Dịch giả: nila32
Gần nửa canh giờ sau, Liễu Minh chắp tay đứng thẳng trong đình viện nho nhỏ của hắn ngày xưa. Nhìn thoáng qua, nơi đây đã được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, dường như không hề thay đổi so với trước kia. Điều này khiến cho ánh mắt họ Liễu không khỏi hiện lên một tia hoài niệm. Sau khi tùy tiện đi lại một vòng, hắn liền tiến vào mật thất, khoanh chân ngồi xuống cảm nhận sự bình thản dị thường trong tâm hồn từ đó rất nhanh tiến nhập cảnh giới vô ngã.
Cùng lúc đó, tại quảng trường nhỏ bên ngoài đại điện của ngọn chủ phong Man Quỷ Tông, một đạo độn quang xám trắng thình lình từ trên trời hạ xuống, độn quang thu lại liền hiện ra thân ảnh của lão già họ Ngạn. Chỉ thấy lão mang theo thần sắc trầm trọng, vừa chau mày vừa nhanh chân bước vào đại điện. Gần như cùng lúc, một lão già áo gai tựa hồ nghe được động tĩnh liền đẩy cửa bước ra, chính là Hoàng Thạch.
“Chẳng lẽ Liễu trưởng lão thật không đồng ý tiếp chưởng quyền hành tại Man Quỷ Tông?” Hoàng Thạch chưởng môn nhìn thấy thần sắc họ Ngạn liền mơ hồ đoán được nguyên do bèn mở miệng hỏi thăm một cách cẩn trọng.
“Ta lúc trước đã có vài phần dự cảm. Lần này thăm dò thoáng qua, ngữ khí của hắn quả thật vô cùng kiên quyết hẳn là sẽ không thay đổi ý định.” Lão già họ Ngạn vừa lắc đầu vừa trả lời.
“Đã như vậy, chúng ta cũng không tiện quá phận cưỡng cầu nếu không chỉ sợ sẽ mang tác dụng ngược lại.” Sau khi suy nghĩ một chút, Hoàng Thạch không kìm được thở dài một tiếng.
“Tất nhiên là thế, số mệnh tương lai của Man Quỷ Tông chúng ta có thể nói sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của y. Quả thật đáng tiếc, nếu Liễu Minh nguyện ý tiếp chưởng quyền hành, việc bổn tông có thể khôi phục sự huy hoàng như thời Lục Âm tổ sư còn sống cũng không phải là không có khả năng…” Nghĩ đến đây, Ngạn sư thúc lại thở dài một tiếng.
Hoàng Thạch nghe vậy, cũng lộ ra một tia tiếc nuối.
Một lát sau, lão già họ Ngạn dường như nghĩ tới điều gì bèn lật tay lấy ra vòng tay chứa đồ mà Liễu Minh giao tặng để đưa cho Hoàng Thạch chưởng môn.
“Số lượng thiên địa linh tài khổng lồ như vậy, lại có phẩm chất cực cao, chẳng lẽ… Những thứ này đều do Liễu trưởng lão ban tặng hay sao?” Hoàng Thạch chưởng môn kinh ngạc thốt lên.
“Đúng là mức độ giàu có của đại lục Trung Thiên còn vượt qua những gì chúng ta nghĩ tới. Ngươi hãy sắp xếp những linh tài này một chút. Nhớ kỹ, tài nguyên trong tông cũng không được dư dả, nhất định phải sử dụng một cách hợp lý.” Lão già họ Ngạn dặn dò một cách cẩn thận.
Sau khi suy nghĩ một chút, lão lại lên tiếng bổ sung:
“Đúng rồi, nhớ phải phân cho chi phái Cửu Anh nhiều hơn một chút.”
“Được, đệ tử hiểu rõ việc này.” Chưởng môn Man Quỷ Tông vội vàng lên tiếng đáp lời rồi đưa tay nhận lấy vòng tay.
Một đêm trôi qua nhanh chóng.
Sáng sớm ngày thứ hai, trong đại điện núi Cửu Anh, Liễu Minh đang ngồi đối diện đạo cô họ Chung để cùng thảo luận một ít vấn đề gặp phải trong lúc tu luyện. Với tu vi cùng kiến thức của hắn, tùy ý chỉ điểm một câu đã có thể khiến nữ tử họ Chung vỡ lẽ không ít. Vị Linh Sư này đang tu luyện một môn công pháp thuộc tính Âm Hỏa nhưng vẫn kẹt ở bình cảnh Ngưng Dịch trung kỳ suốt nhiều năm, lúc này nhận được chỉ điểm của họ Liễu, nàng tự nhiên được lợi rất nhiều, hơn nữa còn mơ hồ cảm nhận dấu hiệu đột phá. Đạo cô họ Chung thấy vậy không khỏi mừng rỡ. Khi định mở miệng nói gì đó, nàng lại cảm thấy do dự, sau khi suy nghĩ một lúc lại không nói gì thêm.
“Sư tôn có chuyện gì cứ việc nói rõ, không cần cố kỵ điều chi?” Liễu Minh nhận thấy biến hóa trên khuôn mặt của sư tôn bèn kinh ngạc hỏi thăm.
“Liễu Minh, ngoại trừ những những đệ tử mà ngươi đã gặp hôm trước, chi phái của chúng ta kỳ thật vẫn còn một kẻ trùng hợp vắng mặt, hôm nay vừa mới trở lại, không biết ngươi có hứng thú nhìn qua một chút… coi như cho hắn một hồi cơ duyên.” Liễu Minh nghĩ nghĩ một chút liền hiểu rõ ý tứ của đạo cô họ Chung bèn khẽ gật đầu.
Đạo cô họ Chung thấy thế lập tức mừng rỡ vỗ nhẹ hai tay. Chỉ chốc lát sau, một thiếu niên tuổi không lớn lắm liền từ ngoài bước vào.
“Đệ tử Chung Văn Đạo, bái kiến Thái Thượng trưởng lão.” Thiếu niên dường như có chút kích động, vừa bước vào cửa liền nhanh chóng quỳ lạy xuống đất, cung kính nói to.
Liễu Minh khẽ nheo mắt nhìn tới. Chỉ thấy thiếu niên trước mặt có làn da ngăm đen, tuổi chừng mười sáu mười bảy, hơn nữa còn sở hữu tu vi không tệ, đã đạt đến Linh Đồ hậu kỳ. Sau khi quan sát một lát, Liễu Minh mới ồ nhẹ một tiếng rồi quay sang nói với đạo cô họ Chung bên cạnh:
“Kẻ này tuy chỉ có tư chất sáu linh mạch nhưng lại sở hữu Âm Cốt Linh Thể hiếm có, chỉ là tu vi của hắn dường như đã kẹt ở cảnh giới hậu kỳ thời gian không ngắn?”
“Không giấu gì ngươi, kẻ này chính là đệ tử hậu bối trong gia tộc của ta. Tuy rằng tư chất bình thường nhưng lại tu luyện vô cùng khắc khổ vì vậy mới có thể bước chân vào cảnh giới Linh Đồ hậu kỳ. Bất quá tu vi của ta có hạn, căn bản không có cách nào giúp hắn tiến thêm, không biết ngươi có thể chỉ điểm cho đứa nhỏ này một chút.” Đạo cô họ Chung nghe vậy bèn nhanh chóng giải thích.
Sau khi trầm mặc một hồi, Liễu Minh mới vui vẻ trả lời:
“Đã là hậu bối của sư tôn, đệ tử sẽ tự nhiên nỗ lực hết sức.”
Thời gian tiếp theo, dưới sự yêu cầu của Liễu Minh, thiếu niên kia liền theo hắn vào trong mật thất. Hơn nữa, đạo cô họ Chung còn được dặn chờ đợi bên ngoài để tránh người khác tiến tới quấy rầy.
