Dịch giả: khangvan
“Sư huynh muốn đổi cái gì, tài liệu, đan dược hay là linh khí?” Một nam tử mặt dài tầm ba mươi tuổi, đang ngồi ở chỗ dẫn lên tầng hai, có lối ăn mặc và trang sức giống chấp sự thấy Liễu Minh đi đến thì vội vàng đứng dậy, hỏi.
“Tại hạ muốn hỏi nơi đây có thể đổi được tài liệu mang thuộc tính hư không hay không? Liễu Minh cũng không nhiều lời, trước tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
“Tài liệu có thuộc tính hư không? Để ta xem lại rồi báo cho sư huynh nhé.” Nam tử mặt dài không nói hai lời, tay áo rung lên lấy ra một quyển sách bằng ngọc, hai mắt nhíu lại, tìm đọc.
“Không có. Vị sư huynh này, ta đã đọc qua tất cả tài liệu của Thái Trân Điện cũng không tìm được đồ vật nào có thuộc tính như vậy.”
“Làm phiền sư đệ rồi.” Trong mắt Liễu Minh hiện ra nét thất vọng, chắp tay nói.
Ngay cả Thái Trân Điện cũng không có thì xem ra việc tìm kiếm tài liệu của yêu thú Hư Không đành phải gác lại đằng sau rồi.
Sau khi suy nghĩ như vậy, hắn liền quay người đi xuống lầu, bước ra khỏi Thái Trân Điện.
Ngay khi hắn vừa đi ra khỏi cửa Thái Trân Điện, bỗng nhiên cách đó không xa có một đạo độn quang màu bạc bay nhanh đến, trong nháy mắt đã đáp xuống khoảng đất trống trước người Liễu Minh. Độn quang thu lại hiện ra thân ảnh hai gã đệ tử trẻ tuổi mặc cẩm bào màu bạc.
“Đứng lại! Ngươi chính là Liễu Minh?”
Thân hình một tên đệ tử có dáng người hơi cao, tướng mạo thô kệch lóe lên, xuất hiện trước mặt Liễu Minh, duỗi cánh tay phải ra ngăn lại, lớn tiếng hỏi.
Liễu Minh thấy vậy thì trong lòng cũng đã đoán được đại khái, không nói hai lời liền quay người sang một hướng khác rời đi, nhưng lại bị một đệ tử mặc cẩm bào có tướng mạo thanh tú còn lại chặn đường.
“Liễu sư huynh, tại hạ là La Thiên Thành, đệ tử của Huyền Thiên Phong. Vị này chính là biểu huynh của ta, Phạm Chính, trước đây cũng là một trong những hậu tuyển đệ tử, có tư cách tham gia Thiên Môn Hội.” Thanh niên mặc áo bào màu bạc, chắp tay thi lễ, chậm rãi nói.
Liễu Minh vừa nghe vậy thì trong mắt hiện lên vẻ dị sắc, nhưng lập tức khôi phục vẻ bình thường.
La Thiên Thành, người có thanh danh hiển hách trong tông gần đây, hắn đương nhiên biết rõ, mà thậm chí sư tôn Âm Cửu Linh của hắn cũng có lần cố ý đề cập đến tên hắn.
Mà Phạm Chính hắn cũng đã nghe nói qua, tuy rằng không được mọi người biết đến như La Thiên Thành, nhưng trong hàng ngũ đệ tử nội môn cũng có tên tuổi không nhỏ.
“Không cần nhiều lời với hắn. Liễu Minh, nếu như ngươi biết điều thì mau giao danh ngạch ra đây, ta còn có thể cho ngươi chỗ tốt, mà cũng đỡ cho ta phải ra tay động thủ.” Ánh mắt Phạm Chính lộ ra hung quang, sắc mặt âm trầm nói.
Đối với đề nghị này, Liễu Minh không thèm để ý, cười nhạt một tiếng, thân hình nhoáng lên, lập tức xuất hiện cách đó bốn năm trượng.
