Ma Thiên Ký

Dịch giả: khangvan, vhung1992

Nam tử mặc áo bào trắng thấy loạn thạch bay đầy trời thì vẻ mặt không hiện ra vẻ sợ hãi gì, thân hình không nhanh không chậm, tùy ý lắc lư tránh những tảng đá bay đến một cách thong dong, trông cực kỳ thành thạo.

Nhưng một lát sau, nét mặt của nam tử này không thể bảo trì bình tĩnh nữa.

Phía trên ngọn núi, số lượng loạn thạch tích tụ ngày càng nhiều, mật độ dày đặc khiến cho mưa gió không lọt, giống như một gian nhà bay về phía gã. Sắc mặt gã trầm xuống, một tay điểm nhẹ vào cốt phiên màu xanh trước mắt, cuồng phong liền gào thét, phong nhận từ đó bắn ra như mưa.

Trong chốc lát, tiếng xé gió vang lên. Số lượng loạn thạch dày đặc sau khi va chạm với phong nhận thì nhao nhao bị cắt cho thất linh bát lạc.

Nhưng vào lúc này, một màn mà không ai có thể tưởng tượng được xảy ra. Những viên đá vụn bị phong nhận đánh nát kia không hề rơi xuống mặt đất, theo tiếng quát của thiếu nữ mặc áo đen, một tay chỉ vào hư không, lập tức số đá vụn liền xoay quanh, lần nữa bắn về phía nam tử mặc áo bào trắng.

Âm thanh truyền đến bang bang!

Quanh thân của nam tử này nổi lên một màn ánh sáng trắng, chuyển động xung quanh người, chắn toàn bộ số đá vụn, căn bản không tạo ra bất cứ thương tổn nào cho gã, nhưng khiến cho ánh mắt gã trở nên băng lạnh, hai tay liền thúc giục pháp quyết, cốt phiên tiếp đó liền chuyển động điên cuồng.

"Phốc” một tiếng, một vòi rồng màu xanh mịt mờ cao hơn một trăm trượng phóng lên trời, khuếch tán ra bốn phương tám hướng, khiến cho toàn bộ tảng đá xung quanh cuốn vào trong đó, sau đó xoắn chúng thành bột phấn. Vòi rồng thu lại hiện ra nam tử mặc áo bào trắng, tay cầm cốt phiên, trên mặt hiện ra một tia dữ tợn, nói:

“Cả hai đứa có bản lĩnh gì cứ mang ra hết đi, bằng không đợi cho bổn tọa ra tay thì không có cơ hội cho các ngươi nữa đâu.”

Nữ tử áo đen nghe vậy thì biến sắc, định tiếp tục ra tay.

“Ngươi xuất thủ rồi, giờ hãy để cho ta thử xem. Quan trọng bây giờ là tranh thủ cho chủ nhân một ít thời gian.” Nam đồng kéo thiếu nữ lại, khuôn mặt nhỏ nhắn ngưng trọng truyền âm sang.


Thiếu nữ áo đen nghe vậy thì cả kinh, vội vàng quay đầu nhìn lại phía sau.

Chỉ thấy Liễu Minh ngồi cách đó không xa, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, khí tức thì lúc mạnh lúc yếu, quanh thân bao quanh bởi một tầng khói đen mỏng, rõ ràng đã đến lúc mấu chốt tiến cấp. Chẳng trách đối với việc xuất hiện của nam tử mà Liễu Minh không hề đưa ra một mệnh lệnh gì.

Lúc này, đồng tử mặc áo bào xanh dứt chuỗi hạt trên cổ xuống, ném lên không trung, đồng thời lúc đó cũng bắt đầu nói lẩm bẩm. Theo đó, từng đạo phù văn màu xám từ miệng bay ra, sau đó nhao nhao chui vào tám khối linh châu. Hào quang của tám khối linh châu này phát ra, sau đó từ trong hư không, kích thước của chúng tăng vọt lên, sau một lát thì biến thành tám nam đồng giống nhau như đúc.