Lúc này, bên trong mật thất rộng chừng vài chục trượng được bày trí đơn sơ, khung cảnh có chút yên tĩnh. Thiếu niên họ Chung đang ngồi xếp bằng trên một tấm bồ đoàn màu vàng, trong lúc đó, Liễu Minh chỉ tùy ý dặn dò:
“Nhắm mắt lại, buông lỏng toàn thân.” Thiếu niên họ Chung nghe vậy vội vàng nhắm chặt hai mắt.
Sau khi đánh giá một lát, Liễu Minh mới khẽ nhíu mày đồng thời duỗi thẳng một tay phóng ra một đoàn sương mù màu đen nồng đậm như chất lỏng, chậm rãi bao bọc toàn thân, đồng thời không ngừng chui vào Thiên Linh Cái của thiếu niên trước mặt. Gần như lập tức, vị tu sĩ trẻ tuổi này liền nhíu chặt lông mày. Khuôn mặt theo đó xuất hiện từng hạt mồ hôi to như hạt đầu chầm chậm lăn xuống, thoạt nhìn có chút thống khổ. Bất quá, theo sự thi pháp liên tục của Liễu Minh, sương mù màu đen dần dần bao bọc cả người thiếu niên vào trong khiến hắn khẽ “Ừm” một tiếng, sắc mặt mới thoáng buông lỏng rồi lộ ra một chút thoải mái. Lại qua một khắc, chỉ thấy Liễu Minh khẽ đảo hai tay, sương đen cuồn cuộn đã như kình ngư thổ thủy nhanh chóng rời khỏi Thiên Linh Cái, cùng hắc khí quanh người thiếu niên trở về toàn bộ.
“Ta đã lưu một ít Pháp lực trong cơ thể của ngươi, hãy thử ngưng tụ Pháp lực trong Linh Hải lại một chỗ.” Nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của đối phương, Liễu Minh liền nhàn nhạt nói ra.
Kẻ này có chút lanh lợi, nghe vậy cũng không hỏi nhiều mà lập tức nhắm mắt bắt đầu vận công.
Hai canh giờ trôi qua trong chớp mắt.
Thiếu niên họ Chung bỗng nhiên giãn mày, thét dài một tiếng. Hai mắt theo đó đột nhiên mở lớn, mang theo thần thái vô cùng rạng rỡ. Vào lúc này, nếu có người sử dụng thần niệm thăm dò thể nội của vị tu sĩ trẻ tuổi này sẽ phát hiện lực lượng Chân Nguyên vốn như sương mù lưu chuyển bên trong Linh Hải, lúc này đã hoàn toàn biến thành một dáng chất lỏng màu đen sền sệt. Sau khi siết chặt nắm đấm, cảm thụ thoáng qua biến hóa trong cơ thể, thiếu niên liền mang theo ánh nhìn không thể tin nổi quan sát Liễu Minh đang mỉm cười bên cạnh rồi như nghĩ đến điều gì, hắn liền giật mình quỳ xuống trước mặt họ Liễu.
“Nếu như tiền bối không chê, Chung Văn Đạo nguyện làm môn hạ của người, về sau nhất định hiếu kính tận tâm.” Không đợi Liễu Minh lên tiếng, thiếu niên họ Chung đã cầu xin một cách thành khẩn.
“Ngươi chưa có sư phụ sao?” Liễu Minh nghe vậy khẽ giật mình nhưng lập tức khôi phục trạng thái bình thường.
“Vãn bối trước giờ tuy được Chung tổ mẫu chỉ điểm tu hành nhưng vẫn chưa làm lễ bái sư như những tu sĩ khác. Hôm nay gặp được tiền bối trong lúc giơ tay nhấc chân có thể giúp ta tiến giai Ngưng Dịch, thần thông như thế quả thật tuyệt diệu, mong rằng tiền bối có thể đồng ý với ta.” Thiếu niên nghe vậy bèn thành khẩn trả lời.
Liễu Minh nghe vậy chỉ khẽ sờ cằm, sau một lúc suy nghĩ, hắn mới trầm giọng nói ra:
“Ta vốn không có y thu nhận đồ đệ nhưng ngươi lại có Âm Cốt Linh Thể hiếm thấy, vừa vặn thích hợp để tu luyện một loại công pháp mà ta biết rõ, coi như cũng là có chút duyên phận. Đã như thế, ngươi có bằng lòng trở thành đệ tử ký danh của ta hay không?”
“Đệ tử Chung Văn Đạo, khấu kiến sư tôn.” Họ Chung nghe xong lời ấy liền tỏ ra mừng rỡ như điên, vội vàng khấu đầu bái sư.
Nhìn thấy biểu tình cung kính của Chung Văn Đạo, Liễu Minh cũng khẽ gật đầu.
“Tốt rồi, ngươi đã là đệ tử ký danh của ta, Liễu mỗ tự nhiên sẽ cho ngươi một ít chỗ tốt. Đây là chín tầng đầu tiên của Minh Cốt Quyết, vô cùng phù hợp với Âm Cốt Linh Thể của ngươi. Nếu ngươi có thể chăm chỉ luyện công, đợi một thời gian, tu vi nhất định tăng tiến mạnh mẽ.” Nói xong, Liễu Minh liền cong tay bắn ra một tấm ngọc giản đến trước mặt họ Chung.
Năm đó, Nguyễn sư thúc bởi vì tu vi có hạn, lại thêm bản Minh Cốt Quyết trong tay có chút thiếu thốn cho nên nghĩ lầm Minh Cốt Quyết chỉ có thể giao cho đệ tử ba Linh Mạch tu luyện. Có điều từ lúc thu được bản hoàn chỉnh ở U Vương chi thương, hắn đã có thể bỏ qua mối lo này.
“Đa tạ sư phụ ban thưởng, Văn Đạo ghi nhớ trong lòng!”
Tuy không biết công pháp trong tay là có nguồn gốc ra sao nhưng đã là thứ Liễu Minh ban tặng, Chung Văn Đạo tự nhiên hiểu rõ là vật phi phàm vì vậy lập tức dùng hai tay cung kính tiếp nhận. Thời gian tiếp theo, họ Liễu sau khi chỉ điểm một ít vấn đề tu luyện lại ban thẳng cho thiếu niên họ Chung vài loại đan dược củng cố tu vi cùng một ít linh khí. Chung Văn Đạo tuy có tu vi không cao nhưng vẫn có thể nhận ra sự bất phàm của vật phẩm trước mặt bèn lần nữa dập đầu bái tạ.
“Ngươi vừa mới tiến cấp Ngưng Dịch, cần dốc lòng tu luyện một đoạn thời gian để củng cố cảnh giới nếu không sẽ bất lợi với việc tu luyện về sau. Tốt rồi, chúng ta ra ngoài đi.” Liễu Minh lên tiếng dặn dò.
Chung Văn Đạo gật đầu liên tục sau đó nhanh chóng rời khỏi mật thất.
Liễu Minh đứng yên tại chỗ một lát rồi cũng tiếp bước theo sau. Việc nhận đệ tử ký danh cũng không phải quyết định nhất thời của hắn. Khu vực Thương Hải cằn cỗi lại thiếu thốn tài nguyên. Sau khi tiêu diệt Hải Hoàng Cung, hắn sẽ tìm cách trở về đại lục Trung Thiên. Thu nhận đệ tử ký danh xem như hắn đã lưu lại một mạch truyền nhân tại Vân Xuyên để trông nom Man Quỷ Tông về sau, cũng xem như hoàn thành ước hẹn với Âm Lưu năm đó.
Bên ngoài mật thất, đạo cô họ Chung nhìn thấy Chung Văn Đạo đột phá cảnh giới Ngưng Dịch liền khiếp sợ không thôi, từ đó càng thêm khâm phục thủ đoạn của Liễu Minh. Hơn nữa, khi biết được họ Liễu đã nhận Chung Văn Đạo làm đệ tử ký danh, nàng càng cảm thấy vui mừng hơn bao giờ hết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...