Dịch giả: Hàn Lâm Nhi
Liễu Minh thấy vậy thì thở nhẹ một hơi, gương mặt có chút vui mừng. Tuy đánh bậy đánh bạ một hồi, nhưng cũng may là đã giúp La Hầu có chút dấu hiệu phục sinh. Hơn nữa hắn còn phát hiện mặc dù khí tức của sinh mạng này vẫn còn yếu ớt, nhưng lại có thể từ từ hấp thu thiên địa linh khí, dùng tốc độ cực kỳ chậm rãi khiến bản thân mạnh mẽ hơn. Thấy thế, hắn chỉ hơi suy nghĩ một lát rồi cũng không tiếp tục cất quả cầu tím trong Tu Di Giới nữa mà phất tay thả ra một màn sương đen bao phủ lên quả cầu, mang theo bên người. Sau đó, trên người hắn chợt hiện ra một làn khói đen, đồng thời hóa thành một đạo cầu vồng đen thui, bắn về phía xa.
Một tháng sau, tại một dãy núi xanh biếc phủ kín trong màn sương mênh mông. Một đạo độn quang đen thui từ xa bay vụt tới, dừng lại giữa không trung, thân ảnh hiện ra chính là Liễu Minh. Lúc này, trong mắt hắn đã tràn ngập một màu đỏ khát máu, giống hệt với các sinh linh khác trong Luân Hồi Cảnh, có điều sâu trong đồng tử hắn còn có thêm một tia sáng tím lưu chuyển nữa. Ánh mắt hắn nhìn xung quanh một hồi, có chút thỏa mãn khẽ gật đầu.
Nơi này là một không gian tràn ngập thiên địa linh khí, chính là địa điểm mà hắn đã tốn công tìm kiếm suốt hơn tháng nay, là một nơi bế quan tốt.
Trong một tháng này, cũng vì đề phòng Ma Chủ nhìn ra mánh khóe, nên hắn đã cố gắng ngụy trang cả bộ dáng lẫn động tác giống như đã mất thần trí, chạy tới khắp các không gian, đồng thời cũng quan sát kỹ càng tình huống xung quanh. Các sinh linh quanh đây cũng sớm bị hắn chém giết toàn bộ.
Lúc này, chợt thân hình hắn khẽ động, bay vào trong dãy núi, dừng lại nơi một sườn núi kín đáo trong màn sương dày. Tiếp đó hắn liên tục bắn ra các đạo kiếm khí màu vàng kim, mau chóng kiến tạo một sơn động rộng rãi, bên trong còn cẩn thận cắt ra thành mấy gian phòng, tạo thành một động phủ đơn giản. Sau đó hắn lại tìm một tảng đá lớn, phong bế cửa vào sơn động, rồi bố trí nhiều tầng cấm chế bên trong, lúc này mới yên tâm vào trong một gian mật thất khoanh chân ngồi xuống. Ánh mắt hắn chỉ loé lên một cái, quang mang khát máu đã biến mất, đôi mắt lập tức khôi phục tỉnh táo như ban đầu.
Giờ phút này trong thần thức hải của hắn, hai pháp tắc thuộc tính Âm Dương đã gần như đạt tới cảnh giới đại viên mãn. Vậy nên hắn định ở lại đây bế sinh tử quan, vừa tế luyện hai thanh Huyền Linh bảo kiếm Thiên Phạt, Địa Kiếp, vừa toàn lực tìm hiểu hai loại pháp tắc thuộc tính Âm Dương. Hơn nữa hai thanh kiếm Thiên Phạt Địa Kiếp lại ẩn chứa lực lượng pháp tắc thuộc tính Âm Dương, nên bằng ngộ tính của hắn thì chỉ cần đợi một thời gian nữa, việc viên mãn hai loại pháp tắc này chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Nghĩ tới đây, khuôn mặt Liễu Minh liền lộ ra nét kiên nghị, trong lòng cũng âm thầm đưa ra quyết định.
Tiếp đó hắn thở dài một hơi, nhắm hai mắt lại, trên người liền tản mát ra ánh sáng đen kịt, đắm chìm vào trong tu luyện. Lúc này, trong thần thức hải của hắn, phù văn của bảy loại pháp tắc đang tản mát ra hào quang nhàn nhạt, chúng chậm rãi chuyển động quanh nguyên thần của hắn, dùng hào quang bảy màu bao phủ vào bên trong.
Tâm niệm của Liễu Minh vừa động, bảy đạo phù văn liền nhảy lên, bảy cỗ khí tức khác nhau tràn vào bên trong nguyên thần. Chúng từ từ dung hòa vào thành một, rồi hóa thành một dòng khí lưu ấm áp, sát nhập vào trong nguyên thần của hắn. Liễu Minh chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ nhàng hơn nhiều, trước mắt hắn cũng sáng lên, giống như vừa đẩy ra một cánh cửa phủ bụi nhiều năm, một cảm giác bỗng nhiên thông hiểu đạo lý tràn tới, làm cho hắn có cảm giác vừa chạm tới toàn bộ thế giới vậy. Cùng lúc đó, thần thức của hắn cũng lan ra, khí tức quanh người cũng chợt trở nên rõ ràng hơn nhiều. Thông qua thần thức, hắn cũng phát hiện ra hết thảy xung quanh lúc này đều hiện ra một hay nhiều loại hào quang màu sắc khác nhau, có vàng, có đỏ, có đen, có xanh... làm khung cảnh rực rỡ hẳn lên. Tất cả mọi thứ lúc này ở trước mặt hắn đều trở nên cực kỳ quen thuộc, cảm giác này giống như hắn chính là chúng vậy.