“Hừ, không biết điều! La đệ, hãy tránh ra, ta hôm nay phải dạy dỗ cho tên không biết trời cao đất rộng này một trận.” Phạm CHính thấy vậy thì giận dữ, vung tay lên, từ đó bay ra một cái Thái Cực Bàn, một mặt có hai màu đen trắng.
“Phạm sư huynh, chẳng lẽ ngươi quên đây là nơi nào sao?” Liễu Minh cảm thấy linh khí sau lưng mình dao động cũng không thèm quay đầu lại, âm trầm trả lời.
Đối với lời nói của Liễu Minh, Phạm Chính coi như không nghe thấy, bay lên trời, sau đó nhanh chóng đánh ra vài đạo pháp quyết vào Thái Cực Bàn. Thái Cực Bàn vốn chỉ to hơn một xích, mặt ngoài linh văn chỉ có hai màu trắng đen bỗng nhiên phát sáng ra, mà trận bàn quay nhanh trong không trung sau đó tăng vọt lên đến tận năm sáu trượng. Bên ngoài trận bàn có thể dễ dàng thấy được một Thái Cực Đồ, bao phủ trong phạm vi của Thái Cực Đồ là những cơn gió hai màu trắng đen.
La Thiên Thành thấy vậy thì nhướng mày, chân đạp mạnh sau đó biến thành một đạo ánh sáng bạc, bay lui ra đằng sau.
Liễu Minh cũng không ngờ rằng Phạm Chính không chút nào kiêng nể quy củ của tông môn, dám động thủ ở đây thì phản ứng chậm nửa nhịp. Khi mà nội tâm khẽ giật mình thì những luồng gió hai màu trắng đen đã gắt gao bao phủ hắn vào trong đó.
Lúc này, linh lực chấn động kịch liệt đã khiến cho những đệ tử đi qua nơi đây dừng lại, quan sát trận thi đấu này.
“Nếu như Phạm sư huynh đã muốn phân ra thắng bại tại đây, tại hạ đành phải phụng bồi.” Liễu Minh thấy vậy thì lông mày nhướng lên, âm trầm nói ra.
Vừa dứt lời thì hắc khí trong cơ thể hắn tuôn ra cuồn cuộn, muốn dùng một quyền phá vỡ bức tường gió.
Nhưng đúng lúc này thì dưới chân hắn nhẹ đi, một luồng gió từ bên dưới xông lên, khiến cho bốn phía xung quanh xiết chặt lại, khiến cho hắn nhất thời không thể nhúc nhích mảy may.
“Liễu Minh, hôm nay ta phải thu ngươi vào lồng giam Thái Cực.” Cùng lúc đó thì bên tai Liễu Minh truyền đến âm thanh lạnh lùng của Phạm Chính.
Sau một khắc, một tay của Phạm Chính đập xuống phía dưới khiến cho toàn bộ Thái Cực Bàn chấn động, chuyển động càng nhanh, hai màu trắng đen như xen lẫn lại với nhau.
“Phốc” một tiếng, phù văn hai màu đen trắng tại trung tâm của Thái Cực Bàn tuôn ra, lập tức có một luồng hấp lực cực mạnh xuất hiện, đem thân hình của Liễu Minh hút vào Thái Cực Bàn.
Liễu Minh thấy vậy thì ánh mắt dần lạnh lẽo, hắc khí trên người cuồn cuộn tuôn ra như thủy triều, thân hình liền dừng lại giữa không trung, đồng thời đánh cho lực giam cầm bốn phía sơ xác, tiếp đó điểm một tay vào mi tâm, từ đó bay ra một đạo kim quang, đón gió tăng lên hơn một trượng màu kim hồng.
“Đi!”
Trong miệng Liễu Minh khẽ nói, từ đó cầu vồng kiếm màu vàng lập tức một hóa thành hai, hai hóa thành bốn, trong nháy mắt hóa thành tám đạo kiếm quang bay lên đón đầu với phù văn màu đen đang rơi xuống.
Lập tức âm thanh nổ đùng đùng phía trong bức tường gió không ngừng truyền ra. Phù văn Thái Cực hai màu trắng đen giao nhau bị kiếm quang cầu vồng chém cho nát bấy, biến thành từng điểm linh quang tiêu tán trong không trung.
