Ma Thiên Ký

Dịch giả: khangvan

“Chưởng quầy, trước tiên cứ hoàn thành giao dịch đã, việc khác nói sau cũng không muộn.” Liễu Minh nghe vậy thì dáng vẻ từ chối cho ý kiến, nói.

“Các hạ xin chờ một lát.” Nam tử áo đen lúc này mới phát hiện mình có chút thất thố, nhất thời lúng túng cười trừ, sau đó liền đậy nắp hộp ngọc lại, đứng dậy đi ra khỏi nhã phòng.

Ước chừng thời gian qua một chén trà, nam tử Bức tộc mang theo vẻ tươi cười trở lại, trên tay cầm theo vài chiếc hộp gỗ màu xám có kích thước khác nhau.

Hán tử đặt hộp gỗ lên bàn, ngón tay nhỏ dài nhẹ nhàng điểm một cái, một luồng khí huyết hồng chui vào trong hộp ngọc, hộp ngọc nhanh chóng mở ra, bên trong xuất hiện mười lăm quả trái cây tỏa ra lục quang nhàn nhạt.

Đối với Liễu Minh, người đã nhìn qua Thanh Ngưng Quả vô số lần mà nói thì chỉ cần dùng thần thức quét qua một chút là có thể nhận biết được hỏa hầu của chúng. Tiếp theo, hắn khẽ vuốt, hộp gỗ liền bị thu vào trong Tu Di Loa.

“Chưởng quầy, tại hạ còn có chút việc, trước hết xin cáo từ. Về phần đan dược cao cấp hơn thì tại hạ sẽ xem xét lại.” Liễu Minh nhàn nhạt nói.

Liễu Minh vốn định đơn giản làm một chút giao dịch, không ngờ cuối cùng lại lộ ra thông tin về đan dược cao cấp hơn. Nhưng nghĩ lại, số đan dược Địa phẩm kia cũng nên bán đi, mà cửa hàng Bức tộc này đúng là một nơi có thể giao dịch được, huống hồ hắn đối với Thanh Ngưng Quả ngàn năm cũng có hứng thú.

“Đạo hữu đi thong thả, lần sau đến bổn điếm thì cứ trực tiếp tìm tại hạ.” Nam tử Bức tộc thu lại hộp ngọc đựng Lãnh Ngưng Đan trên bàn, sau đó tươi cười nói, rồi tiễn Liễu Minh đi xuống dưới lầu.

Liễu Minh cũng không có dừng lại chút nào, vừa ra khỏi cửa hàng thì liền tăng tốc, sau một khắc đã biến mất khỏi đầu đường.

Thời gian sau đó, hắn huyễn hóa hình dạng thành mười mấy người khác nhau, dùng tất cả linh thạch trong tay thu mua một lượng lớn tài liệu phụ trợ cần thiết, rồi một ít tinh thạch Kim Nguyên Thú Ngưng Dịch kỳ, rồi trở lại Bách Luyện Các.

Từ đó về sau, cứ cách một đoạn thời gian, ngoại trừ những lúc cần thiết thì hắn mới xuống lầu nhìn qua tình huống của cửa hàng, thời gian còn lại thì đều ở trong mật thất lầu ba, một bên tiếp tục tu luyện hai loại thần thông kiếm tu, một bên thỉnh thoảng tiếp tục luyện chế một lượng lớn đan dược.


Hơn hai tháng sau, hắn rút cuộc đã luyện chế hoàn toàn số tài liệu đã mua.

Lúc này, trong tay hắn có chừng hơn một trăm viên Lãnh Ngưng Đan, trong đó Phàm phẩm có đến hơn ba mươi viên, mà Địa phẩm thì có đến tận bốn viên.

Mặt khác, Kim Nguyên Hoàn còn có mười viên, hơn nữa trong số đó còn có một viên Phàm phẩm.

Hắn một lần có thể luyện chế được nhiều đan dược nhập phẩm như vậy, nguyên nhân chính là hắn sử dụng Thanh Ngưng Quả đều từ bốn đến năm trăm năm, vậy nên phẩm chất đan dược tự nhiên tăng lên.

Sau một phen suy nghĩ, hắn liền phân chia số lượng Lãnh Ngưng Đan thường ra làm mấy phần, bán cho những cửa hàng chuyên môn buôn bán đan dược, chỉ để lại hơn hai mươi viên để cho mình sử dụng.

Mà những viên Lãnh Ngưng Đan nhập phẩm kia, sau một phen cân nhắc kỹ lưỡng thì hắn quyết định giữ lại toàn bộ.

Mặc dù hắn đã vô cùng cẩn thận, nhưng số lượng Lãnh Ngưng Đan xuất hiện nhiều như vậy, cho dù phường thị Trường Dương khổng lồ như thế, vẫn đưa tới một phen bạo động.

Trong phường thị, số lượng cửa hàng đan dược tuy nhiều, nhưng số lượng rồi xuất sứ đa phần đều là do một vài nơi cung cấp, bất luận có một chút thay đổi nào thì đều khiến cho một thế lực chú ý, càng không phải nói đến một số lượng Lãnh Ngưng Đan không rõ lại lịch như thế.

Hiện giờ, coi như một người ngu ngốc cũng biết rằng, trong phường thị chắc chắn có một vị Luyện Đan đại sư, am hiểu luyện chế Lãnh Ngưng Đan.

Lãnh Ngưng Đan vốn là đan dược để gia tăng pháp lực, tự nhiên không ít thế lực cảm thấy có hứng thú đối với vị đan sư này, bắt đầu âm thầm phái người điều tra.

Trong khu vực phồn hoa góc đông bắc của phường thị Trường Dương, một cửa hàng có chừng hơn mười trượng mặt đường.

Bên ngoài của cửa hàng được trang trí vô cùng hoa lệ, đại môn được sơn hồng, sáng sủa sạch sẽ, trên mặt tiền có treo một tấm biển bằng gỗ lim, phía trên viết bốn chữ bằng sơn son “Hạo Nhiên Dược Trai”.


Đây chính là cửa hàng đan dược mà Hạo Nhiên Thư Viện xây dựng tại đây, so với Bách Luyện Các của Thái Thanh Môn thì càng lộ vẻ tài đại khí thô.

Trong một thính đường của Hạo Nhiên Dược Trai, không gian cũng không lớn lắm nhưng vô luận là đồ dùng trong nhà hay là đồ trang trí đều tản mát ra một loại khí tức cổ kính, tựa hồ đã rất lâu rồi.

Trên một chiếc ghế ngồi giữa đại sảnh là một nam tử trung niên mặc nho bào, trong tay vuốt một chiếc bình bạch ngọc, có khắc bông hoa.

Nếu Liễu Minh ở đây nhất định sẽ nhận ra, người này vài ngày trước hắn đã vô tình bắt gặp tại Linh Thú điếm, chính là trung niên nho sinh của Hạo Nhiên THư Viện.

Mà bên cạnh của nho sinh đang có hai người, là một tên thanh niên và một lão giả tóc bạc, thần sắc kính cẩn, thấp giọng hồi báo điều gì đó.

“Từ chưởng quỹ, nói như vậy thì người bán ra Lãnh Ngưng Đan chính là một nam tử trung niên mặc áo bào xám?” Nho sinh trung niên suy nghĩ một chút, bỗng nhiên trầm giọng hỏi.

“Đúng vậy. Bởi vì Lãnh Ngưng Đan vô cùng khan hiếm nên lúc đó ta đã tự mình tiến hành giao dịch với y. Mà người nọ còn yêu cầu giao dịch bí mật, nên tại hạ cũng không hỏi hắn xuất sứ của đan dược, sau khi giao dịch hoàn thành thì người nọ nhanh chóng rời khỏi.” Lão giả tóc bạc kính cẩn trả lời.

“Vậy người đó có gì đặc thù hay không?” Lông mày nho sinh cau lại, hỏi.

“Người nọ chừng bốn mươi tuổi, tướng mạo hết sức bình thường, tu vi cũng là Ngưng Dịch kỳ, nhưng không động thủ thì cũng không biết chính xác tu vi của hắn là như thế nào cả.” Từ chưởng quỹ nhớ lại, nói.

