Ma Thiên Ký

Dịch giả: nila32

“Hành trình sắp tới ẩn chứa nguy hiểm trùng điệp, dù là một số thế lực mang tiềm lực hùng hậu cũng phải cân nhắc thật kỹ mới quyết định có tham gia nhiệm vụ hộ tống hay không.” Đại hán áo bào xanh nghe vậy không khỏi kinh ngạc.

“Tuy nói như thế nhưng đã là nhiệm vụ do thế lực lớn ban bố thì thù lao kèm theo hiển nhiên cũng vô cùng hậu hĩ. Dưới trọng thưởng tất có dũng phu, số người báo danh cũng vì thế không kém phần đông đảo do đó những ai muốn gia nhập đội ngũ hộ tống còn cần thông qua tầng tầng tuyển chọn.” Sau khi cười khẽ vài tiếng, lão già kia liền xoay người rời đi.

Đại hán áo xanh sau khi ngừng chân một lúc liền rời khỏi khu vực ngọc bích màu đen ở trung tâm.

Nhân vật này không ai khác chính là Liễu Minh của Thái Thanh Môn.

Chỉ thấy khuôn mặt của hắn mang theo nét cười không dễ phát hiện, bóng áo xanh tiêu sái ung dung tiến về đại điện công bố nhiệm vụ. Theo lý mà nói, nhiệm vụ hộ tống lần này không có điểm gì có thể thu hút Liễu Minh, thế nhưng trải qua một phen tìm hiểu cẩn thận tình huống hành trình sắp tới, hắn lập tức cảm thấy vui mừng như điên.

Dựa vào hiểu biết của hắn đối với địa hình khu vực U Thủy, hành trình từ thành Lãnh Nguyệt đến thành Bích U của đội ngũ kia phải đi qua một khu vực Minh Hà có diện tích không nhỏ. Cộng thêm cường giả trong đội đều là những người dày dạn kinh nghiệm lại quen thuộc đường xá vì thế có thể giúp hắn thuận lợi tránh đi một ít khu vực nguy hiểm ven đường từ đó khiến cho mức độ gian trở giảm đi không ít. Mặt khác, đi theo đội ngũ còn có một chỗ tốt là có thể sử dụng miễn phí Truyền Tống Trận để tiết kiệm đại lượng thời gian.

Nếu như hắn tự mình tiến về phía trước, những công đoạn này sẽ tiêu tốn lượng lớn tài của. Không may là Liễu đại gia của chúng ta lại đang rơi vào tình cảnh ví tiền rỗng tuếch, mà thời gian lại có hạn, không đủ để hắn gom góp đầy đủ Minh thạch.

Tóm lại, việc tham gia đội ngũ tiến cống sắp tới có thể giúp hắn giảm đi rất nhiều phiền toái.

Bất quá căn cứ theo lời lão già thuật lại, dọc theo đường đi đội ngũ còn có nguy cơ gặp phải tập kích của các thế lực khác nhằm ăn cướp cống phẩm. Vì vậy Liễu Minh từ đầu đã không có ý định gắn bó với đội ngũ bảo hộ cống phẩm. Đợi khi tiến vào khu vực Minh Hà, hắn sẽ tìm kiếm cơ hội thích hợp để rời khỏi đội ngũ.


Trong lúc miên man suy nghĩ, Liễu Minh đã đi tới một tòa nhà hình tròn gồm có ba tầng. Nơi đây đúng là Hối Nguyệt Lâu, đại điện công bố nhiệm vụ của thành Lãnh Nguyệt. Khi hắn bước vào đại sảnh đặt tại lầu một lại phát hiện thính đường vô cùng rộng rãi đã sớm bị đám đông lấp chặt mà vị trí trưởng lão Chấp sự phụ trách ghi danh đã sớm bị những người này vây chật như nêm cối. Bởi vậy có thể thấy được mức độ coi trọng của thành viên U tộc đối với nhiệm vụ lần này.

Hắn vừa bước vào chợt thấy một người đàn ông trung niên phong độ nhẹ nhàng, thân vận áo lam tiến đến chào hỏi.