Phạm Chính đang đứng giữa không trung thấy vậy thì giật mình, lại vỗ mạnh về trận bàn Thái Cực một lần nữa, đem pháp lực toàn thân rót vào bên trong. Mặt ngoài trận bàn lập tức tuôn ra hàng trăm phù văn Thái Cực, trong hư không ngưng kết lại với nhau, hóa thành một phù văn cực lớn, to hơn mười trượng, lao xuống phía dưới.
“Trảm!”
Liễu Minh cảm thấy trên đỉnh đầu một luồng linh áp cường đại đè xuống, vội vàng thu lại Phân Hóa Kiếm Quang của Nguyên Linh Phi Kiếm. Lập tức tám đạo kiếm quang dài hơn một trượng tụ lại phía thân mình, sau đó biến thành một đạo kiếm quang màu vàng dài bảy tám trượng, bay múa xung quanh.
Lập tức, một tiếng “Chi lạp” vang lên.
Trận bàn Thái Cực biến thành tường gió hai màu đan xen bị kiếm quang chém vào, lập tức mặt ngoài hiện ra một khe hở dài hẹp.
“Cẩn thận!”
La Thiên Thành đang đứng một bên quan sát trận chiến thấy vậy thì biến sắc, vội vàng la lên.
Nhưng không chờ cho Phạm Chính kịp phản ứng, phía dưới lại vang lên tiếng Liễu Minh quát khẽ.
“Nhân Kiếm Hợp Nhất!”
Một đạo kiếm quang bao phủ lấy thân hình của Liễu Minh, sau đó hóa thành một đạo cầu vồng phóng lên trời, lao thẳng về phía phù văn Thái Cực khổng lồ.
Hai bên vừa tiếp xúc với nhau thì từng luồng sóng khí đập vào bức tường gió khiến cho nó nát bấy.
Mà hai người vừa tiếp xúc với nhau trong nháy mắt thì phù văn Thái Cực hai màu đen trắng xen nhau vỡ vụn ra từng khúc, từ trong đó một đạo ánh sáng kim hồng bay ra, “Phốc” một tiếng liền biến thành cầu vồng bay ra ngoài.
Toàn bộ trận bàn Thái Cực vang lên một tiếng giòn tan, giống như một tờ giấy mỏng hiện ra một lỗ thủng lớn to bằng miệng bát ăn cơm, theo đó vang lên một hồi kêu la thảm thiết.
Cầu vồng màu vàng dừng lại trên không trung, thu lại hào quang lộ ra thân hình Liễu Minh cầm phi kiếm trong tay.
Một tiếng “Oanh!” truyền đến.
Toàn bộ trận bàn Thái Cực đột nhiên chớp động vài cái, bao liệt trong hư không biến thành vô số mảnh vỡ trắng đen, xen lẫn trong đó một màn mưa máu từ không trung rơi xuống.
Một đạo thân ảnh từ trong đám mảnh vỡ loạng choạng bay ngược ra đằng sau, đúng là Phạm Chính.
Lúc này cánh tay phải của hắn đã bị chặt đứt, tại vết thương máu chảy đầm đìa. Thân hình lảo đảo lui về phía sau vài bước, sau đó giống như bị mất đi ý thức, rơi xuống mặt đất.
Từ lúc Liễu Minh thả ra Nguyên Linh Phi Kiếm phá hủy trận bàn Thái Cực, đánh cho Phạm Chính trọng thương cũng chỉ vẻn vẹn có hai ba hô hấp, khiến cho những đệ tử đứng một bên quan sát thấy chấn động.
Đúng lúc này, thân hình La Thiên Thành lóe lên, xuất hiện bên cạnh Phạm Chính, một tay khẽ vẫy đem cánh tay đứt trên mặt đất nắm lấy, ấn vào miệng vết thương, một cánh tay khác thì nhanh chóng xé nát một tờ phù lục màu lam nhạt dán lại.