Nho sinh trung niên nghe vậy thì nhất thời không nói gì, Từ chưởng quỹ thấy vậy thì do dự một chút, sau đó lại nói tiếp:

“Ta đã phái người đi điều tra rồi, Lãnh Ngưng Đan lần này xuất hiện khoảng chừng hai trăm viên, được phân biệt bán ra cho bảy tám cửa hàng. Hơn nữa, căn cứ theo do thám của chúng ta báo lại thì tại những cửa hàng trên, đan dược bán ra không phải là từ một người, trẻ có già có, hầu như mỗi lần là một người mới.”


“Xem ra vị đại sư luyện đan kia rất cẩn thận, không muốn để cho người khác chú ý, cho nên mỗi lần lại phái một người khác đi, hoặc là thủy chung chỉ có một người, nhưng lại thay đổi dung mạo liên tục.” Nho sinh trung niên trầm ngâm một chút, sau đó suy đoán.

“Bạch trưởng lão nói không sai, không ít người cũng có suy đoán như vậy.” Từ chưởng quỹ nghe vậy thì liền vỗ mông ngựa một cái.

Nho sinh trung niên nhìn về phía Từ chưởng quỹ, ngoài miệng tuy rằng không nói, nhưng trong mắt lại hiện lên một vẻ thỏa mãn, đối với việc lấy lòng xảo diệu của y rất là thỏa mãn.

Trung niên nho sinh này chính là một vị trưởng lão Hóa Tinh mà Hạo Nhiên Thư Viện phái tới đây, cũng chính là sư thúc trong tộc của thanh niên nho sinh bên cạnh.

Nho sinh thanh niên chính là đệ tử tọa trấn tại Hạo Nhiên Dược Trai, cũng khó trách Từ chưởng quỹ lại cung kính như thế.

“Sư thúc, liệu có phải vị đại sư luyện đan kia tự cải biến dung mạo, tự mình bán ra số lượng Lãnh Ngưng Đan kia?” Nho sinh thanh niên vẫn một mực yên lặng, đột nhiên cất tiếng hỏi.

“Có lẽ không phải, đại sư luyện đan có thể luyện chế Lãnh Ngưng Đan, thân phận há có thể bình thường, chắc cũng không làm những việc buôn bán nhỏ nhặt này đâu. Những người kia có lẽ chỉ là một người, hẳn là thủ hạ hoặc tùy tùng của vị đại sư kia.” Nho sinh trung niên lắc đầu.

Nho sinh thanh niên nghe vậy thì nhẹ gật đầu, không nói thêm lời nào nữa.

“Bất kể như thế nào, Hạo Nhiên Thư Viện chúng ta cũng phải lôi kéo được, như vậy cũng coi như lập được đại công với thư viện rồi, thượng tầng chắc chắn sẽ không tiếc ban thưởng. Từ chưởng quỹ, nếu người này còn đến bán Lãnh Ngưng Đan, ngươi nhất định phải nghĩ cách giữ hắn lại, sau đó nhanh chóng báo cho ta.” Nho sinh trung niên dùng khẩu khí như ra lệnh, nói.

“Vâng, ta liền phân phó xuống dưới.” Từ chưởng quỹ thi lễ một cái, rồi nhẹ gật đầu với nho sinh thanh niên, bước nhanh ra ngoài.



Biên giới tây nam của phường thị Trường Dương, trong cửa hàng lớn nhất của Bức tộc cũng đang diễn ra[​IMG] một cuộc đối thoại.

“Phục Mân, hai tháng trước ngươi phái người truyền tin, nói là từ một người thần bí mua được mấy viên Lãnh Ngưng Đan, hơn nữa còn là đan dược Phàm phẩm cực kỳ hiếm thấy. Mấy trưởng lão trong tộc sau khi xem xét đan dược xong thì đối với việc này vô cùng coi trọng. Mà trưởng lão Phục Lê, người đứng đầu trưởng lão hội cũng khen ngợi ngươi không dứt.” Người nói chuyện là một thiếu phụ mỹ mạo, dáng người thon thả, phong tình vạn chủng, đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế cao nhất của mật thất.