Liễu Minh mở mắt, ánh mắt có chút hưng phấn, hắn cảm giác được sau khi mình lĩnh ngộ bảy loại lực lượng pháp tắc thì hình như đã động tới bổn nguyên của thế giới này vậy. Hắn nhớ tới đám người lão giả lưng còng trong bí cảnh đã nói hạ giới ẩn chứa bảy loại lực lượng pháp tắc là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ và Âm Dương, nên cái gọi là vạn vật thực ra bản chất vẫn quy về một mối.
Giờ phút này, hắn đã lĩnh ngộ toàn bộ bảy loại pháp tắc này, tuy rằng có nông có sâu, nhưng cũng khiến cho cảm ngộ của hắn về thế giới và lực lượng pháp tắc tăng lên một cấp độ mới. Thần thức của Liễu Minh phát tán ra ngoài cơ thể, chợt khẽ ồ lên một tiếng. Hắn đã cảm giác được màn sương đỏ nhạt có ở mọi nơi trong Luân Hồi cảnh, chính là luồng năng lượng quỷ dị đã quấy nhiễu tâm trí hắn. Giờ phút này, hắn quan sát kỹ luồng năng lượng này thì thấy màn sương đỏ xem ra cũng là một loại lực lượng pháp tắc kỳ lạ, nhưng lại không thuộc về một trong bảy loại pháp tắc Ngũ Hành và Âm Dương, xem ra là một loại lực lượng pháp tắc không thuộc về giới diện này. Sau khi nhận ra nguồn gốc cấm chế trong Luân Hồi Cảnh, chỉ trầm ngâm một lát, hắn chợt vung vẩy tay, mấy tấm trận kỳ liền bắn ra, cắm xuống quanh mật thất. Một màn sáng đen liền hiện ra, bao phủ toàn bộ mật thất. Hắn lại bắn ra mấy tia sáng đen ẩn chứa phù văn hắc ám, tản mát ra lực lượng pháp tắc. Tia sáng đen nhập vào trong màn sáng, màn sáng cũng hiện ra những phù văn pháp tắc hắc ám, vậy mà bức lui màn sương đỏ không chỗ nào không thấy kia.
Liễu Minh khoanh chân ngồi trong mật thất, quanh người không bị màn sương đỏ quấy nhiễu làm cho hắn cảm thấy tinh thần chấn động, cảm giác thoải mái cực kỳ. Trong lòng hắn cũng thầm cảm thán về tác dụng kỳ diệu của lực lượng pháp tắc, hắn chỉ mới hơi chút giác ngộ vậy mà đã dễ dàng giải quyết nan đề lúc trước. Đã không bị quấy nhiễu bởi Luân Hồi Cảnh, hắn liền có thể toàn tâm toàn ý tu luyện. Nghĩ vậy, nên hắn lại ngồi xuống. Một lát sau, một màn hào quang hai màu đen trắng chợt hiện lên trên linh hải của hắn, bao phủ toàn bộ thân hình hắn. Thân thể hắn trong màn hào quang trở nên như ẩn như hiện, mang theo chút sắc thái mộng ảo.
...
Ngay khi Liễu Minh vừa bắt đầu khổ tu thì tại Ma Hoàng Cung nơi trung tâm Luân Hồi Cảnh, Ma Chủ đang khoanh chân ngồi trước một pháp luân cực lớn, tìm kiếm dị trạng trong Luân Hồi Cảnh. Lúc này trong lòng y cứ quanh quẩn một cảm giác không yên khó hiểu. Những ngày này, y đã tìm kiếm nguyên nhân kỹ càng, nhưng tìm lâu như vậy lại không có chút thu hoạch nào. Trong tất cả một trăm lẻ tám không gian trong Luân Hồi Cảnh, tất cả những người bị ma hồn phụ thể đều đang chém giết lẫn nhau, sinh tử biến thiên, không ngừng không nghỉ. Hết thảy đều giống như ngày thường, không có chút dị trạng nào.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Ma Chủ quan sát trên mâm tròn mấy năm liên tục, nhưng vẫn không thấy bất kỳ điều gì xảy ra, bất đắc dĩ đành phải tạm thời dừng lại. Thời gian trôi qua năm này qua năm khác, hết thảy bên trong Luân Hồi Cảnh vẫn giống như trước kia, không phát sinh chút dị biến nào.
Thời gian hơn năm trăm năm trong phút chốc đã qua.
Một ngày này, trong lòng một ngọn núi cực lớn trong không gian, một cột sáng trắng cực lớn bắn ra, bay thẳng lên trời. Tầng mây trên dãy núi như bị một cỗ lực lượng to lớn đẩy ra xung quanh, như cơn sóng lớn trên biển dạt ra, bầu trời cũng bị nhuộm thành toàn một màu trắng.
Ngay lúc này, trong ngọn núi lại bắn ra một cột sáng đen, phóng thẳng lên trời. Hai cột sáng đen trắng quấn quýt vào nhau, xoay tròn trên không trung, rồi tạo thành một đồ án Âm Dương Thái Cực Bát Quái cực kỳ lớn. Mãi lâu sau, cột sáng đen trắng mới chậm rãi tản đi.
Sâu trong ngọn núi bên dưới, chính là động phủ của Liễu Minh. Trong một gian mật thất trong động phủ, Liễu Minh đang khoanh chân ngồi, trên người tản mát ra hào quang hai màu đen trắng, chợt hắn mở mắt ra, ngửa mặt lên trời thét lên một tiếng dài, truyền ra mấy trăm dặm xung quanh. Tiếng thét kéo dài khoảng một phút mới chậm rãi ngưng lại, hào quang đen trắng trên người hắn đã biến thành một màn sáng hai màu đen trắng cực lớn, đang chậm rãi chuyển động quanh người hắn.
Trong thần thức hải của hắn, trong số bảy loại phù văn xung quanh nguyên thần, hai phù văn Âm Dương đang tản mát ra ánh sáng chói mắt, đã đạt tới cảnh giới viên mãn.
Tiếp đó hai tay hắn bấm niệm pháp quyết, hào quang đen trắng hai màu sáng lên, hiện ra hai cỗ pháp tướng đen trắng, một cỗ khí tức cực kỳ khổng lồ tản mát ra, lan ra xung quanh. Cấm chế mà hắn cẩn thận bố trí giống như cây non trong bão, mau chóng bị phá hủy.
Trên người Liễu Minh phủ bởi một màn sáng hai màu đen trắng, thân hình khẽ động liền bay ra ngoài.
Giờ phút này, bên trên ngọn núi, cuồng phong đã nổi lên, mây đen kéo đến, những tiếng ầm ầm nổ vang lên tục truyền tới. Hiện giờ, Liễu Minh vẫn làm như không thấy hoàn cảnh bên ngoài, hắn đang đứng giữa không trung, hai tay không ngừng kết ra các loại thủ ấn, hào quang đen trắng hai màu quanh người hắn chuyển động không ngừng như vật sống, hơn nữa phù văn lớn nhỏ bên trên còn lấp lánh không ngừng.
Khí tức trên người hắn cũng càng lớn hơn, làm cho thiên địa nguyên khí trong không gian càng tuôn trào, sau đó giữa không trung, nguyên khí chậm rãi hội tụ lại, hóa thành vô số điểm sáng mọi màu sắc, còn chậm rãi ngưng tụ tại một chỗ. Những điểm sáng này có cả đỏ vàng lục lam kim... nhưng nhiều nhất vẫn là hai màu đen trắng. Các điểm sáng dần dần ngưng tụ lại không trung, tạo thành một đám mây ngũ sắc trải dài mấy trăm dặm, các màu sắc đỏ vàng lam lục kim thay nhau xuất hiện, hơn nữa còn ngày càng lớn hơn.
Khí tức thiên kiếp cực kỳ khủng bố từ đám mây truyền ra.
Còn lại non nửa điểm sáng thì ầm ầm nhập vào trong người Liễu Minh, làm cho khí tức của hắn cũng càng ngày càng mạnh hơn, pháp tướng đen trắng sau lưng cũng to hơn nhiều, lúc này đã lớn gấp bội ban đầu, hơn nữa còn càng rõ ràng hơn, gần như đã hóa thành thân thể thực sự.
Giữa không trung, đám mây ngũ sắc đã khuếch trương tới ngàn dặm, làm bầu trời dưới màn sáng cuồn cuộn như bị che đậy toàn bộ.
Lúc này, tại một ngọn núi cách đó mấy ngàn dặm, có một bóng người tản mát ra hào quang đỏ sẫm. Phía sau bóng người có một đôi cánh huyết sắc, trong mắt tràn ngập quang mang khát máu, chính là một người bị ma hồn phụ thể đã đạt tới cảnh giới Thông Huyền, giờ phút này y đang đứng từ xa quan sát Liễu Minh.
Chỉ thấy chỗ đó hiện giờ đã bị đám mây che kín, nhìn từ xa chỉ thấy một màn sáng bảy màu cực kỳ rực rỡ, tản mát ra khí tức cực kỳ khủng bố, làm cho một kẻ bị ma hồn phụ thể cấp Thông Huyền cũng cảm thấy kinh hồn táng đảm. Bóng người màu đỏ sẫm cũng chỉ nhìn mấy lần, tuy rằng trong cơ thể có một loại xúc động muốn qua, nhưng cuối cùng vẫn bị chút lý trí cuối cùng áp chế, hai cánh sau lưng mở ra, bay cực nhanh về phía xa, rời khỏi nơi này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...