“Ẩn Hàn huynh, không nghĩ tới chúng ta lại có thể gặp nhau ở đây.” Người đàn ông áo lam chắp tay chào hỏi một cách lịch sự.

“Thì ra là Đồ Khôn đạo hữu, không nghĩ ngày đó từ biệt đến hôm nay mới có thể gặp lại.” Liễu Minh vui vẻ trả lời.

“Tại hạ vốn định tham gia nhiệm vụ hộ tống lần này. Dù sao chỉ cần ghi danh tham gia tuyển chọn là có thể nhận ngay một lượng Minh thạch làm phần thưởng.” Đồ Khôn hặc hặc cười nói.

Sau khi hàn huyên vài câu, Liễu Minh liền mượn cớ cáo từ, tiến về nơi báo danh.

Thời gian bảy ngày thoáng chốc trôi qua.

Một ngày này, Minh Nhật nhô lên cao, Âm Phong phơ phất.

Không xa về phía Bắc của thành Lãnh Nguyệt, mười tòa lôi đài rộng chừng mười trượng chẳng biết từ lúc nào đã được dựng lên giữa bình nguyên rộng lớn. Tất cả xếp thành vòng tròn bao lấy một bình đài cao ngất đặt ở chính giữa. Lúc này, một người đàn ông thân vận giáp bạc, cằm có ba sợi râu dài đang chắp tay đứng trên đài cao, bình tĩnh ngắm nhìn quang cảnh trước mặt.


Người đàn ông này chính là thành chủ Lãnh Nguyệt Thành, Lãnh Nguyệt. Khí tức trên cơ thể thoạt nhìn vô cùng ôn hòa nhưng kỳ thực ẩn chứa vẻ âm lãnh đến cùng cực, mơ hồ đạt đến cảnh giới Thiên Tượng trung kỳ. Bên cạnh Lãnh Nguyệt còn có hai vị tu sĩ U tộc, một lão già và một người phụ nữ có tu vi Thiên Tượng sơ kỳ. Cả hai mặt không biểu tình, khoanh tay lẳng lặng đứng một bên.

Bốn phía mỗi tòa lôi đài lúc này đã tụ tập vô số thành viên U tộc. Trong số đó không thiếu những kẻ chỉ có tu vi Ngưng Dịch cảnh. Bọn họ không phải đều đến tham gia tuyển chọn mà phần đông chỉ muốn tới xem cuộc chiến, mở mang tầm mắt cùng tham gia náo nhiệt mà thôi.

Quy tắc tuyển chọn kỳ thật vô cùng đơn giản, hơn nữa còn khiến Liễu Minh nhớ lại kỳ thi ở Man Quỷ Tông năm đó. Cuộc đấu bắt đầu từ giữa trưa đến khi trời tối là kết thúc, mọi người đều có quyền tự do khiêu chiến. Người trụ được đến cuối liền có thể thông qua tuyển chọn từ đó có được tư cách tham gia hộ tống bảo vật đến chủ thành Bích U.

Chỉ có một điểm khác biệt, người U tộc thi đấu trước giờ không cần trọng tài phân xử vì thế chỉ có hai phương thức phân ra thắng bại. Một là có người chủ động nhận thua, kẻ chiến bại sẽ được cấm chế trên sàn đấu truyền tống ra ngoài. Phương án còn lại chính là đánh cho đối phương không thể tiếp tục phản kháng, thậm chí có thể trực tiếp giết chết. Bởi vậy mỗi người tham gia tuyển chọn đều phải sử dụng lệnh bài thân phận ký kết một loại khế ước Minh tộc đặc thù.

Đương nhiên, Liễu Minh không hề để ý đến quy định phiền phức này. Không nói đến thân phận lệnh bài bên người vốn không phải là vật của hắn, cho dù khế ước kia quả thật hữu hiệu như vậy, nếu chỉ có tu sĩ yếu hơn Thiên Tượng cảnh có thể tham gia tuyển chọn, hắn cũng thừa khả năng bảo vệ chính mình.