“Tại hạ chính là một thành viên trong tộc, những việc này chính là việc phải làm mà thôi. Trưởng lão Phục Lê và Vạn phu nhân quá khen.” Đối diện thiếu phụ mỹ mạo là một nam tử áo đen, thần sắc cung kính, đúng là vị chưởng quầy mặc hắc y, người đã dùng Thanh Ngưng Quả năm trăm năm tuổi đổi Lãnh Ngưng Đan của Liễu Minh.


“Nhưng mà ta nghe nói, gần đây trong phường thị lại xuất hiện một lượng lớn Lãnh Ngưng Đan, chẳng lẽ cũng từ người thần bí kia bán ra?” Thiếu phụ tiếp tục hỏi.

“Bẩm Vạn phu nhân, chắc hẳn là như vậy. Lúc này số lượng Lãnh Ngưng Đan xuất hiện càng ngày càng nhiều thêm, mà người nọ cũng đến tiệm chúng ta bán ra một ít.” Chưởng quầy nói xong, tiếp theo lấy ra hai hộp ngọc nữa.

“Còn có đan dược nhập phẩm hay không?” Thiếu phụ mỹ mạo cầm lấy một hộp ngọc, mở ra thì thấy bên trong có mười viên Lãnh Ngưng Đan tròn vo, tỏa ra mùi thuốc nồng đậm.

“Lần này thì không có, chỉ là một chút đan dược phẩm chất bình thường mà thôi.” Chưởng quầy cười khổ một tiếng, nói.

Trên mặt thiếu phụ lập tức lộ ra vẻ thất vọng, cầm một viên Lãnh Ngưng Đan lên đặt trước mũi, hít hà một chút rồi nói:

“Độ tinh thuần của những viên đan dược này cũng không thấp, còn hơn xa so với những đan dược Ngưng Dịch kỳ khác, xem ra người luyện chế ra Lãnh Ngưng Đan này chính là một vị đại sư luyện đan rồi.”

“Vạn phu nhân nói rất đúng, lần này chúng ta thu mua hai mươi viên Lãnh Ngưng Đan, độ tinh thuần phải đạt đến sáu bảy thành, cách đan dược nhập phẩm chỉ một bước ngắn nữa mà thôi.” Chưởng quầy liền đáp lại.

“Phục Mân, ngươi trước sau hai lần tiếp đón người thần bí kia, có nghe được chút tin tức về vị đại sư luyện đan đứng sau y hay không?” Thiếu phụ khép hộp ngọc lại, trầm ngâm một chút, hỏi.

“Người nọ vô cùng cẩn thận, hai lần bán đan dược nhưng không hề đề cập đến lại lịch của đan dược, mà tại hạ cũng sợ chọc giận người này, cho nên cũng không dám hỏi nhiều.” Vị chưởng quầy này nghe vậy thì lắc đầu cười khổ.

“Ừ, ngươi làm việc cẩn thận như thế cũng tốt.” Thiếu phụ nghe vậy thì nhẹ gật đầu.

“Nhưng số Lãnh Ngưng Đan này lại liên quan đến một đại sự trong tộc, trưởng lão Phục Lê đặc biệt dặn dò, nếu lần sau người này lại đến thì nhất định phải hỏi rõ ràng, trong tay hắn còn có đan dược Địa phẩm hay không, hoặc là vị đại sư luyện đan sau lưng hắn có thể luyện chế ra Lãnh Ngưng Đan Địa phẩm hay không.”

“Vạn nhất người nọ không muốn nhiều lời, mà chúng ta lại cố truy xét như vậy, liệu có đắc tội với vị đại sư kia không?” Chưởng quầy có chút lo lắng, nói.

“Những thứ này ngươi không cần lo lắng, ta lần này tới đây, trên người còn mang theo một ít Thanh Ngưng Quả ngàn năm, chắc hẳn có thể xóa đi nộ khí của vị đại sư kia.” Thiếu phụ tự tin nói.

“Vâng, thuộc hạ biết rõ.” Chưởng quầy nghe vậy thì nghiêm nghị nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui