Dịch giả: nhatchimai0000
“Các hạ chính là Tiết tiền bối?” Thân hình Liễu Minh chợt lóe đã đứng cách nam tử mặt vuông mấy trượng, thần thức khẽ quét qua trên người này.
Trung niên mặt vuông đúng là một tu sĩ Chân đan hậu kỳ, chỉ cách Chân đan đại viên mãn một bước mà thôi.
Trong lòng hắn cũng giật thót kinh ngạc. Tu vi người này cao như thế mà sao lại bằng lòng chịu hung hiểm lẫn vào quân đoàn Ác quỷ như vậy. Nên biết là một khi bại lộ thân phận thì kết cục đương nhiên phải chết.
Hơn nữa, người này tu vi cao cường như thế, khẳng định không phải là nhân vật vô danh trong quân đoàn. Thế thì làm sao giấu thân được với cao tầng quân đoàn Ác quỷ, lại còn cả Huyền quỷ dò xét nữa?
“Không sai, ta đúng là Tiết Hồ. Các hạ chính là đệ tử tên Liễu Minh được đại quân điều động tới hả?” Trung niên mặt vuông nhìn Liễu Minh đánh giá một lượt rồi hỏi lại. Thanh âm khàn khàn khô khốc trong cảnh rừng hoang, huyết vũ thực vô cùng quỷ dị.
Liễu Minh không đáp mà lật tay lấy lệnh bài kim sắc ra, hắn há mồm phun một ngụm tinh huyết.
Phút chốc, linh vân bên ngoài lệnh bài kim sắc mơ hồ vặn vẹo rồi biến ảo thành một mặt người cực rõ ràng, đó là bộ mặt Liễu Minh. Bên dưới lệnh bài còn có một đoạn cổ văn vặn vẹo.
“Vù” Liễu Minh ném lệnh bài về đối phương.
“Được rồi, xem ra thân phận ngươi không có vấn đề, đã vậy ta…”
Trung niên mặt vuông bắt lấy lệnh bài, cẩn thận tra xét rồi nhìn lại Liễu Minh phía trước vài lần mới gật nhẹ. Y định nói gì nhưng bỗng bộ mặt vặn vẹo một hồi, tỏ ra khá thống khổ, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Liễu Minh thấy thế thì rung mình, vội lui về phía sau hai bước, mặt tỏ ra cảnh giác.
Nam tử nọ thở dốc vài hơi như dã thú, gương mặt vặn vẹo một hồi, cánh tay khẽ đảo lấy ra một ngọc giản màu xám trắng. Y phất tay ném cho hắn.
“Tin tức tình báo ta đã ghi vào ngọc giản. Ngươi cầm nó đi… nhanh nhanh rời khỏi đây.” Trên mặt y dần dần tụ lại một tầng hắc khí, trên người cũng bắt đầu tản mát ra khí tức âm lãnh hung lệ, từng chữ nhát gừng thốt lên.
Liễu Minh bắt ngọc giản, thần thức chìm vào bên trong xem, chân mày khẽ chau gật đầu rồi thu ngọc giản lại. Hắn nhìn về phía nam tử mặt tỏ ra khá thống khổ, ngập ngừng hỏi:
“Tiết tiền bối, người không sao chứ?”
“Ta không sao, nhanh rời khỏi đây đi! Nhanh lên.” Khuôn mặt người nam tử này co quắp, dường như đang bị cái gì đó dày vò chịu không thấu, nghiêm giọng giục giã.
Liễu Minh hơi do dự, tuy hắn không biết người này đang xảy ra chuyện gì nhưng đối phương đã không muốn nói, mặt khác thân lâm hiểm địa nên không thể hỏi han nhiều bèn ôm quyền cáo biệt. Hắc quang bùng lên, cả thân hình bọc một đoàn hắc vụ bay sát mặt đất, nhanh chóng rời đi.
Hủ vũ lúc này rơi tầm tã, cả mặt đất ngận một tầng sương mù màu máu nhàn nhàn. Hắn không cần tận lực ẩn giấu tung tích mà nhanh chóng chạy như bay về phương xa, càng cách xa phạm vi cứ điểm càng tốt.
Sauk hi rời khỏi cứ điểm cự sơn, tâm trạng đương khẩn trương cũng buông lỏng một chút. Hiện giờ hắn chỉ cần đưa ngọc giản về Kim quang thành thì xem như hoàn thành ủy thác, lập một đại công. Cái gì chưa cần kể, một trăm vạn điểm ban thưởng đủ làm cho hắn hưng phấn rồi.
Đúng lúc này từ sau lưng chợt truyền đến một hồi tiếng khốc từ xa vọng lại. Một luồng quỷ khí màu đen từ phía sau phi tới, chỉ vài hơi thở đã cách hắn chưa tới trăm trượng.
Liễu Minh biến sắc, thân hình lóe lên đáp xuống.
Hắc khí truy đuổi phía sau cũng ngoặt một cái rơi xuống.
Khi hắc khí đáp xuống, hào quang tiêu tán. Nhân ảnh ở phía trong lại đúng là nam tử mặt vuông.
“Tiền bối bây giờ đuổi theo, không biết còn chuyện gì muốn dặn dò tại hạ?” Liễu Minh sững sờ dò hỏi.
Người trung niên mặt vuông đầy nhưng sương mù màu xám nồng đầm khắp người, trên mặt không có vẻ thống khổ như vừa nãy. Y chẳng đáp lại ngay, đờ đãn nhìn Liễu Minh.
Đúng lúc Liễu Minh định mở miệng hỏi tiếp thì hắc ảnh sau lưng y chợt lóe, một thân ảnh ác quỷ cao lớn như quỷ mi xuất hiện, năm ngón tay cong lại như cái móc cùng với ác phong thê lương thành một trảo hạ xuống đầu Liễu Minh như chớp giật.
Cùng lúc đó, thân hình trung niên mặt vuông cách đó không xa chợt hóa thành đám quỷ khí màu đen tan dần, hóa ra là một hóa thân thôi.
Con ác quỷ cao lớn đột nhiên xuất hiện khoảng chừng hai ba trượng, thân hình cường tráng, quỷ trảo bén nhọn. Quỷ gì nhất là trên đầu lại có hai gương mặt.
Mặt bên trái là nam tử mặt vuông, bên phái là mặt quỷ mặt xanh nanh vàng dữ tợn.
Lúc này gương mặt nam tử nhắm nghiền hai mắt dường như đang ngủ mà mặt quỷ dữ tợn lại trợn trừng một cặp con ngươi huyết sắc to như chuông đồng tràn đầy vẻ khát máu điện cuồng.
Con quỷ cười dài những tiếng thê lương tà ác. Sau một khắc tiếng cười dừng lại, lợi trảo thu hồi rồi hóa thành đạo hắc khí từ từ tan ra, hóa ra là một đạo tàn ảnh.
Ngay sau đó, thân ảnh Liễu Minh từ từ hiện ra cách nó mấy trượng, mắt lạnh lùng nhìn nó khe khẽ nhíu lại.
“Khà khà… tu vi giả đan kỳ yếu ớt, thân pháp mà lại nhanh thế…” Con ác quỷ xông tới, miệng rít lên tiếng cười kiệt kiệt quái dị.
“Các hạ là Tiết Hồ tiền bối hả?” Tử quang trên tay Liễu Minh chợt lóe, Khổ Luân kiếm đã ở trong bàn tay, miệng từ tốn hỏi, tâm niệm chuyển động. Cự ly từ đây tới cứ điểm cũng không bao xa, nếu giao thủ với con ác quỷ này đương nhiên không thể kích sát nó trong thời gian ngắn. E rằng dao động pháp lực làm cho bên trong cứ điểm chú ý.
“Kiệt kiệt, bản tôn sao lại là cái tên Tiết Hồ phế vật không tiền đồ! Dù ngươi phải chết cũng nên nhớ rằng tống tiễn ngươi chính là Quỷ Hồ ta! Lâu lắm rồi không lộ diện, không ngờ vừa ra lại được huyết thực ngon lành. Tiểu tử ngoan ngoãn đưa máu thịt của ngươi dâng đây…” Khuôn mặt ác quỷ vặn vẹo, cười điên cuồng, hồng mang trong mắt đại phóng, tiếng cười ngừng lại, thân hình nhoáng lên bổ tới.
Nhưng vào lúc này thân hình con quỷ vật chợt run rẩy kịch liệt rồi ôm đầu ngã ra đất, bàn tay ôm chặt lấy đầu, miệng gào rú như con dã thú, dường như cực kỳ thống khổ.
Hai gương mặt trên đầu cùng vặn vẹo một hồi rồi lúc thì mặt người trợn trừng con mặt lúc thì là mắt quỷ giương lên. Thân hình cũng lúc hóa quỷ thể lúc trở lại hình người.
Liễu Minh nhìn thấy một màn này, khuôn mặt tỏ ra kinh nghi, kiếm quang lúc phun ra lúc nuốt vào không giơ lên trảm xuống.
Sau đó, con ác quỷ cũng thôi giãy dụa mà từ từ đúng lên, hai mắt mặt người mở ra dường như đã khôi phục lý trí, tuy mặt quỷ nhắm lại nhưng chân mày không ngừng rung động lúc nào cũng có thể tỉnh lại.
Thân hình nó đã hồi phục lại nửa hình người nhưng bàn tay phải và nửa lồng ngực vẫn dạng ác quỷ, nhìn vào thập phần quái dị.
“Tiết Hồ tiền bối hả?” Liễu Minh nhướng mày dò hỏi.
“Đúng vậy, là ta…” Trung niên mặt vuông dường như kiệt lực áp chế mặt quỷ, gian nan trả lời.
“Tiền bối, hình dạng người bây giờ…”
“Thực vô cùng có lỗi, vừa rồi xuất thủ công kích người không phải chủ ý của ta. Không dối gạt đạo hữu, hiện giờ trong cơ thể của ta có hai tinh hồn, mới rồi là hồn ác quỷ điều khiển cơ thể.” Trung niên mặt vuông thở dài bảo.
“Nhất thể song hồn?” Liễu Minh nghe thế buột miệng thốt lên.
“Đúng thế! Thời giờ không còn nhiều, chẳng mấy chốc áp chế không nổi bộ phận khác… Mấy chục năm trước ta phụng mệnh cao tầng lẻn vào nằm vùng trong quân đoàn ác quỷ. Vì phải che giấu, vốn sử dụng bí thuật chuyển hóa cơ thể thành thân quỷ, sau đó vì không để cao tầng quân đoàn ác quỷ nhận ra nên lại tu một công pháp quỷ đạo do tông môn ban thưởng. Nhưng không ngờ sau khi chuyển thành quỷ thể thì tu vi đột nhiên tăng mạnh, vốn tu vi Chân đan sơ kỳ chợt một đường thăng tiến nhanh lên cảnh giới hậu kỳ đại thành. Lại nói, lúc thân là tu sĩ nhân tộc thì gặp phải bình cảnh mấy chục năm chẳng tiến một bước nào, hóa thành quỷ thể lại chợt có hy vọng đại đạo.” Nam tử nọ kể sơ lược nhanh.
Liễu Minh nghe vậy, mắt chớp động, Khổ Luân kiếm không thu lại.
“Sở dĩ ta mạo hiểm nhận nhiệm vụ ẩn giấu này cũng là vì muốn tu vi tăng lên có cơ hội đột phá bình cảnh. Kết quả lộng xảo thành chân, thu hoạch như vậy đương nhiên mừng như điên. Ý này khởi lên, tham niệm trong lòng không thể khống chế nổi mà liều lĩnh đắm chìm vào trong, thậm chí để tiện việc tu luyện cũng bỏ đi ấn ký tông môn thiết hạ để chống lại âm khí. Sau đó ta không thể áp chế cơ thể chuyển hóa thành quỷ vật. Nhưng là tu sĩ nhân tộc, trong lòng căn bản không muốn mình triệt để biến thành quỷ vật đối thủ. Nhưng lại thấy cứ tằng tằng vượt qua các bình cảnh nên ta không cam lòng buông bỏ tu hành quỷ đạo. Mâu thuẫn trong lòng một thời gian dài như thế tự nhiên làm cho ý thức bất tri bất giác phân hóa thành lưỡng cực phân hồn bất đồng tranh đấu lẫn nhau. Vài năm trước, phân hồn nhân tộc còn ở thế chủ đạo nhưng sau mấy năm tinh tiến tu vi thì phân hồn ác quỷ ngày càng lớn mạnh. E rằng thời điểm hoàn toàn lạc lối cũng càng lúc càng gần.” Người trung niên mặt vuông nói tới đây thì khuôn mặt lộ ra sắc bi ai.
Liễu Minh nghe tới đó thì đờ cả mặt, đồng thời trong lòng bừng tỉnh đại ngộ.
Vừa rồi gặp gỡ tại Di Hồn Lâm là lúc hồn nhân tộc chủ đạo. Sau khi, hắn rời đi thì phân hồn ác quỷ chiếm thượng phong nên không thể khống chế được cơ thể mà đuổi giết hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...