Một đạo hào quang màu vàng lập tức bao phủ toàn thân Phạm Chính, mà miệng vết thương ở đầu vai của hắn cũng dừng chảy máu, chậm dãi nối lại với nhau.
Lúc này, sắc mặt La Thiên Thành âm trầm quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Liễu Minh, nói:
“Liễu sư huynh, chẳng qua là đồng môn luận bàn, tại sao lại ra tay nặng như vậy?”
“Phạm sư huynh không để ý đến môn quy, lại ra tay đánh lén, tại hạ ngược lại vẫn nghĩ mình vừa rồi ra tay quá nhẹ đấy.” Liễu Minh trên không trung nghe vậy thì từ chối cho ý kiến, trả lời.
“Hừ, nếu Liễu sư huynh đã nói thế, La mỗ cũng không thể nói gì nữa, cũng muốn thỉnh giáo sư huynh một chút!” La Thiên Thành nghe vậy thì nội tâm cực kỳ giận dữ, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra chút nào, nói.
Vừa dứt lời, hai cánh tay gã vung lên, lập tức một đoàn khí diễm màu bạc từ trên người tuôn ra cuồn cuộn.
Một hồi âm thanh rồng ngâm, hổ gầm vang lên đinh tai nhức óc!
Hư ảnh bốn con giao long và bốn con cự hổ từ trên người La Thiên Thành xông ra, giương nanh múa vuốt trên đỉnh đầu hắn.
Kẻ này không ngờ cũng tu luyện Long Hổ Minh Ngục Công, nhưng khác với Long Hổ Minh Ngục Công của Liễu Minh là hư ảnh long hổ lại có màu bạc.
Hư ảnh bốn con giao long có chiều dài ba mươi trượng, trên đầu có phù văn màu bạc, trong đôi mắt cũng hiện lên tia lửa màu bạc, chớp động không ngừng, trông cực kỳ sống động.
Bốn hư ảnh cực hổ thì to khoảng bảy tám trượng, mà khuôn mặt cũng cực kỳ dữ tợn.
Những đệ tử xung quanh thấy hư ảnh giao long và cự hổ xuất hiện thì đồng thời cũng cảm thấy một luồng linh áp cường đại xuất hiện, sắc mặt đại biến lui lại về phía sau, mà trong đó có vài tên đứng gần thì càng kinh hãi, vội vàng lui đến hơn một trăm trượng, sau đó mới thở dài một hơi.
Liễu Minh thấy vậy thì trong nội tâm cũng hoảng sợ.
Tuy rằng Long Hổ Minh Ngục Công thì nội môn đều có thể tu luyện, nhưng bởi vì tu luyện quá khó khăn nên đây là lần đầu tiên hắn thấy một đệ tử khác thi triển ra, mà lại thấy màu sắc hư ảnh của giao long và cự hổ khác mình một trời một vực, cũng khiến cho nội tâm hắn cũng thoáng dao động.
Hắn không hề lưỡng lự thu lại phi kiếm, quát khẽ một tiếng, đồng dạng cũng thúc giục Long Hổ Minh Ngục Công.
Toàn thân Liễu Minh tuôn ra sương mù màu đen cuồn cuộn, lập tức cũng vang lên tiếng rồng ngâm hổ gần kinh thiên động địa, từ trong hắc khí ngưng tụ ra năm đầu vụ giao dài vài chục trượng và năm đầu vụ hổ cực lớn.
Nhưng mà nếu so sánh với hư ảnh giao hổ của La Thiên Thành thì vụ giao và vụ hổ của Liễu Minh rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều.
“Long Hổ Minh Ngục Công! Không nghĩ ra là ngươi cũng tu luyện công pháp này, còn đạt đến tầng thứ năm nữa!” La Thiên Thành thấy từ trên thân người Liễu Minh bốc lên vụ giao và vụ hổ thì cũng hơi ngẩn ra, nhưng lập tức cười lạnh. Không thấy hắn có động tác gì nhưng bỗng nhiên hư ảnh giao hổ màu bạc phóng thẳng lên trời, sau đó hung dữ lao về phía Liễu Minh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...