Dịch giả: Vong Mạng
Biên: nila32
Toàn bộ Bích Khung huyễn cung được bao phủ trong một màn sáng trắng óng ánh, long lanh. Lúc này phía chân hư ảnh cung điện, chỗ cửa lớn lại xuất hiện một cái cầu thang năm màu từ từ xuyên qua lớp màn sáng mà hướng xuống. Đây hẳn là lối vào duy nhất.
Liễu Minh liếc mắt nhìn qua cầu thang trước mặt một chút chứ không lập tức đi qua, mà đưa mắt nhìn tới bên ngoài màn sáng phía trên, xem xét cấm chế phòng ngự do tu sĩ Thái Cổ. Màn hào quang trắng muốt như ngọc, không có chút rung động nhưng từ đó tỏa ra tầng tầng lớp lớp cảm giác dị thường.
Liễu Minh tâm niệm vừa động, liền thả ra một đám tinh thần lực, chậm rãi quét tới. Nhưng khi còn cách màn hào quang chỉ chừng mấy xích, tinh thần lực của hắn lại như đụng phải một bức tường vô hình, rốt cuộc không cách nào tiến thêm được nữa. Hơn nữa sâu bên trong còn mơ hồ có một cỗ khí tức nguy hiểm truyền ra. Hiển nhiên nếu có người vọng tưởng xông qua thì tất sẽ không có kết cục tốt.
Liễu Minh tâm niệm trầm xuống, liền thu hồi tinh thần lực, đồng thời trong mắt hiện lên một tia trầm ngâm. Bích Khung Huyễn Cung này chỉ cần một cái vòng bảo hộ bên ngoài mà đã thần kỳ như thế, không hổ là di tích của tu sĩ thời Thái Cổ.
Chính vào lúc này, từ chỗ cầu thang truyền một hồi tiếng động ồn ào, từ xa nhìn lại đã thấy có người bắt đầu thử leo cầu thang rồi. Liễu Minh thần sắc khẽ động, lúc này cũng bất động thanh sắc ngưng mắt nhìn lại. Giờ phút này đang thử leo bậc thang là một gã thanh niên sắc mặt khô vàng như mắc bệnh gan mãn tính. Liễu Minh vừa liếc mắt đã nhận ra, tên này chính là người đầu tiên hô lên một cách nghẹn ngào cái tên Bích Khung Huyễn Cung. Thì ra trên người gã cũng có một mảnh vỡ của Bích Khung thiên kính, khó trách khi đó lại hưng phấn như thế.
Nhưng thấy thanh niên mặt vàng vừa bước lên bậc đầu tiên của cầu thang năm màu, phía dưới cầu thang lập tức tràn ra một cỗ ngũ sắc hào quang nhàn nhạt khiến thân thể của hắn có chút thoáng lay động nhưng lại rất nhanh bình tĩnh lại.
Liễu Minh thấy vậy, không khỏi nhíu mày..
Tu vi đã đến Ngưng Dịch kỳ. Đương nhiên không có khả năng vô duyên, vô cớ đứng không vững, rõ ràng cầu thang kia đã được bố trí cấm chế đặc thù có thể làm cho người bước lên đi đứng không thoải mái. Liễu Minh vừa nghĩ lại liền có chút giật mình. Chắc hẳn khảo nghiệm trong lời bọn người Diệp chưởng quỹ là cầu thang này rồi.
Thanh niên mặt vàng hít sâu một hơi. Lúc này đang từng bước bước lên bậc thứ hai, thứ ba… Càng lên cao trên cầu thang luồng sáng năm màu càng sáng ngời, phảng phất liều mạng kéo lùi bước đi của gã. Cầu thang này khá dài, chia ra vừa vặn một trăm bậc.
Thanh niên mặt vàng là trung tâm cho mọi người nhìn, lúc này càng đi càng chậm. Đến khi bước lên bậc thứ mười thì thân hình không thể ổn định nữa mà bắt đầu run rẩy.
