Ma Thiên Ký

Dịch giả: Hàn Lâm Nhi

Biên: nila32

"Bị Mặc Tinh Lâm quấy nhiễu nên ta cũng không đoán được đâu mới là Hư Linh thực sự nữa. Thế nhưng bây giờ chân khí của hắn đã hao tổn rất nhiều, ở trong Mặc Tinh Lâm còn dám thi triển bí thuật phân thân, hiển nhiên là muốn chết, chúng ta cần chia nhau ra đuổi theo!"

Bọn họ giờ cũng đã đuổi tới rìa của thạch lâm, Bích Viêm liền lớn tiếng nói rồi không chút do dự bay ngay vào trong thạch lâm, đuổi theo một bóng xám trong đó. Những người khác nghe vậy cũng không chần chờ liền tách ra đuổi theo một phân thân khác. Liễu Minh cũng đuổi theo một phân thân, nhanh chóng bay vào trong thạch lâm. Trong thạch lâm chỗ nào cũng tản mát ra một loại chấn động quỷ dị, làm nhiễu loạn thần thức mạnh mẽ. Phân thân của Hư Linh trốn vào trong thạch lâm lại giống như cá xuống nước, trong nháy mắt đã biết mất khỏi tầm mắt mọi người, làm bọn họ chỉ có thể dùng thần thức bị nhiễu loạn để cố gắng cảm ứng đối phương.

Một phút đồng hồ sau, Liễu Minh đứng trong Mặc Tinh Lâm, chau mày xem xét xung quanh. Trước đây không lâu, hắn vừa đuổi theo một trong số phân thân của Hư Linh. Trong rừng rậm, tốc độ của hắn bị hạn chế rất nhiều, thân pháp quỷ dị của phân thân Hư Linh tại đây lại vô cùng linh hoạt làm hắn hết sức kinh ngạc, phân thân này giống như ma quỷ, rất nhanh đã bay ra khỏi phạm vi thần thức của hắn, biến mất trong Mặc Tinh Lâm. Hắn đứng tại đó một lúc lâu rồi thở dài, tiếp tục bay tới trước, tìm kiếm khắp nơi trong Mặc Tinh Lâm. Bên kia, Bích Viêm và sáu người khác cũng giống như vậy, vừa vào Mặc Tinh Lâm một lát liền mất dấu phân thân.

Cùng lúc đó, ở giữa Mặc Tinh Lâm, trên một khối Mặc Tinh Thạch xám trắng, có một thân ảnh thon dài bị sương mù màu xám bao phủ đang đứng. Qua làn sương mù có thể mơ hồ thấy đây là một nam tử khá là anh tuấn, không phải ai khác, người này đúng là Hư Linh. Thế nhưng giờ phút này hai mắt gã lại nhắm nghiền, dường như đang cảm ứng gì đó. Một lát sau, Hư Linh mở mắt, cười lạnh một cái.

"Rất tốt, như ta tính toán, tất cả bọn chúng đều phân tán ra cả rồi, như vậy càng có ích cho việc kéo dài thời gian!" Hư Linh thì thào nói một câu, sương mù quanh thân cuồn cuộn bốc lên, ngay sau đó, toàn thân y như hòa tan vào trong sương chui vào dưới đất.


Sương mù chui xuống đất được khoảng trăm trượng thì xuất hiện một không gian khổng lồ dưới đất. Trong huyệt động dưới đất này, có một hàng bậc thang bằng đá xanh uốn lượn đi xuống. Tại đây, màn sương mù thu lại, lộ ra thân ảnh của Hư Linh. Dường như gã rất quen thuộc nơi này, không nói hai lời mà theo bậc thang đá đi thẳng xuống dưới. Chỉ một lát sau, trước mắt hắn liền xuất hiện một cánh cửa đá lớn khoảng vài trượng, mặt ngoài được khắc các phù văn vô cùng huyền ảo tỏa ra hào quang màu đỏ quỷ dị. Hư Linh hít sâu một hơi, rồi lại hóa thành màn sương màu xám xuyên qua cửa đá đi vào. Phía sau cánh cửa là một thạch thất cỡ trung bình, giữa thạch thất có khắc một pháp trận màu xanh lớn cỡ hai ba trượng, ngay giữa pháp trận có một khôi lỗi hình người màu xám trắng cao khoảng vài trượng đang ngồi. Xét theo chất liệu dường như khôi lỗi này được chế từ Mặc Tinh ngọc thành.

Lúc này, một đoàn sương mù màu xám bay vào, nhanh chóng hóa thành thân hình của Hư Linh. Gã nhìn vào khôi lỗi hình người, ánh mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt. Thế nhưng Hư Linh lập tức hít sâu một hơi liền bình tĩnh lại, bước nhanh tới phía trước pháp trận khôi lỗi hình người rồi đứng lại. Tuy nhiên vào lúc này, trên mặt gã lại hiện ra vẻ bất an hiếm gặp, nhưng gã lập tức cắn răng một cái, một tia sáng màu đỏ chợt lóe lên trong bàn tay rồi hiện lên một khối tinh thạch lớn cỡ đầu người đỏ như máu.

"Mặc dù chỉ là bán thành phẩm, nhưng nếu cẩn thận một chút chắc cũng không có vấn đề gì, đợi đến khi tiêu diệt toàn bộ mấy tên không có mắt kia rồi luyện lại vẫn chưa muộn!"

Nhìn chằm chằm vào tinh thạch trong tay một lúc lâu sau đó Hư Linh liền thì thào hai câu giống như đang tự an ủi bản thân, chợt trong mắt hắn lóe lên một tia dị quang, trong miệng bắt đầu lẩm bẩm nói. Theo âm thanh đọc chú ngữ trầm thấp vang lên, viên tinh thạch đỏ tươi trong tay hắn từ từ xuất hiện một vầng hào quang màu đỏ. Hư Linh vô cùng cẩn thận điều khiển viên tinh thạch bay tới ngực khôi lỗi, ánh sáng màu đỏ lóe lên một cái, viên tinh thạch liền chui ngay vào trong đó, thế nhưng nhìn từ bên ngoài còn có thể chứng kiến một điểm đỏ nhấp nháy nhẹ nhàng trong đó. Sau khi làm xong, Hư Linh nhẹ nhàng thở ra một cái, thế nhưng sắc mặt của hắn lại càng nghiêm túc hơn, mười ngón tay biến hóa liên tục, liên tiếp đánh ra các đạo pháp quyết, chú ngữ trong miệng tiếp tục vang lên. Ánh sáng đỏ nơi ngực khôi lỗi chậm rãi nhạt dần, thế nhưng đôi mắt của nó vốn dĩ đang ảm đạm vô quang thì nay lại chợt xuất hiện một chút ánh sáng cực kỳ có linh tính. Hư Linh thấy vậy thì vô cùng vui mừng.

Trong Mặc Tinh Lâm, Liễu Minh đang chậm rãi bay về phía trước một cách vô cùng cẩn thận, thần thức của hắn không ngừng dò xét hoàn cảnh xung quanh, hy vọng có thể tìm ra một chút dấu vết lưu lại của phân thân Hư Linh. Đột nhiên, một cỗ kình phong nhẹ nhàng bắn tới cổ của Liễu Minh. Liễu Minh liền biến sắc, thân hình chợt mờ đi.

Phù!

Một bàn tay màu đen bỗng nhiên xuyên qua cổ của Liễu Minh, thế nhưng một khắc sau, thân ảnh của hắn lại tiêu tán, hóa ra chỉ là một hư ảnh của hắn mà thôi. Bóng người lóe lên một cái, thân ảnh của Liễu Minh lập tức xuất hiện cách đó mấy trượng. Lúc này, trên cột đá màu nâu bên cạnh chỗ hắn vừa đứng chợt xuất hiện nửa người của Hư Linh, con mắt trên đó có chút kinh ngạc nhìn Liễu Minh rồi thân hình liền khẽ động, tiếp tục bay ra xa.


Một kích không trúng, lập tức chạy thật xa!

"Muốn chạy!"

Liễu Minh lạnh lùng cười, hắc khí trên người hắn bốc lên, vô số khói đen tản ra, xoay tròn một cái liền bao phủ diện tích hơn mười trượng quanh đó.

"Minh Ngục"

Không gian xung quanh phân thân Hư Linh lập tức tối sầm lại, ngay lập tức y đã rơi vào trong một không gian tối thui.

"Hắc hắc, lại sử dụng chiêu này sao?"


Phân thân Hư Linh không chút kinh hoảng, ánh mắt dò xét xung quanh, thản nhiên nói. Ngay trước hắn đột nhiên lóe lên một cái, thân ảnh của Liễu Minh liền xuất hiện. Lần này hắn không biến ra quỷ vật mà tự mình tiến vào Minh Ngục.

"Mặc dù hiện tại ta chỉ là phân thân, thế nhưng thần thông phụ thân cũng không suy giảm bao nhiêu, bí thuật này của ngươi không thể giam giữ ta được!" Phân thân Hư Linh nhìn Liễu Minh rồi nói.

Liễu Minh nghe vậy, lạnh lùng nhìn phân thân Hư Linh, một tay vỗ vào Dưỡng Hồn Đại bên hông, một đoàn hắc khí xông ra, hiện lên trên vai hắn. Hắc khí nhanh chóng tản đi lộ ra một con bò cạp màu bạc lớn tầm một xích.

"Đương nhiên ta không vây khốn ngươi, mà lần này ta muốn... đánh chết ngươi!" Khóe miệng Liễu Minh hơi nhếch lên, khi vừa nói đến chữ "Giết" liền nhào tới, ngay lập tức, hắc quang lóe lên, mấy đạo kiếm khí màu đen chém thẳng vào phân thân Hư Linh.

"Chỉ là một tu sĩ Chân Đan sơ kỳ, khẩu khí cũng thật lớn!"

Sắc mặt phân thân Hư Linh trầm xuống, gã khoát tay một cái, bóng xám lóe lên, một thanh loan đao hình vòng cung liền hiện ra trên tay. Cánh tay Hư Linh khẽ dộng, một bóng đao lớn hơn mười trượng mang theo khí thế lăng liệt xé gió chém về phía Liễu Minh. Sáu bảy đạo kiếm khí và đao mang mạnh mẽ va vào nhau, bóng đao chỉ khựng lại một lát rồi đánh nát các đạo kiếm khí, tiếp tục chém tới. Phân thân Hư Linh thấy vậy cũng hơi khinh thường, vung tay lên một cái, liên tiếp chém ra vài bóng đao nữa, phong kín toàn bộ đường lui của Liễu Minh. Lông mày Liễu Minh nhíu lại, thân hình nhoáng lên một cái liền biến mất, mấy bóng đao liền chém vào hư không, bay tiếp vào không gian xung quanh rồi biến mất.

"Muốn đấu thân pháp với ta, thật đúng là buồn cười." Hư Linh thấy vậy liền khinh miệt cười lạnh một cái rồi xoay người chém vào một hướng khác.

Thanh loan đao màu đen trong tay hắn lập tức phát ra một tiếng gào thét, thân đao tỏa ra một làn khói đen. Sau một tiếng hổ gầm, trên thân đao liền bay ra một con Bạch Cốt hổ, toàn thân nó đều là xương cốt trắng hếu, hào quang trong mắt lóe lên liền lao theo một hướng. Bên đó lập tức xuất hiện thân ảnh của Liễu Minh.


"Rống!" Cốt hổ gào lên một tiếng, bộ móng vuốt khổng lồ của nó giơ lên đánh thẳng vào đầu Liễu Minh.

Trong mắt Liễu Minh hiện lên một chút kinh ngạc, hắn nhìn phân thân Hư Linh một cái, lúc này một tay hắn nâng lên, hắc khí trên bàn tay chợt lóe lên một cái. Thân hình Cốt Hổ nhanh chóng dừng lại, bàn tay Liễu Minh bắt được một chân trước của Cốt Hổ, mặc kệ nó gào thét cũng không bỏ tay ra. Sắc mặt Liễu Minh khá lạnh lùng, hắc quang trên bàn tay lóe lên, chân trước Cốt Hổ giống như bọt biển tan rã nhanh chóng, biến thành bột phấn. Lúc này, Liễu Minh vung tay lên một cái nữa, một quyền ảnh màu đen đánh về phía hộp sọ của Cốt Hổ. Cốt Hổ gào lên một tiếng đau đớn, cơ thể nó lập tức vỡ vụn xuống.

Trên mặt phân thân Hư Linh chợt lóe qua một tia kinh hãi!

Đầu Cốt Hổ này là quỷ vật cấp Chân Đan mà hắn đánh chết rồi luyện hóa vào trong loan đao rồi dùng bí thuật triệu hoán, xét về chiến lực thì cũng không thấp hơn bản thể, vậy mà lại bị người trước mặt đánh nát dễ dàng như vậy. Điều này làm cho phân thân Hư Linh đánh giá lại đối thủ của mình, thế nhưng y lập tức biến sắc.

"Ồ!"

Hắn chợt phát hiện con bò cạp bạc trên đầu vai Liễu Minh đã biến mất. Ngay lúc này, trong bóng tối sau lưng phân thân Hư Linh đột nhiên có một cột sáng màu vàng kim không chút động tĩnh bắn ra, đánh vào thân thể hắn. Hư Linh cả kinh, một tay phất lên, lập tức xuất hiện một màn sương xám ngăn lại cột sáng vàng kim.

Xuy xuy!

Một tiếng động nhẹ vang lên, màn sương giống như băng tuyết gặp lửa, nhanh chóng bị cột sáng xuyên thủng qua rồi lập tức bắn vào thân thể Hư Linh. Phân thân Hư Linh vô cùng sợ hãi, cột sáng vàng kim kia giống như khắc tinh của hắn, làm cho thân ảnh vốn mờ ảo của hắn nay lại nhạt đi trông thấy. Hóa Hình Thuật của hắn dường như không có chút hiệu quả nào với cột sáng này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui