Dịch giả: khangvan
Biên: aiemk46nhat2
Liễu Minh nhìn về phía lệnh bài bên hông, sau khi đánh giá một phen lại lắc đầu.
Trong một thời gian ngắn, muốn gom được hai vạn điểm cống hiến tự nhiên là không thể, mà hắn cũng không thể vì thiếu điểm cống hiến mà đi nhận bừa cả những nhiệm vụ khó khăn của tông môn, dù sao điểm cống hiến nhiều hay ít thì đều liên quan đến độ khó khăn của nhiệm vụ, hắn không muốn chết mà không biết vì sao mình chết.
Về phần Sinh Tử Đơn thì hắn cũng không hề nghĩ đến, một mặt những tà tu này đều như thần long thấy đầu không thấy đuôi, căn bản không có chút manh mối nào, mà thời gian lại không cho phép, mặt khác những tà tu trong danh sách 100 người đầu tiên đều không phải là dạng lương thiện gì, ngay cả hắn cũng không muốn trêu vào, mà những người xếp hạng từ 100 trở xuống thì điểm cống hiến ban thưởng đối với hắn cũng chỉ như muối bỏ bể mà thôi.
Đáng tiếc là hắn không thể chờ sau khi pháp lực bị hấp thu một lần nữa để pháp lực tinh thuần thêm một bậc rồi mới trùng kích bình cảnh Ngưng Dịch hậu kỳ được, nếu không thì cho dù không có ngoại lực hỗ trợ đi nữa thì xác suất đột phá hậu kỳ của hắn cũng khá cao.
Thần thức của Liễu Minh đảo qua viên đan dược màu bạc trong Tu Di Loa bên hông, lại không khỏi cười khổ một hồi.
Hắn lần này đã không tiếc tổn hao không ít điểm cống hiến, đọc qua không ít điển tịch về đan dược mà vẫn không tìm được kết quả mong muốn, mặc dù biết viên đan dược này không phải đan dược bình thường, nhưng hắn lại hoàn toàn không biết gì về nó, vì vậy nên hắn tuyệt đối không dám tùy tiện để lộ.
Điều này khiến cho hắn không khỏi có chút buồn bực, hắn than nhẹ một tiếng, sau đó cũng chỉ có thể đem việc này để sang một bên.
Hơn nửa canh giờ sau, Liễu Minh đã ra khỏi Vạn Sự Điện, bay qua vài ngọn núi lớn, rồi lại bay qua một dãy sơn mạch kéo dài, cuối cùng hắn xuất hiện trên không của một sơn cốc khá lớn, xung quanh nơi này cũng có khá nhiều độn quang qua lại.
Hắn nhìn lướt qua vị trí được đánh dấu trên địa đồ của Thái Thanh Môn trên tay, xác định sơn cốc này chính là phường thị lớn nhất của Thái Thanh Môn.
Phóng tầm mắt ra nhìn thì thấy trong sơn cốc này, phường thị chiếm diện tích chừng cả ngàn mẫu, nghiễm nhiên là một khu chợ nhỏ bình thường.
Trung tâm phường thị là một quảng trường được làm bằng đá xanh, bốn phương tám hướng Đông Tây Nam Bắc thông đến bốn đường phố chính, tiến về phía Nam chính là một con đường nối thẳng với cửa vào của sơn cốc, hai bên đường phố là những phòng ốc với chiều cao không đồng nhất, san sát nối tiếp nhau, mà toàn bộ phường thị lại có hình bầu dục.
Tuy nói là phường thị của tông môn, nhưng mà vẫn giống như những phường thị ở bên ngoài ở một điểm đó là cách phường thị vài dặm là có cấm chế cấm không.
Liễu Minh tìm một chỗ đất trống hạ xuống, sau đó chậm rãi tiến vào cốc khẩu.
Liễu Minh vừa tiến vào phường thị thì liền lập tức phát hiện, trên đường phố, người đến người đi vô cùng náo nhiệt, khách vãng lai cũng có, mà người mặc phục sức đệ tử ngoại môn cũng có, mà trong đó chiếm đa số đương nhiên là đệ tử bình thường.
Hắn vừa đi vừa đánh giá, ánh mắt không ngừng quan sát khắp nơi, cửa hàng hai bên như rừng, mà trong đó có không ít cửa hàng rất có quy mô.
Không bao lâu, rốt cuộc Liễu Minh đã đi đến quảng trường trung tâm, nhưng thấy trên quảng trường rộng mấy trăm trượng này, nơi nơi đều có vô số quầy hàng bày biện ra.
Lại để cho Liễu Minh có chút giật mình chính là những quầy hàng này phần lớn đều do những đệ tử bình thường bày ra, chỉ có một phần nhỏ là đệ tử ngoại môn.
Liễu Minh điềm tĩnh dạo qua một vòng, sau đó thì rẽ ngang vào một con phố, sau đó lại đi vào một cửa hàng nhỏ không chút thu hút.
Không bao lâu, hắn đi ra khỏi đó, quay đầu đi qua một ngã tư nhỏ hẹp, sau đó lại đi vào một cửa tiệm.
Như thế ước chừng hơn nửa canh giờ sau, hắn một lần nữa đi ra khỏi một cửa hàng có quy mô trung đẳng, vẻ mặt thoáng có chút vui vẻ, mà chiếc túi vải bên hông của hắn nghiễm nhiên nhiều hơn bốn mươi vạn linh thạch so với lúc nhập cốc, mà những tài liệu và tinh hạch hắn đoạt được từ trong Tiểu Viêm Giới cuối cùng bị hắn bán đi toàn bộ.
Vì là phường thị của tông môn nên Liễu Minh cũng không có băn khoăn quá lâu, chẳng qua là đem tài liệu chia ra, rồi bán cho những cửa hàng nhìn như có chút tầm thường nhưng tài lực lại tương đối khá.
Về phần mười viên pháp lực kết tinh của Hỏa linh vương, tuy là tài liệu tuyệt hảo để luyện đan, nhưng mà số lượng cũng có hạn, mà với kỹ năng luyện đan của hắn, căn bản không thể luyện chế được những đan dược cần thiết cho cảnh giới Ngưng Dịch hậu kỳ, sau khi cân nhắc một chút thì hắn liền dứt khoát bán đi hết với giá hai vạn linh thạch một viên.
Sau đó hắn lại tiến về phía quảng trường, đi thẳng đến những quầy hàng đã âm thầm nhớ kỹ lúc trước, hỏi thăm từng chút một về những loại đan dược trợ giúp đột phá bình cảnh.
Một lúc lâu sau, Liễu Minh mang theo nụ cười, bái biệt một tiểu lão đầu hói đầu, đi ra khỏi một quầy hàng, lúc này trong Tu Di Loa của hắn đã có thêm hai viên đan dược, một viên có ánh sáng màu lam, một viên thì đen như mực.
Trong thời gian ngắn như vậy mà lại có thể mua được hai viên đan dược tăng cao xác suất đột phá bình cảnh khiến cho Liễu Minh vô cùng mừng rỡ, dù sao thì loại đan dược này, có tiền cũng không mua được.
Vừa nghĩ đến tiểu lão đầu dáng người thấp bé, lưng hơi còng, hói đầu thì Liễu Minh cũng thấy hơi kinh ngạc, người này chỉ là đệ tử Ngưng Dịch sơ kỳ bình thường mà lại liếc qua liền đoán được ra ý định của hắn, rồi lấy ngay ra hai viên đan dược này.
Liễu Minh sau khi xem xét một chút thì liền xác định hai viên đan dược này đúng là loại đan dược được đề cập trong điển tịch, có trợ giúp rất lớn đối với đột phá bình cảnh, là “Ô Ngưng Hoàn” và “Lam Thủy Đan”.
Hắn mặc cả một chút, cuối cùng trả mỗi viên đan dược mười một vạn linh thạch, rồi thu hai viên đan dược vào trong túi.
Lúc này hắn bước nhanh hơn, đi về phía bên kia quảng trường.
Nhưng mà sau khi đi được hơn trăm trượng thì lại nhìn thấy một đám người đang vây quanh một nữ đệ tử đang bầy hàng, mà trước trên quầy hàng của nữ tử này, bất ngờ lại có một tấm phù lục màu xanh mờ.
Mặt ngoài của phù lục tỏa ra ánh sáng xanh lập lòe, trên đó có vẽ vô số linh văn màu bạc, từng tầng một chồng lên nhau, giống như vô số tia lưới vậy.
Liễu Minh vốn cả kinh, nhưng sau đó lại khó có thể tin, tập trung nhìn kỹ lại thì lại phát hiện tấm phù lục này thật sự là Thông mạch linh phù, cần hai vạn điểm cống hiến mới đổi được.
Không ngờ linh phù này vậy lại xuất hiện trong quầy hàng tại quảng trường của phường thị, khiến cho hắn vừa mừng vừa sợ.
Nếu hắn có thể dùng linh thạch mua tấm phù này mà nói thì tự nhiên là giảm bớt được vô số thời gian để gom góp điểm cống hiến.
Lúc này Liễu Minh bất động thanh sắc, lặng lẽ tiến vào đám người vây quanh.
Chỉ thấy trước quầy hàng, một gã có dáng người vạm vỡ, tướng mạo xấu xí đang trò chuyện với nàng ta về việc gì đó.
“Kim Ngọc Hoàn sư muội, tại hạ nghe nói Thông mạch linh phù này chỉ tặng không bán, nhưng mà cần phải đi theo ngươi một chuyến, giúp ngươi hoàn thành một việc. Không biết sư muội cảm thấy tại hạ có phù hợp hay không?” Đại hán xấu xí oang oang nói lớn, đồng thời thả ra khí tức Ngưng Dịch hậu kỳ của mình, mà đồng thời dùng ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào Thông Mạch Phù trong quầy hàng.
“Nếu ngươi đáp ứng theo ta đi đến một địa phương nguy hiểm, cũng cam đoan bảo toàn tính mạng cho tiểu nữ thì tấm Thông Mạch Linh Phù này chính là thù lao cho việc này.” Nữ tử thanh tú đang đứng trước quầy hàng, nhìn đại hán một chút, mím môi một cái, sau đó nghiêm túc nói.
“A? Không biết đến cùng là Kim sư muội muốn ta cùng ngươi đến địa phương nguy hiểm nào?” Nghe nữ tử nói vậy thì ánh mắt của đại hán xấu xí xoay chuyển, hắc hắc cười nói.
“Địa phương nào thì hiện tại ta không thể nói cho ngươi biết, chỉ có thể nói cho sư huynh là địa phương này tương đối nguy hiểm, cho dù là đệ tử ngoại môn cũng có khả năng vẫn lạc không nhỏ.” Thanh âm nữ tử hơi dừng lại một chút, nhưng vẫn không muốn nói cho đại hán xấu xí này.
Những người đứng xem nghe vậy thì không khỏi xì xào bàn tán, mà Liễu Minh cũng lộ ra một tia tò mò.
Nguyện ý tặng Thông Mạch Linh Phù có giá trị cao như thế thì địa phương theo lời nàng ta tuyệt không thể là chỗ tầm thường, đệ tử ngoại môn đi thật sự còn có nguy hiểm mà vẫn lạc, hơn nữa còn không muốn nói rõ địa phương đó ra sao, ở một mức độ nào đó mà nói thì xem ra có chút hà khắc rồi.
“Tốt, không vấn đề gì, chỉ cần sư muội đem Thông Mạch Phù này cho ta thì ta sẽ bồi tiếp ngươi đi đến đó.” Có chút ngoài dự liệu của Liễu Minh là đại hán xấu xí sau khi đánh giá một chút, ánh mắt lóe lên liền đồng ý, cũng lập tức hỏi thời gian xuất phát.
Trong mắt của nữ tử thanh tú này liền hiện lên vẻ vui mừng, tay áo rung lên, một trang giấy vô cùng tinh xảo liền xuất hiện trong tay, sau đó mở ra trước mặt đại hán, cho hắn xem qua một chút.
“Pháp khế tông môn?” Đại hán xấu xí cầm lấy vật ấy, nhìn lại thì lập tức sắc mặt đại biến.
Ánh mắt Liễu Minh ngưng tụ, trong lòng cũng hiện ra một tia kinh ngạc.
Cái này cũng không phải trang giấy gì, rõ ràng là một tấm phù lục có chút quái dị mà thôi.
Mặt ngoài của phù lục, bạch quang mờ mịt, phía trên có minh ấn vô số phù văn huyết sắc mang phong cách cổ xưa, mà ở góc có một ấn ký của Thái Thanh Môn.
“Nha đầu ngươi có ý gì? Chỉ là một Thông Mạch Linh Phù mà lại muốn ta ký kết pháp khế.” Thanh niên xấu xí chửi ầm lên.
“Các hạ nếu đã đồng ý đi cùng tiểu nữ một chuyến thì việc ký kết pháp khế này có gì mà không được?” Vị nữ đệ tử này gặp tình hình như vậy thì lông mày nhíu một cái, cũng có chút tức giận hỏi lại.
Đại hán liền đem pháp khế ném về phía Kim Ngọc Hoàn, “Hừ” một tiếng, không nói hai lời, đi khỏi quầy hàng.
Hiển nhiên trước đó là hắn muốn lừa gạt nàng ta, thu Thông Mạch Phù tới tay, sau đó có hay không đi với nàng ta một chuyến, cũng chỉ sợ là sự tình khó nói rồi.
Những người khác vây quanh, tuy rằng đối với Thông Mạch Phù cũng thèm nhỏ dãi, nhưng mà lại nhìn pháp khế trong tay nữ tử, hai mặt nhìn nhau, nguyên một đám ngậm miệng không nói lời nào.
Liễu Minh mặc dù không biết rõ ràng, cuối cùng là xảy ra chuyện gì với cái pháp khế kia, nhưng mà nhìn về phía quầy hàng, đúng là một tấm Thông Mạch Linh Phù, tâm niệm lại nhanh chóng chuyển động không ngừng.
Phải biết rằng, bây giờ đến lúc pháp lực hấp thu đã không còn xa, việc trùng kích Ngưng Dịch hậu kỳ chính là việc lửa xém lông mày, mà mặc dù lúc trước hắn đã mua được hai viên đan dược, nhưng vẫn cảm giác được là không quá chắc ăn.
Dù sao thì tư chất linh mạch của hắn thật sự là quá thấp.
Mà nếu muốn trong thời gian ngắn tích góp từng tí điểm cống hiến một, đợi đủ hai vạn điểm cống hiến để đổi một tấm Thông Mạch Linh Phù, lại không muốn phải hoàn thành một nhiệm vụ có điểm cống hiến cao trong nội điện là việc không thể, nếu đã như thế thì không bằng trực tiếp đi theo nữ tử này một chuyến cho nhanh.
Chẳng qua vị nữ đệ tử Kim Ngọc Hoàn này, cũng không biết là cần theo nàng ta đến nơi nào, lại để cho nội tâm Liễu Minh cũng có chút cố kỵ.
Mà đối với pháp khế của tông môn kia, ngược lại hắn không quá để trong lòng.
Nhưng mà Liễu Minh vẫn đứng tại chỗ cân nhắc một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn cản sự hấp dẫn của Thông Mạch Phù, quyết định lên hỏi mấy câu rồi mới quyết định.
Nhưng ngay khi hắn định tiến lên thì đột nhiên có một đám nam tử mặc phục sức của đệ tử ngoại môn, nghênh ngang tách đám người vây quanh ra, đi đến trước quầy hàng của Kim Ngọc Hoàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...