Liễu Minh cũng trở nên vô cùng tập trung, khó có được người đi ở phía trước làm mẫu, hắn đương nhiên muốn nhìn xem cho thật rõ ràng.
Thanh niên mặt vàng sau một hồi vất vả bước đến bậc hai mươi thì trên trán bắt đầu nhễ nhại mồ hôi. Gã vừa nâng chân phải lên một chút thì phảng phất như lòng bàn chân trái như trượt đi làm sắc mặt nhất thời nhăn nhó. Thanh niên mặt vàng lập tức quát khẽ một tiếng, trên người toát ra một mảng kim quang ngưng tụ phía dưới liền có thể ổn định lại thân hình.
Kế đó cũng giống như khi bước lên bậc đầu tiên, dùng pháp lực quán chú lên thân thể giúp gã an an ổn ổn bước tiếp. Nhưng chỉ đến bậc thứ ba mươi thân hình lại bắt đầu lay động.
Liễu Minh âm thầm lắc đầu, tiếp theo còn quá nửa số bậc cần bước tiếp mà hiện tại tinh thần, thân thể người này đều chùng xuống thì hẳn nhiên khó có thể thông qua khảo nghiệm.
Quả nhiên, tại thời điểm bước tới bậc thứ bốn mươi lăm thì thanh niên mặt vàng mồ hôi như tắm, thân hình đã có chút cảm giác lung lay như sắp đổ, ánh mắt gã hiện lên một tia tàn khốc, mãnh liệt nâng đùi phải lên muốn leo tiếp lên trên. Toàn thân chấn động, gã đột nhiên quát to một tiếng để rồi ngã sấp qua một bên, chỉ là thân thể của hắn vừa mới chạm đến cầu thang, liền bị hào quang lóe lên trực tiếp đánh bay ra bên ngoài.
Liễu Minh thấy vậy, lắc lắc đầu.
Sau khi thân thể thanh niên mặt khô vàng bay ra, bỗng nhiên từ trên cánh tay kia một đạo lục quang bay ra, lóe lên hướng xa xa bay nhanh mà đi. Giữa lục quang có thể thấy mờ mờ một đồ vật lóng lánh như tinh thể. Đám tu sĩ xem náo nhiệt bên dưới lập tức ầm lên một hồi tiếng động xôn xao, lập tức có vài chục đạo độn quang điên cuồng đuổi theo lục quang.
Liễu Minh không hề lộ vẻ kinh ngạc vì đám người Diệp chưởng quỹ đã từng nói đến tình cảnh này rồi.
Nếu không thể vượt qua khảo nghiệm của Bích Khung huyễn cung, tàn phiến Bích Khung Thiên Kính trên người sẽ ly thể bay đi. Tuy vậy việc dùng tàn phiến Bích Khung Thiên Kính để có thể tham gia khảo nghiệm tiến vào Bích Khung Huyễn Cung chỉ có một lần thử trong một lần huyễn cũng mở ra vậy nên nếu có người lần nữa đạt được tàn phiến, cũng chỉ có thể đợi đến khi huyễn cung mở ra lần kế mới có thể sử dụng.
Cho dù như vậy Bích Khung Thiên Kính tàn phiến với tư cách là chìa khóa mở ra huyễn cung vẫn là báu vật trân quý, không ai không muốn lấy được.
Thanh niên mặt khô vàng thật vất vả mới miễn cưỡng khống chế được thân thể, cũng chậm rãi rơi xuống, trên mặt trắng bệch hiện ra nét sầu não, mỏi mệt tựa hồ chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà hắn đã tiêu hao gần cạn pháp lực. Đám người chung quanh thỉnh thoảng có người đối với thanh niên mặt khô vàng chỉ trỏ, thậm chí có người cười nhạo thành tiếng. Thanh niên mặt khô vàng thần sắc không khỏi cực kỳ khó coi, chợt dậm chân, hóa thành một đạo hoàng quang trực tiếp bay đi.