“Thời gian đã đến, ta tuyên bố nghi thức tuyển chọn chính thức bắt đầu.” Đột nhiên, Lãnh Nguyệt ngẩng đầu nhìn thoáng vầng Minh nhật tăm tối giữa bầu trời rồi cao giọng tuyên bố.

Tuyên bố vừa được ban ra đã khiến đám đông xung quanh thình lình yên tĩnh trở lại. Lúc này, ánh mắt mọi người đều đồng loạt rơi vào mười lôi đài hình tròn đặt ở gần đó. Ngay sau đó, liền có mấy đạo bóng đen lao vút lên sàn đấu. Một số lôi đài vì xuất hiện hai vị tu sĩ đồng thời thượng đài nên lập tức xảy ra giao tranh ác liệt.

Cô gái bên cạnh Lãnh Nguyệt thấy thế vội vàng chà xát hai tay, bắn ra một vệt sáng hình trăng khuyết. Chỉ nghe một tiếng “Phốc” trầm đục vang lên, đoàn nguyệt quang liền chui vào trung tâm lôi đài kéo theo từng tiếng nổ vang đì đùng. Tiếp đó, một tầng quang tráo trong suốt màu xám nhạt bỗng nhiên sáng lên, hoàn toàn bao phủ hai người trên đài vào trong.

Trên lôi đài lúc này, một gã nam tử cao ráo bỗng nhiên lầm rầm vài câu chú ngữ, triệu ra một đóa tro vân, che phủ toàn bộ cơ thể của gã. Ngay sau đó, đám mây xám xịt này không ngừng bành trướng, trong nháy mắt đã phóng to gấp lần, không ngừng xâm lấn về phía của gã trai trẻ có khuôn mặt thanh tú, cũng chính là đấu sĩ còn lại.


Người thanh niên tuấn tú thấy không khỏi giật mình kinh ngạc, lập tức khẽ vẫy một tay, lấy ra một ngọn trường tiên làm từ xương trắng. Cùng lúc đó, âm khí trên cơ thể của gã cũng đột ngột cuộn trào rồi hóa thành ngọn lửa màu xám vây lấy ngọn roi trong tay.

Một tiếng “Phực” vang lên, trường tiên màu xám chịu sự ảnh hưởng của Minh hỏa đã lập tức bốc cháy hừng hực.

Sau một khắc, thanh niên tuấn tú liền huy động trường tiên tạo thành tấm chắn nghiêm mật, bao bọc toàn bộ cơ thể vào trong.

Liễu Minh đang đứng lẫn vào đám đông chứng kiến cảnh này bèn không khỏi nhíu mày suy nghĩ, ánh mắt không ngừng quan sát cẩn thận khối tro vân đang bành trướng trên kia. Nếu như hắn không lầm, đám mây xám xịt kia có vài phần tương tự với Minh Ngục do hắn tạo thành khi thi triển Long Hổ Minh Ngục Công. Gã trai trẻ tuấn tú kia sử dụng trường tiên, chỉ sợ không có cách nào gây tổn hại đến thân thể đối phương. Sau khi lắc đầu, họ Liễu liền quay người bước đến lôi đài kế cạnh.

Quanh đi quẩn lại chừng nửa canh giờ, Liễu Minh rốt cuộc quyết định nhảy lên một tòa lôi đài, bên trên là một thanh niên áo trắng tướng mạo anh tuấn đang chờ sẵn. Sau một khắc, cấm chế xám xịt liền tạo thành màn sáng bao phủ toàn bộ sàn đấu vào trong. Nào ngờ, việc Liễu Minh thượng đài lại dẫn tới một hồi xôn xao bàn tán của đám đông U tộc bên dưới.

“Một tiểu tử Giả Đan kỳ cũng dám chạy loạn ở đây sao?”

“Chậc chậc, có thể đả bại Lung Nhạc Đô, thiếu niên kia cũng có lai lịch không nhỏ!”

“Người ta tốt xấu gì cũng là đệ tử giỏi nhất của Lâm trưởng lão. Minh khí trong tay cũng không phải hạng xoàng, dùng để đối phó với tu sĩ cùng giai chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay! Đại hán kia chỉ sợ không xong rồi.”

Giao thủ còn chưa bắt đầu mà đám đông đã bàn luận sôi nổi, dù có màn sáng cấm chế ngăn cách nhưng những âm thanh này vẫn có thể truyền vào tai Liễu Minh khá rõ ràng. Xem ra tu vi của hắn đã khiến đối phương có chút khinh thường.

Liễu Minh thấy vậy chỉ khẽ cười nhạt, sau khi chắp tay chào hỏi liền vũ động thân hình, biến mất tại chỗ. Không chờ đối phương kịp thời phản ứng, không gian xung quanh đã liên tục truyền đến dư chấn mãnh liệt. Bốn đạo bóng đen giống nhau như đúc cũng theo đó hiện ra, từ bốn hướng khác nhau lao đến vây công thanh niên áo trắng.


Khá khen cho gã trai trẻ này gặp phải công kích bất ngờ nhưng không hề tỏ ra nao núng. Chỉ thấy hắn bình tĩnh đặt tay lên hông, lập tức một đoàn khí diễm màu xám liền theo đó bùng lên rồi hóa thành vô số Hồ Điệp bay múa đầy trời hơn nữa còn phát tán âm khí giá buốt nồng đậm.

“Có thể triệu tập lượng lớn Minh Linh điệp như vậy, quả không hổ danh đệ tử xuất sắc nhất của Lâm trưởng lão!”

“Tất cả đều mang trên người sáu đạo Linh văn cơ đấy, quả nhiên vừa ra tay đã khiến người khác không thể ngờ tới.”

Đám đông dưới đài còn đang bàn tán xôn xao, tràn đấu bên trên đã diễn ra một màn khiến tất cả phải há mồm trợn mắt!

Bốn đạo bóng đen do Liễu Minh biến thành không ngờ có thể dễ dàng tránh thoát toàn bộ công kích của Hồ Điệp sau đó thình lình hợp lại làm một xuất hiện một cách quỷ dị sau lưng thanh niên áo trắng. Trong lúc gã trai trẻ kia vẫn đang miệt mài truy tìm tung tích của Liễu Minh, một hư ảnh đầu hổ màu đen đã thình lình xộc tới mang theo từng tràng gầm rú đinh tai nhức óc. Công kích ở cự ly gần như thế, căn bản không ai có thể né tránh!

Thanh niên áo trắng thấy thế lập tức giật mình, vội vàng đưa tay che chắn trước người!

“Oanh” một tiếng!

Gã chỉ cảm thấy đau nhói một cái liền biết cánh tay của mình đã bị đánh gãy. Tiếp đó, một luồng sức mạnh bài sơn đảo hải đã dễ dàng nhấc bổng gã lên trên cao rồi quẳng ra ngoài sàn đấu khiến gã đạp đạp mấy bước về sau mới có thể lần nữa ổn định thân hình.

“Hộc” một tiếng, thanh niên áo trắng lại há mồm phun ra một búng máu tươi khiến cho sắc mặt của gã thình lình trở nên trắng bệch hơn nữa thần sắc còn có chút vừa sợ vừa giận. Cũng không khó hiểu, vị thanh niên tuấn tú này mang trên mình biết bao kỳ vọng thế nhưng bản thân còn chưa kịp sử dụng Minh khí đã bị đối phương đánh bại trong một chiêu. Điều này khiến cho đám đông xung quanh được thêm chủ đề để bàn luân sôi nổi.

Lão già tóc xám đứng cạnh Lãnh Nguyệt thành chủ thấy vậy bèn lắc đầu ngao ngán đồng thời thấp giọng dặn dò người hầu bên cạnh vài câu.

Trên một tòa lôi đài gần đó, một gã tu sĩ mắt bích đang dửng dưng ôm chặt hai tay, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn về phía Liễu Minh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui