Dịch giả: Khói
Biên: nila32
Liễu Minh một tay khẽ vẫy, thu lại tiểu kiếm màu đỏ, lẩm nhẩm tụng niệm vài câu chú ngữ xám tro đồng thời hai tay kết thành pháp quyết cực nhanh. Khí đen ngoài thân cuộn tròn một cái, thân hình họ Liễu liền trong nháy mắt trở nên mơ hồ không rõ.
Sau khoảnh khắc, một màn quỷ dị xuất hiện!
Thân hình Liễu Minh vặn vẹo một trận quỷ dị, vậy mà từ trong bóng kiếm rậm rạp chằng chịt an toàn lóe lên vọt ra, không bị tổn thương chút nào.
"Đây là công pháp gì?"
Sa Thông Thiên thấy vậy, tỏ ra vô cùng kinh ngạc, trong lúc nhất thời cũng không thể phân biệt rõ ràng tình huống trước mắt. Mà hắn cũng là kẻ dứt khoát, hai tay lại lần nữa kết kiếm quyết, bóng kiếm màu xanh rậm rạp chằng chịt cách đó không xa vừa mới thu vào lại hóa thành một đường kinh hồng màu xanh lượn vòng quay lại đâm thẳng về phía Liễu Minh.
Liễu Minh đột nhiên giẫm mạnh một chân lên đất bật đi, ánh đen mờ ảo ngoài thân càng trở nên mạnh mẽ, cả người biến thành một đạo hư ảnh lờ mờ bắn mạnh về phía Sa Thông Thiên.
Sa Thông Thiên cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên lật tay lấy ra một thanh tiểu kiếm đen kịt. Từ đó tạo thành tám đạo ánh kiếm trắng lạnh tuôn ra cuồn cuộn, nghênh đón Liễu Minh.
Nhưng "Vèo" một tiếng, một màn quỷ dị lại xuất hiện.
Liễu Minh như biến thành hư ảnh, lúc thì như da gân kéo dài ra, lúc lại vặn vẹo vài cái cực kỳ quỷ dị, vậy mà liền từ trong ánh kiếm lạnh lẽo tung bay vụt ra.
Sa Thông Thiên rùng mình liền muốn thúc giục kiếm nhỏ trong tay, nhưng bỗng nhiên trước mắt hoa lên. Họ Liễu vốn còn cách hơn bảy tám trượng, mơ hồ một cái đã bổ nhào đến trước mặt gã.
Quá hoảng hốt, Sa Thông Thiên vội vã run đầu vai bật ngược về sau hơn mười trượng, sau đó mới dừng lại hạ xuống lôi đài.
Liễu Minh chỉ đứng nguyên tại chỗ không động tí nào, ngoài thân thì tán đi ánh đen mờ ảo, còn ánh mắt có chút như cười như không từ trên cao nhìn xuống.
Sa Thông Thiên thấy rõ mồn một, mặc dù tâm hải của gã thời gian qua trầm lắng nhưng trên mặt cũng không tránh khỏi một trận âm tình bất định. Rốt cuộc gã khoát tay, thu lại phi kiếm thả ra lúc trước, đồng thời lạnh lùng tuyên bố:
"Tại hạ nhận thua."
Tiếp theo liền chủ động nhảy thẳng xuống đài.
Sau khi Sa Thông Thiên nhìn thấy thân pháp của Liễu Minh càng lúc càng trở nên quỷ dị liền biết bản thân căn bản không có phần thắng nào, vì vậy dứt khoát thẳng thắn nhận thua.
Nhưng mà một màn động tác nhanh nhẹn như thế lại khiến cho đệ tử vây xem khắp bốn phía không phản ứng kịp, mà lúc hoàn hồn hình như chỉ nghe thấy Sa Thông Thiên nói ra bốn chữ "tại hạ nhận thua" thì cả đám mới dồn dập náo động lên.
Cùng lúc đó, bên dưới lôi đài, hai gã đệ tử Hóa Tinh kỳ hộ tống Sa Thông Thiên đến nơi đây cũng không hiện cảm xúc gì trên mặt, nhưng hai kẻ này sau khi trao đổi ánh mắt lại đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy một tia kinh ngạc.
Họ Liễu kia không chỉ có Ngự Kiếm Thuật không chút thua kém Sa Thông Thiên, mà thân pháp quỷ dị ban nãy càng khiến bọn họ mở rộng tầm mắt. Đến cả tu sĩ Hóa Tinh như hai người cũng không thể nhìn thấu toàn bộ, vì vậy âm thầm kinh ngạc mãi thôi.
Trên không lôi đài, Lương Chiến Ca không do dự lâu đã chủ động tuyên bố Liễu Minh chiến thắng.
Sa Thông Thiên cũng chẳng nói một lời, lập tức cùng hai gã đồng bạn bay lên trời, rời khỏi sàn thi đấu.
Liễu Minh mặc dù nét mặt không chút biến đổi, nhưng trong lòng đang thầm nghĩ Tam Phân Mông Ảnh Đại Pháp quả nhiên hữu dụng vô cùng. Hiện tại hắn mới tu luyện tới sơ thành tầng thứ nhất đã có thể phát huy tác dụng huyền diệu như vậy. Không biết sau khi tu luyện hết tầng thứ hai thì sẽ có thể hóa ra mấy cái tàn ảnh để đánh lừa đối thủ đây, thật là điều kỳ diệu đáng mong chờ.
Hắn nghĩ như vậy, liền cúi người hành lễ với Lương Chiến Ca sau đó thong dong rời đi.
Cũng không lâu lắm, tin tức "Liễu Minh - đệ nhất thi đấu ngoại viện lần trước sau hai năm vắng bóng lần nữa dễ dàng chiến thắng đệ tử nội môn Sa Thông Thiên" được truyền bá khắp trong đám đệ tử Thái Thanh Môn, đương nhiên lại là gây nên một trận chấn động.
Cơ mà họ Liễu sẽ chẳng bao giờ quan tâm những chuyện này, sau khi hắn trở lại động phủ liền lần nữa tiến vào mật thất tu luyện, bế quan không ra.
Xuân sang, hạ tới, thu qua, đông về, thời gian thấm thoát thoi đưa, Liễu Minh lưu lại ngoại viện đã được mấy năm.
Trong mấy năm này, hắn ngoài thi thoảng sẽ đi thoáng một phát phường thị bên ngoài ra thì gần như cũng không rời khỏi động phủ, cũng sẽ chẳng xuất hiện ở trước mặt các đệ tử ngoại môn khác, cả trận thi đấu nhỏ nội viện hắn cũng không tham gia.
Ngày ngày trôi qua, họ Liễu ngoại trừ luyện đan phục thuốc, tu luyện bí thuật thì lại kiên trì tiến vào huyễn cảnh tôi luyện hằng ngày.
Liễu Minh đã vận dụng thuần thục tầng thứ nhất Tam Phân Mông Ảnh Đại Pháp. Thông qua nó, phần thắng của ma hóa Liễu Minh khi đối mặt yêu tu Chân Đan cảnh Hải Yêu Hoàng đã cao hơn trước một ít.
Theo thời gian trôi qua, Liễu Minh cũng dần dần nhạt đi khỏi tầm mắt rất nhiều người ở Thái Thanh Môn, chỉ để lại một ít tin đồn liên quan tới hắn mà thôi.
Dù sao thì Thái Thanh Môn truyền thừa không biết bao nhiêu vạn năm rồi, lực chú ý của mọi người rất dễ bị chuyển dời.
Sau năm năm.
Sơn mạch Vạn Linh, mây mù lượn lờ, trăm ngàn tòa núi cao lớn hiểm trở vẫn lẳng lặng chọc trời cho dù bọn nó đều trải qua muôn vàn tháng năm tàn phá.
Trên không trung, thi thoảng sẽ có ánh sáng kì lạ từ khắp các ngọn núi vụt đến, rồi lại ẩn vào trong những ngọn núi khác, chỉ lưu lại dấu vết nhàn nhạt khắp trời.
Mà lúc này, Phiêu Miểu cao vút trong mây, vân hạc bay múa lợn lờ.
Tại một chỗ phía sau núi, một tòa lầu các tinh xảo dựa vào núi chạm vào mây nằm cạnh dòng suối tí tách chảy giọt, nước suối trong veo thấy đáy, bầy cá đang bơi lội tuần tra...
Giờ phút này, bên ngoài lầu các dường như bao trùm một tầng cấm chế màu xanh da trời như làn sóng gợn.
Trong lầu các, một mảnh hào quang màu tím nồng đậm đang co duỗi bành trướng nhịp nhàng không ngừng, nó hơi chút đụng chạm vào cấm chế xung quanh liền sẽ kích thích một trận sóng xanh lăn tăn nhấp nhô rung động.
Cũng không lâu lắm, nương theo lấy một trận tiếng vang du dương chấn động sơn cốc, một đạo trụ sáng màu tím khổng lồ bỗng từ trong gác lửng phóng lên trời liền phá tan màn sáng xanh dương bên ngoài, rồi chọc thẳng vào trong trời xanh, xé tan từng đám mây trắng, trụ sáng lượn lờ ánh tím kỳ diệu, vắt ngang xé trời, bầu trời mông lung ráng chiều.
Cùng lúc đó, trên không trung xung quanh trụ sáng, một cỗ vòng xoáy mây bay cực lớn cuồn cuộn nhấc lên vây quanh trụ sáng, trong đó mơ hồ có thể nhìn thấy hơn mười quả cầu sáng màu tím, chúng sắp xếp dựa theo quỹ tích nhất định nào đó, đang không ngừng tách ra điểm điểm tinh quang chớp động như là những ngôi sao sa.
"Pháp lực ngưng kết thành tinh!"
"Có người tiến vào Hóa Tinh Kỳ."
Đệ tử Phiêu Miểu Phong nhìn thấy cảnh này, dồn dập thất thanh lao ra khỏi phòng, có người trên mặt lộ vẻ hâm mộ đến cực điểm.
Hiện tượng thiên văn to lớn như thế cũng hấp dẫn người ở những ngọn núi phụ cận quan tâm, một ít đệ tử nội môn dồn dập rời khỏi nơi tu luyện, biến thành độn quang bay vào vài ngọn phụ cận ngọn Phiêu Miểu, đứng đấy chỉ chỉ trỏ trỏ.
Giờ này trên bình đài một tòa đỉnh núi rộng lớn nguy nga liền sát ngọn Phiêu Miểu, thỉnh thoảng có độn quang bay đến cùng lúc thu vào hạ xuống nơi đây.
Lúc này trên bình đài đã có hơn mười tên đệ tử mặc quần áo trang sức nội môn tụ tập tại đây.
Nếu như họ Liễu ở đây chắc chắn sẽ nhận ra, đám người này chính là Hầu Khôn, Triệu Ảm Âm đã tiến nhập nội môn sau thi đấu lần trước. Bọn họ đang nhìn lên dị tượng trên ngọn Phiêu Miểu, cả đám thần sắc ngưng trọng.
Trong đám người, có một nam tử trẻ tuổi với khuôn mặt hẹp dài, y như hạc giữa bầy gà vậy, mà trên người hắn lại tản mát ra chấn động kiếm khí kinh người, pháp lực dĩ nhiên đạt đến trình độ Hóa Tinh kỳ, rõ rõ ràng ràng là Sa Thông Thiên.
"Không biết là vị đồng môn nào của Phiêu Miểu Phong tiến giai Hóa Tinh kỳ, vậy mà tạo thành dị tượng kinh người như vậy, nhưng chân nguyên chi lực lại chỉ kết thành mười tám khỏa pháp lực kết tinh, nhìn đến tư chất nhưng lại là vô cùng thông thường. Chuyện này thiệt là kỳ quái cực kỳ!" Hầu Khôn ánh mắt lập lòe tinh mang nói ra.
"Mấy năm nay Sa sư huynh dường như thường xuyên ra vào Phiêu Miểu Phong, thường xuyên trao đổi tâm đắc tu luyện cùng Già Lam sư tỷ, hẳn có chút manh mối?" Triệu Ảm Âm liếc mắt nhìn Sa Thông Thiên, thản nhiên hỏi.
Cô nàng này sau khi tiến vào nội môn không biết tu luyện công pháp loại nào, lại có thể khiến tất cả vết sẹo trên mặt biến mất, bây giờ thoạt nhìn cũng có vài phần sắc đẹp.
Sa Thông Thiên không có đáp lời, đơn giản chắp tay sau lưng, lẳng lặng nhìn ngọn Phiêu Miểu.
"Chẳng lẽ... người đang Hóa Tinh là sư tỷ Già Lam?" Một gã đệ tử nội môn mắt to mày rậm gần đó nghe vậy liền không nhịn nổi giật mình thốt lên.
"Già Lam sư tỷ tiến vào nội môn chưa tính là lâu, không ngờ nhanh như vậy đã đạt tới trình độ 'ngưng pháp hóa tinh' rồi." Hầu Khôn hiển nhiên cũng từng nghe qua tên của Già Lam không khỏi tỏ ra kinh ngạc.
"Già Lam thân mang Thiên Yểm Chi Thể, chính là kỳ tài ngút trời tu luyện huyễn thuật chi đạo, khi còn ở Ngưng Dịch hậu kỳ đã có khả năng diệt sát tu sĩ Hóa Tinh kỳ. Hai năm trước lại đạt một phen kỳ ngộ, tu vi tiến nhanh, một đường đột phá Ngưng Dịch đại viên mãn, nên bây giờ mới chạm đến bình cảnh Hóa Tinh nhanh chóng như vậy." Sa Thông Thiên rốt cuộc cũng mở miệng, nhưng mà ánh mắt chưa từng rời khỏi phương hướng kia nơi ngọn Phiêu Miểu.
"Thiên Yểm Chi Thể, là linh thể tốt nhất để tu luyện huyễn thuật?" Hầu Khôn nghe vậy, ánh mắt lập lòe một hồi tinh mang.
Bản thân gã chính là Ngũ Hành linh thể trăm năm khó gặp, đối với thiên yếm linh thể đồng dạng hiếm có, tự nhiên sinh ra hứng thú lớn.
Sa Thông Thiên lại không muốn nói thêm điều gì, ánh mắt nhìn qua ngọn Phiêu Miểu hiện lên một tia mê luyến, càng lúc càng trở nên mê ly.
Mấy năm trước, trong lúc vô tình tại một lần đại điển nội môn, gã đã gặp gỡ Già Lam. Chỉ là ánh mắt thoảng qua thôi cũng khiến gã say mê vị sư muội có thực lực cùng dung nhan tuyệt thế như tiên nữ trên trời này. Từ đó, gã đã thông qua đủ loại lý do để tìm đến Phiêu Miểu Phong. Thế nhưng Già Lam lại chỉ bình bình đạm đạm đáp lại gã, để cho lòng gã thẫn thờ không thôi.
Mà lúc này, ở một tòa ngọn núi hiểm trở được che giấu trên đại thụ, Kim Thiên Tứ đang cầm một cái hồ lô bằng bạc, rượu ngon chảy vào miệng lớn, cùng lúc thi thoảng nhìn qua dị tượng xuất hiện trên ngọn Phiêu Miểu nơi xa, chẳng biết nghĩ gì trong đầu!
...
Mấy ngày sau, tin tức 'Già Lam - đệ tử nội môn Phiêu Miểu Phong thành công tiến giai Hóa Tinh kỳ' dần dần truyền khắp Thái Thanh Môn, lập tức thu hút sự chú ý của không ít người.
Dù sao Già Lam có dung mạo tuyệt sắc, luôn luôn là chủ đề được rất nhiều nam đệ tử bàn tán say sưa, dù là ở nội môn hay ngoại môn đều vô cùng thu hút ánh mắt mọi người.
Thế nhưng không biết vì sao sau khi thành tựu Hóa Tinh, nàng lại bế quan không ra.
Sau một khoảng thời gian, tin tức này cũng dần lắng xuống.
...
Nửa năm sau.
Liễu Minh đang xếp bằng ở trong mật thất động phủ, tay hắn vuốt vuốt một tấm ngọc bội đen nhánh, thần sắc như có điều suy nghĩ.
Ngọc bội kia tính chất đen nhánh, thoạt nhìn thì không phải gỗ cũng chẳng phải vàng, kiểu dáng cũng hết sức kỳ lạ. Mặt trên có khắc một bộ đồ án ngôi sao, mặt sau lại khắc hai chữ 'Bắc Đẩu' kiểu triện.
Liễu Minh lấy được vật này từ trữ vật của Âm Dương Cự Lực Ma lúc trước.
Lúc ấy hắn từng dùng thần thức đảo qua cũng không phát hiện nó có chỗ đặc biệt gì nên cho rằng vật này chỉ là một kiện pháp khí bình thường, tiện tay quăng vào một góc của tu di giới, sau đó không để tâm đến nữa.
Nhưng vài ngày trước, khi đến Tàng Kinh Các tìm đọc điển tích, hắn lại bất ngờ tìm thấy ghi chép có liên quan đến vật này, từ đó cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...