Sau khi có người đầu tiên thử leo thất bại khiến lúc này không ai tiến lên cầu thang. Ai cũng như muốn chờ người thứ hai xuất hiện để từ đó có thể tìm ra một số cách để thông qua cái khảo nghiệm leo trèo này. Tất nhiên Liễu Minh không dại gì làm người thứ hai vốn rất dễ thu hút chú ý, mà bình tĩnh khoanh tay chờ đợi.
Kết quả không đến một lát công phu, một đạo hào quang màu tím từ phường thị Trường Dương bay nhanh đến rồi trực tiếp rơi xuống dưới cầu thang.
Liễu Minh cau mày. Khí tức lộ ra từ đạo hào quang này cho hắn một cảm giác rất quen thuộc.
Sau khi hào quang màu tím thu lại, lộ ra một tử nhãn thanh niên (thanh niên mắt tím đeo lenz à) có phần cao lớn.
Liễu Minh lập tức khẽ giật mình.
Thanh niên này không phải người khác, rõ ràng là người cùng hắn liên thủ chiến đấu tại Tiểu Viêm giới, Tàng Huyền. Người này xuất hiện hiển nhiên cũng vì Bích Khung huyễn cung mà đến.
Hơn nữa, cánh tay của hắn khi trước bị đứt lìa giờ phút này đã khôi phục hoàn hảo như lúc ban đầu tự nhiên là dùng một loại bí thuật nào đó chữa trị. Tàng Huyền dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người cũng không buồn nhìn lại, vài bước liền đi tới cầu thang phía trước, trực tiếp cất bước leo lên bậc thứ nhất.
Liễu Minh cũng không có chào hỏi gì mà chỉ khoanh tay quan sát biểu hiện thú vị từ xung quanh. Hắn biết rõ thực lực của Tàng Huyền nên tin rằng kết quả của y không thể giống như thanh niên mặt vàng vừa rồi. Quả nhiên, tốc độ của Tàng Huyền nhanh hơn không ít so với trước thanh niên mặt khô vàng, trong chốc lát đã qua một nửa số bậc cầu thang.
Thanh niên mặt khô vàng lúc trước chỉ tới được một nửa số bậc đã chịu không nổi bị đánh văng nhưng là Tàng Huyền lúc này trên mặt vẫn rất bình tĩnh, thể hiện bộ dáng rất thành thạo.
"Chậc chậc. Thực lực của người này thật không đơn giản!"
"So vừa mới gã mặt vàng kia thì mạnh hơn nhiều, hơn nữa rõ ràng còn chưa vận dụng toàn lực."
Trong đám người nhao nhao nghị luận, so sánh Tàng Huyền lại có một nhóm người như Liễu Minh, đang tỉ mỉ quan sát quá trình leo của Tàng Huyền.
Liễu Minh bỗng nhiên ánh mắt khẽ động, nhìn sang đám người đang đứng một góc. Hắn vừa mới cảm giác được bên kia có một ánh mắt quen thuộc nhìn tới nhưng lại nhanh chóng thu lại.
Kết quả ánh mắt của hắn ngưng tụ nhìn qua kết quả thấy thiếu nữ áo tím của Âu Dương gia cùng vị kia Kiều đại sư thình lình đứng ở nơi đó. Trong đó thiếu nữ một đôi mắt đẹp lưu động, thần sắc bình tĩnh lạ thường.
"Ánh mắt vừa rồi hẳn là của thiếu nữ áo tím?" Liễu Minh có chút buồn bực, hắn và vị tiểu thư của Âu Dương thế gia này còn chưa từng gặp mặt mà.
Hắn nghĩ tới như vậy, hơi hơi đánh giá một chút rồi rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn lại cầu thang.
Lúc này, Tàng Huyền đã leo lên bậc thứ tám mươi, nhưng trên người tràn ra hộ thể cương khí màu vàng. Hơn nữa tốc độ đột nhiên chậm đi rất nhiều so với lúc trước. Khi tới bậc thứ tám lăm, hoàng mang cương khí trên người Tàng Huyền càng thêm chói mắt, hiển nhiên hắn đã trút không ít pháp lực lên đó. Bậc thứ chín mươi lăm. Tàng Huyền đã có chút khó khăn, bộ ngực phập phồng bất định, trên trán toát ra mồ hôi to như đầu đũa, mỗi bước cất lên đều gian nan vô cùng. Tại năm bước cuối cùng, Tàng Huyền mãnh mẽ hít một hơi, trong tay đánh ra một loại pháp quyết cổ quái, quanh thân hộ thể cương khí nhấp nháy, hai mắt rực sáng tử quang.
"Đạp đạp đạp…" liên tiếp năm bước, chung quanh mọi người chỉ cảm thấy phía trên ánh sáng tím nhanh chóng lóe lên mang thanh niên cao lớn vượt qua cầu thang xuất hiện ở cửa cung.
Tu sĩ chung quanh lập tức phân biệt tỏ ra một hồi sợ hãi, thán phục, có người hâm mộ, có người đố kỵ, cũng có người lộ ra thần sắc đăm chiêu.
Liễu Minh đứng trong đám người, khẽ lơ đãng nhíu lại một chút. Hắn xem rất rõ ràng, Tàng Huyền tuy thuận lợi thông qua được khảo nghiệm, nhưng khi leo lên bậc cuối cùng thì khóe miệng đã bắt đầu chảy ra một đám tơ máu. Trên đỉnh cầu tháng là một bình đài nối tới cửa cung điện. Tất nhiên trên bình đài đã không còn ánh sáng năm màu nữa.
Đứng tại trên bình đài, Tàng Huyền trên cánh tay phát ra một đạo Lục Quang, cả người liền "Vèo" một cái trực tiếp xuyên qua quang mạc trên cánh cửa rồi biến mất.
Trông thấy Tàng Huyền thuận lợi đi vào Bích Khung huyễn cung, không ít tu sĩ mang theo mảnh vỡ Bích Khung thiên kính lập tức lộ ra thần sắc nóng vội, nhao nhao đứng ngồi không yên. Rất nhanh sau đó lại có người từ trong đám người đi ra, muốn thử leo cầu thang.
Dù sao, trong truyền thuyết truyền lại thì thời gian cách hai lần mở trước và hiện tại càng dài thì chỗ tốt có thể có được càng lớn. Đi vào sớm một khắc cũng tự nhiên chiếm tiện nghi nhiều thêm một ít. Mà người có thể lấy được Bích Khung Thiên Kính tàn phiến, hiển nhiên cũng không phải nhân vật đơn giản, tu vi cũng đều là Ngưng Dịch trung hậu kỳ, không có một kẻ nào là kẻ yếu.
Chỉ chốc lát, lại có ba người đã tiếp nhận khảo nghiệm, nhưng mà trong đó chỉ có một người bằng vào một kiện cực phẩm linh khí mới có thể miễn cưỡng thông qua, hai người khác bị đánh bay xuống dưới. Tàn phiến cổ kính trên cánh tay lại đằng không bay đi gây ra một hồi tranh đoạt. Một màn này, tự nhiên như dội gáo nước lạnh lên phần đông kẻ có tàn phiến cổ kính khiến tâm trạng vốn đang kích động của họ đột nhiên trở nên ngưng trọng.
Chính vào lúc không có thêm ai thử leo lên cầu thang này thì trong đám người lại có một gã thanh niên khuôn mặt hẹp dài, người vận cẩm bào chậm rãi đi ra, ánh mắt của gã ẩn ẩn lộ ra một tia lạnh lùng, kiêu ngạo.
Liễu Minh vừa nhìn gương mặt thanh niên rồi không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc.
Kẻ này họ Liễu cũng biết, chính là đệ tử nội môn đã từng giao thủ với hắn một lần, Sa Thông Thiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...