Tiếp theo, bản thể của nam đồng nhoáng lên, mang theo tám tên đồng tử kia trực tiếp lao về phía nam tử áo bào trắng. Trong không trung, bóng người mơ hồ, thân ảnh của chín đồng tử như thiểm điện xuất hiện bốn phía của nam tử, ăn ý liếc nhìn nhau, đồng thời phun ra từng đoàn hỏa cầu màu xám giống như lúc trước.

Những hỏa cầu này sau khi quay tít một vòng, liền tăng vọt lên đến một trượng, tạo thành một dải dài, khiến cho không gian tối tăm mờ mịt, quét về phía nam tử áo bào trắng. Ánh mắt của nam tử nhíu lại, lúc trước đã thấy sự quỷ dị của những đám hỏa diễm này thì không dám lãnh đạm, cốt phiên màu xanh trong tay liền rung lên, một đoàn ánh sáng xanh hiện ra, sau đó nở rộ thành vô số lưỡi phong nhận màu xanh, hướng bốn phương tám hướng bắn ra.

Một hồi âm thanh “Xì…Xì…” vang lên, mấy đạo phong nhận màu xanh này sau khi xẹt qua uế diễm, vẫn còn dư lực, sau đó đánh về phía đồng tử ở phía sau. Chín đồng tử phía sau đồng thời phát ra âm thanh “Cạc cạc” quái dị, thân hình lắc lư, quỉ dị tránh thoát được những đạo phong nhận, sau đó mơ hồ rồi đồng thời xuất hiện bên cạnh, cách nam tử hai ba trượng.

Trong mắt nam tử lóe lên hàn quang, cốt phiên trong tay bỗng “Phanh” một tiếng, huyễn hóa thành một màn sáng màu xanh nhạt, hiện ra bên cạnh gã. Huyết sắc tinh quang trong mắt của nam đồng một hồi lưu chuyển, liền đó liền nhổ ra từng đoàn uế diễm màu xám, lập tức truyền đến một mùi tanh cổ quái.

Uế diễm vừa chạm đến màn sáng màu xanh thì tạo nên một hồi rung động. Chỉ nghe một hồi âm thanh “Xì…Xì…” vang lên, sau đó sương mù nhàn nhạt màu trắng bốc lên, mà màn sáng màu xanh cũng lập tức ảm đạm vô quang, hơn nữa trên đó còn xuất hiện vô số lỗ thủng, nhanh chóng bị ăn mòn.

“Đây là thứ đồ vật quái quỷ gì vậy.”

Nam tử áo bào trắng đứng trong màn sáng, vô tình hít vào một tia sương mù màu trắng thì liền cảm thấy choáng váng đầu óc, nội tâm liền rùng mình, lúc này đem màn sáng thu lại, hóa thành một đạo cầu vồng màu xanh lá cây phóng lên trời, phóng đến hơn một trăm trượng trên không trung mới dừng lại, độn quang thu lại, sau đó hiện ra thân hình.

Lúc này cốt phiên trong tay gã thình lình xuất hiện vài cái lỗ nhỏ, linh tính bị tổn thương không ít, khiến cho nội tâm gã vô cùng đau xót. Đúng lúc này thì phía dưới ầm vang, từng đoàn, từng đoàn loạn thạch lao đến như mưa, thì ra là thiếu nữ áo đen thấy vậy liền thúc giục loạn thạch đánh đến.

“Cút cho ta!”


Nam tử áo bào trắng phẫn nộ hét lên, hướng về phía loạn thạch đánh ra một chưởng. Một hư ảnh bàn tay màu trắng, to gần một trượng lăng không hiện ra trong hư không, trảo xuống phía dưới. Một luồng man lực vô hình hiện ra khiến cho toàn bộ loạn thạch biến thành bột phấn, hơn nữa dư lực không hề giảm sút, trực tiếp vỗ xuống thiếu nữ áo đen. Thiếu nữ thấy vậy thì khuôn mặt ngưng tụ, thân hình uốn éo, lập tức chui vào lòng đất không thấy bóng dáng.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên!

Ngay sau đó, trên mặt đất xuất hiện một vết lõm hình bàn tay cực lớn.

Bấy giờ nam tử áo trắng cuối cùng cũng thi triển ra thực lực Chân Đan cảnh chân chính.

Đúng lúc này, vài tiếng “vèo” “vèo” phía dưới vang lên, chín tên nam đồng lại đan xen mà xuất hiện xung quanh nam tử áo trắng, mấy chiếc đầu lâu cùng lắc, chỏm tóc xanh lá trên đầu lập tức biến dài, hóa thành lục tia rậm rạp chằng chịt bắn tới.

Sau vài tiếng “phốc” “phốc”, tất cả lục tia bị kích xạ ra ngoài, lại bị hỏa diễm thiêu đốt rào rạt bay lên.

Mà thiếu nữ áo đen cũng từ lòng đất chui ra rìa ngọn núi, đầu vừa ngẩng lên, đôi mắt đã lóe lên tinh quang, mười ngón tay đột nhiên phóng tới nam tử áo trắng liên tục bắn tới.

Tiếng xé gió vang lên, mười đạo hắc quang đã lóe lên mà bắn tới, chốc lát đã đến ngay trước chỗ nam tử áo trắng, tốc độ đã gần như thuấn di.

Nam tử áo trắng hô lên một tiếng, tay áo đột nhiên run lên, ống tay liền biến thành một mảng nhận quang màu trắng từ trước người cuốn qua.

Một kích kinh người như thế, chẳng những để cho chín tên đồng tử cùng biến sắc, lại càng khiến thiếu nữ sắc mặt ngưng tụ.

“Được rồi, bản lĩnh của các ngươi ta nhìn cũng chẳng sai biệt lắm, để bổn tọa giải quyết nguyên chủ nhân của các ngươi trước rồi lại thu phục các ngươi vậy.” Sau khi nam tử áo trắng đơn giản đánh lui công kích của hai đầu Linh sủng, trên mặt lại lộ ra vẻ hài lòng mà cười lên ha hả, ánh mắt tiếp tục lướt về phía Liễu Minh vẫn đang đả tọa trên ngọn núi, một tay vỗ ngực bắn ra một thanh cự phủ vàng mênh mông.


Theo pháp quyết trong tay biến ảo, thanh cự phủ màu vàng bạo trướng bay lên trời, nháy mắt đã hóa thành một thanh kim văn cự phủ dài ba bốn trượng, mặt ngoài có khắc một đầu kim văn mãnh hổ rất sống động.

Nam tử áo trắng hai tay nắm búa, mãnh liệt chém xuống một cái, một đạo hoàng mang chừng bảy tám trượng lóe ra, sau khi trên đường biến ảo liền trở thành một đầu hư ảnh cự hổ màu vàng, nhằm chỗ Liễu Minh mà hùng hổ bay nhào xuống.

“Không tốt!”

Thiếu nữ áo đen phản ứng cực nhanh, bóng đen sau lưng nhoáng một cái, một đoạn vĩ câu màu tím đen lăng không hiện ra, loáng một cái, ngay trong tiếng nổ vang đã hóa thành một đạo bóng đen lóe lên rồi biến mất, trong nháy mắt lại vượt qua khoảng cách hơn mười trượng xuyên thủng qua thân hình Cự Hổ màu vàng.

Cự hổ lại như không nhìn thấy lỗ thung trên người, mơ hồ một cái đã đến đỉnh đầu Liễu Minh, hai cái cự trảo cùng cái miệng lớn đầy máu đồng thời nhe ra.

Đang ngồi đả tọa, Liễu Minh đột nhiên trợn trừng đôi mắt, một quyền bỗng đánh lên không trung.

“Ầm” một tiếng.

Một đoàn quyền ảnh màu đen rời tay lập tức hóa thành một khối hư ảnh đầu hổ cực lớn, gào thét ngút trời bay đi.

Một tiếng vang thật lớn!

Nhất thời hư ảnh cự hổ màu vàng nháy mắt đã bị man lực ẩn chứa trong đầu hổ màu đen đánh cho bạo liệt, đầu hổ liền xuất hiện ở ngay trước chỗ nam tử áo trắng.

Nam tử áo trắng chấn động, hiển nhiên vốn chưa từng nghĩ đến mọi việc lại xảy ra như vậy, giờ muốn trốn cũng chẳng kịp, chỉ đành cầm thanh cự phủ trong tay quét ngang, liền đem pháp lực điên cuồng trút vào trong đó, tức khắc một tia sáng kinh người bắn ra.

“Oanh long long” một tiếng thật lớn.

Đầu hổ màu đen lập tức vỡ vụn ra trước người nam tử áo trắng, lại có từng vòng sóng khí màu đen quay cuồng bay ra.


Nam tử áo trắng cảm thấy cánh tay tê rần, một cỗ cự lực ào đến, khiến hắn đạp đạp vài chục bước về phía sau đồng thời cuống họng ngòn ngọt, thiếu chút nữa là phun một ngụm máu tươi.

“Không thể nào”

Sau khi nam tử áo trắng trụ vững lại, mới nghẹn ngào mở miệng, khuôn mặt đầy vẻ không thể tin được.

Đúng lúc này, vốn xếp bằng trên đất, Liễu Minh bỗng điên cuồng phát ra hơn nửa khí tức khủng bố trên người, đồng thời phát phát ra một hồi rồng ngâm hổ gầm, hắc khí sau lưng ào ào cuốn về phía sau, bất ngờ hóa thành năm đầu vụ giao và năm đầu vụ hổ.

Sau khi Liễu Minh cười lớn một tiếng, lúc này mới từ dưới đất đứng dậy.

“Chúc mừng chủ nhân thuận lợi đột phá Hóa Tinh hậu kỳ!” Thiếu nữ áo đen thấy vậy, liền mừng rỡ nói.

“Chủ nhân uy vũ!”

Chín tên đồng tử trên không cũng lóe lên phi xuống phía dưới, nhoáng một cái liền hóa thành một gã nam đồng trong tay cầm vòng cổ viên châu đứng cạnh Liễu Minh, mặt mày cũng hớn hở nói.

“Vất vả hai ngươi rồi. Người này cứ để ta đối phó là được.” Liễu Minh mỉm cười nói với thiếu nữ và đồng tử.

“Chỉ là một gã Hóa Tinh vãn bối, vậy mà lại dám lớn lối như vậy. Để bổn tọa cho ngươi biết Chân Đan Cảnh đáng sợ như thế nào!”

Nam tử áo trắng nghe được đám người Liễu Minh đối thoại, lúc này giận dữ vô cùng.

Một quyền vừa rồi mặc dù khiến cho hắn biết thực lực Liễu Minh dường như không phải chuyện đùa, nhưng lấy thân phận Chân Đan tu sĩ, tự nhiên chẳng thể nào lại sợ hãi một gã Hóa Tinh Kỳ.

Nam tử mãnh liệt cầm cự phủ màu vàng trong tay hướng vào không trung mà ném, lại há mồm phun ra một ngụm máu, “Phốc” một tiếng, hóa thành huyết vụ chui vào bên trong, rồi dùng ngón tay điểm một cái.

Cự phủ mặt ngoài phát ra kim văn rực rõ, từng tiếng thanh minh phát ra, vô số huyết sắc phù văn từ trong phấp phới bay ra, sau khi rung lên liền chém vội về phía hư không ngọn núi chỗ Liễu Minh đang đứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui