từ tiêu tán, ở chỗ vốn là Khô Lâu hình người đang đứng rõ ràng không còn sót lại tí gì, chỉ còn lại mảnh nhỏ thiết giáp và một nửa cái lưỡi búa kia mà thôi.

Liễu Minh thở dài một hơi, cũng không lập tức đi qua mà trái lại xoay người về phía cửa vào động quật, thản nhiên nói một câu:

“Tư Mã huynh đứng xem lâu như vậy rồi, có nên ra gặp mặt một chút hay không?!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui