Dịch giả: nila32
Nơi biên giới của sơn mạch Vạn Linh tồn tại một ít hạp cốc tối tăm sở hữu địa hình có phần thấp hơn so với độ cao trung bình của sơn mạch xung quanh. Cốc khẩu vốn bị sương đen nồng đậm bao bọc quanh năm. Từ trên cao nhìn nhìn xuống sẽ phát hiện những luồng hắc vụ kỳ dị này giống như một vòng xoáy đen nhánh biết thôn phệ ánh nắng, khiến cho cả tòa hạp cốc đều mang sắc thái u ám dị thường.
Bên trong sơn cốc tối tăm u tĩnh lúc này bỗng xuất hiện một gã trai trẻ thân vận hắc bao, tay phải nắm lấy một tấm lệnh bài phát ra huyết quang chói ngời, chậm rãi hành tẩu giữa lòng sơn đạo dường như chẳng hề để ý đến sự u ám xung quanh. Người này chính là Liễu Minh vốn đang chuẩn bị tiến vào Ác Quỷ đạo để tìm kiếm cơ hội tiến giai. Khi hắn tiến đến một hạp cốc tọa lạc dưới chân núi vô cùng bí ẩn, bên cạnh khối cự thạch cách đó không xa, hai dáng người yểu điệu thướt tha thình lình xuất hiện khiến họ Liễu phải dừng bước một cách sững sờ. Nhìn kĩ liền có thể nhận ra hai bóng hình xinh đẹp kia chính là Long Nhan Phỉ thân vận y phục tím biếc, còn cô gái mặc quần sam màu thủy lam đứng bên cạnh nàng không ai ngoài Già Lam. Hai nàng vốn đang nhẹ giọng trò chuyện với nhau, lúc này nhìn thấy Liễu Minh xuất hiện bèn đồng loạt nhìn sang.
Liễu Minh thấy vậy khẽ giật mình, đang muốn mở miệng giải thích gì đó đã thấy Long Nhan Phỉ đột nhiên tiến đến thì thầm vài câu bên tai Già Lam khiến nàng hơi có chút do dự sau đó nhẹ nhàng bước tới thỏ thẻ với hắn một câu:
“Liễu huynh, ngươi chỉ gửi đi một đạo truyền âm chứ không hề cho ta cơ hội gặp mặt, huynh định cứ lẳng lặng tiến vào Ác Quỷ đạo như thế hay sao?”
“Già Lam sư muội, ta…” Liễu Minh nghe vậy, nhất thời có chút nghẹn lời, không biết nói gì cho phải.
Mấy năm nay, hắn vẫn mộtmực bế quan tu luyện, tuy biết Già Lam đã đột phá bình cảnh thành công nhưng cũng chưa từng ghé đến gặp mặt trực tiếp.
“Nếu không phải Long sư tỷ biết rõ cửa vào của Ác Quỷ đạo nằm ở nơi nào, chỉ sợ ta muốn gặp lại Liễu huynh cũng không biết tới đâu mà tìm.” Giọng nói của Già Lam có chút ảm đạm, ánh mắt còn mang theo vài phần u oán.
Liễu Minh nghe vậy liền nhìn sang Long Nhan Phỉ cách đó không xa, trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng. Ngày đó trải qua một phen du sơn ngoạn thủy cùng với Già Lam tại sơn mạch Vạn Linh tuy đã dấy lên một vài cảm xúc khác lạ trong lòng của hắn nhưng yêu cầu cấp bách hiện nay của hắn là phải tiến cấp Chân Đan. bằng không rất có thể sẽ bị kẻ khác đoạt xá, rơi vào kết cục thần hồn câu diệt. Bản thân rơi vào cục diện thân bất do kỷ khiến hắn căn bản không thể an tâm chìm đắm vào trong tình cảm nam nữ.
Lúc này, ánh mắt Già Lam nhìn hắn có chút phức tạp, nàng vốn định mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi, tiếp đó xoay người trở về bên cạnh Long Nhan Phỉ:
“Long sư tỷ, chúng ta đi thôi.”
Từ đầu đến cuối, cô nương họ Long kia cũng không nói một câu với Liễu Minh, chỉ nghe nàng “Ừ’ nhẹ một tiếng rồi lập tức cùng với Già Lam xoay người, lướt đi không thèm ngoảnh lại. Nhìn theo hai bóng dáng thướt tha đang dần rời đi, Liễu Minh chỉ có thể đứng ngây người tại chỗ nửa ngày. Sau khi thở dài một tiếng, hắn liền tiếp tục cất bước đi nhanh về phía sơn đạo phía trước. Khi thông đạo xung quanh thu hẹp đến mức chỉ còn đủ để một người đi qua, lệnh bài màu máu trong tay Liễu Minh bỗng nhiên không ngừng run rẩy. Họ Liễu thấy vậy vội vàng dừng bước. Sau khi cẩn thận quan sát tình huống xung quanh, hắn mới khẽ động thân hình, nhanh chóng chui vào một cái dốc đá u tối gần đó. Quả nhiên, phía sau dốc đá là một hành lanh thật dài. Sau khi đánh giá sơ bộ lối đi trước mặt, hắn mới cất bước tiến vào.
Độ dài của hành lang trước mắt ước chừng trăm trượng, ngoại trừ phía đầu có đặt rải rác vài khối đá Nguyệt Tinh lớn nhỏ không đều, truyền đến từng đốm sáng nhạt nhòa như tinh tú trên cao, cảnh vật những nơi còn lại hoàn toàn là một mảnh đen kịt. Khi Liễu Minh đi đến tận cùng của hàng lang, lại phát hiện phía trước đã bị một cánh cửa đá xanh ngăn chặn hoàn toàn. Phiến thạch môn này cao hơn mười trượng, thoạt trông giống như tạo thành từ vô số đá xanh chồng chất lẫn nhau, chỉ là phía trên cửa đá còn có vô số linh văn màu xanh nhạt giăng bủa, từ đó việc phá quan tiến tới đã không thể hoàn toàn dựa vào man lực. Tuy vậy, họ Liễu lại không biểu hiện vẻ gì kinh ngạc, sau khi tiến thêm mấy bước đến trước đại môn, hắn liền tháo lệnh bài thân phận bên hông xuống đặt trước cửa đá.
Phốc!
Một ánh hào quang từ bên trong lệnh bài thình lình phóng ra rồi chui vào bên trong thạch môn khiến cho số điểm cống hiến ghi nhận bên trên cũng thình lình giảm bớt một trăm vạn điểm. Cùng lúc đó, linh vân ảm đạm phía trên cửa đá cũng giống như bị đốt cháy, không ngừng tản mát ra quang mang màu xanh vô cùng đẹp mắt. Từng đạo linh văn bài bố xung quanh cũng dần dần đại thịnh quang mang, xoay chuyển xung quanh một bức đồ hình mặt quỷ trông rất sống động. Đồng thời, một cỗ âm khí lành lạnh cũng từ đó tỏa ra, khiến cho nhiệt độ xung quanh cũng chợt hạ xuống vài phần.
Khi khung cảnh xung quanh còn chìm trong hoàn cảnh tranh sáng tranh tối, một cái đầu quỷ mặt xanh nanh vàng vô cùng dữ tợn thình lình xuất hiện khiến cho Liễu Minh tự thị tài cao mật lớn cũng bị dọa đến dựng hết lông tóc. Kết quả hắn còn chưa quan sát kỹ càng, cửa đá đã chậm rãi mở ra kéo theo từng tràng âm thanh “Ầm ầm” nặng nề, đồng thời bên trong đột ngột truyền ra một giọng nói già nua có chút khàn đục.
“Liễu Minh của Lạc U Phong phải không? Vào đi!”
Liễu Minh nghe vậy lập tức ổn định tâm thần sau đó không nhanh không chậm cất bước đi vào. Khi cửa đá phía sau lần nữa khép lại, cảnh tượng hiện ra trước mắt là một gian thạch động mười phần hôn ám hơn nữa không khí xung quanh còn truyền đến từng đợt giá rét thấu xương khiến cho hắn tưởng rằng bản thân đã rơi nhầm vào một hầm băng khổng lồ nào đó. Một luồng ánh sáng truyền xuống từ lỗ thủng lớn cỡ nắm tay trên đỉnh thạch động giúp cho Liễu Minh có thể mơ hồ thấy rõ bài trí trong động, chỉ là ngoại trừ mấy khối cự thạch chất đống có vẻ tùy ý thì nơi đây cũng không tồn tại thứ gì đáng kể khác.
Bên trên một khối cự thạch, một lão giả có khuôn mặt mơ hồ, quanh người được bao bọc bởi âm khí nồng đậm, đang khoanh chân ngồi. Trên thạch bích cách đó bốn năm trượng, có thể nhìn thấy một huyệt động đen tối giống như lốc đen liên tục toát ra từng sợi âm khí cùng quỷ khí. Phần lớn những tia khí hắc ám này giống như từng bầy rắn nhỏ không ngừng bao vây lão giả kia vào giữa. Thế nhưng vị này tựa hồ không thèm để ý đến những âm khí và quỷ khí phiền nhiễu kia, chỉ thấy vẻ mặt của lão vô cùng bình tĩnh, ngón tay thong thả véo động pháp quyết, từ từ dẫn nhập từng sợi âm khí vào bên trong cơ thể của mình.
Dựa vào khí tức như có như không trên người của lão, Liễu Minh có thể chắc chắn bản thân đang đối diện với một tu sĩ Thiên Tượng cảnh!
Khoảng cách càng gần, cảm giác âm hàn truyền đến càng mạnh mẽ, khiến cho tu sĩ tu luyện công pháp quỷ đạo như hắn cũng cảm thấy có chút không thoải mái.
“Ngươi chính là Liễu Minh của Lạc U Phong?” Một giọng nói hùng hậu thình lình truyền đến từ một phía khác.
Lúc này, Liễu Minh mới kinh ngạc phát hiện, trong một góc tối khác còn có một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, tướng mạo khôi ngô đang ngồi khoanh chân, người này đã đạt đến cảnh giới Chân Đan hậu kỳ vì vậy khí tức trên người y cũng cực kỳ mạnh mẽ.
“Đệ tử Liễu Minh ra mắt hai vị tiền bối.” Liễu Minh vừa nói vừa tiến lên vài bước, đem lệnh bài màu máu trong tay giao cho đối phương.
“Quả thật là Ác Quỷ lệnh của bổn môn. Điểm cống hiến cũng đã giao nộp đầy đủ. Ngươi hãy đi qua đi!” Nam tử trung niên nhìn qua tín vật của Âm Cửu Linh rồi nhanh chóng trả lại cho Liễu Minh đồng thời duỗi tay chỉ chỉ hắc động nằm ở sau lưng lão giả.
“Đa tạ tiền bối!” Sau khi thi lễ, Liễu Minh mới vung tay ngưng tụ pháp quyết khiến hắc khí bao bọc thân thể đồng thời cả người lao đi vun vút về phía hắc động.
Kết quả, hắn vừa tiến vào trong phạm vi chừng hai ba trượng, một cơn hắc phong đã thình lình nổi lên khiến họ Liễu cảm thấy quanh thân xiết chặt, mọi thứ trước mắt đều trở nên ảm đạm vô quang. Từng đạo âm khí đen đúa vây chặt xung quanh khiến hắn không thể nhìn rõ tình huống bên ngoài. Đột nhiên, lệnh bài mà hắn nắm trong tay đột ngột phóng thẳng lên trời rồi hóa thành một đám sương mù màu máu chui vào đầu vai của hắn đồng thời huyễn hóa ra một đạo ấn ký huyết sắc vô cùng quỷ dị.
Bên kia, nam tử trung niên chẳng biết từ lúc nào đã lấy ra một chiếc quạt lông màu xám, không ngừng xua đuổi từng ngọn âm phong đang thổi đến. Cùng lúc đó, lão già đang ngồi ngay ngắn bất động cũng thình lình vung mạnh tay áo, đánh ra một đạo kim quang. Toàn bộ gió lốc đang vây lấy Liễu Minh lúc này đột nhiên phát ra một tiếng gầm rú trầm thấp sau đó hóa thành một vòng xoáy quay tròn chui ngược trở lại hắc động, biến mất vô ảnh vô tung.
“Sư tôn, thông đạo này càng lúc càng trở nên bất ổn so với trước.” Người đàn ông trung niên vừa thu lại quạt lông trên tay, vừa cau mày nhăn mặt.
“Đúng là như thế, chỉ không biết bên trong Ác Quỷ đạo rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì.” Lão giả bất động thanh sắc trả lời.
“Chúng ta có cần thông báo tin tức này cho tông môn?” Nam tử kia tiếp tục lên tiếng.
“Nếu quả thật bên trong Ác Quỷ đạo nảy sinh dị biến, người phụ trách báo cáo vẫn là Kim Quang Quân, ngươi và ta trước mắt chỉ cần cẩn thận quan sát tình hình là được.” Lão già trầm ngâm một lát rồi mới trả lời đồ đệ của mình một câu như vậy.
Nam tử trung niên nghe vậy bèn gật nhẹ một cái, liền không nói thêm gì nữa khiến cho toàn bộ thạch động tối tăm lại lần nữa khôi phục trạng thái tĩnh lặng vốn có.
…
Liễu Minh chỉ cảm thấy xung quanh rung chuyển một hồi, mới phát hiện bản thân đang rơi xuống rất nhanh, cũng dần dần thấy rõ cảnh trí bốn phía. Từ độ mấy trăm trượng nhìn xuống bên dưới, hắn đã thấy mặt đất bên dưới chỉ toàn một màu đen xám. Ngoại trừ một ít cây cối héo rũ tản ra mùi hôi gay mũi cùng sơn mạch mênh mông có chút tương tự vùng đất Vạn Linh, nơi đây quả thật là một thế giới trầm lặng cùng hôi bại. Đồng thời hắn còn có thể cảm nhận rõ ràng, đang có những tia âm khí từ bốn phương tám hướng vọt tới vị trí của mình hơn nữa còn lượn lờ bên cạnh không thôi. Chỉ có điều những thứ này không giống với âm khí bình thường, tựa hồ không có cách nào hấp thụ vào trong cơ thể. Lúc này, Liễu Minh mới bấm động pháp quyết khiến cho thế rơi của bản thân từ từ chậm lại, đến khi chạm phải mặt đất thì giống một chiếc lá vàng rơi xuống khẽ khàng.
“Chủ nhân, nơi này chính là Ác Quỷ đạo sao?” Giọng nói thanh thúy của Hạt Nhi truyền ra từ túi Dưỡng Hồn.
“Âm khí nơi này khiến ta cảm thấy cực kỳ khó chịu nhưng lại không thể nói rõ chỗ nào bất ổn.” Phi Nhi cũng bất ngờ lên tiếng.
“Có đúng là Ác Quỷ đạo?” Liễu Minh nhàn nhạt hồi đáp một câu đồng thời nhìn lướt qua hoàn cảnh xung quanh.
Tại hơn nghìn trượng phía trên, có thể nhìn thấy một cái quang trận trắng toát đang từ từ đóng lại, hiển nhiên chính là pháp trận đã giúp hắn truyền tống đến đây. Ngay lúc Liễu Minh đang nhìn quanh bốn phía, một đạo thanh quang thình lình hiện ra trên bầu trời đằng xa, kéo theo âm thanh xé gió rít gào, sau vài cái chớp động đã đứng vững trong hư không.
“Ngươi là đệ tử bổn tông vừa mới tới?” Thanh quang thu vào, một nam tử gầy gò mặc trang phục đệ tử Thái Thanh Môn cao giọng hỏi thăm.
“Tại hạ là Liễu Minh của Lạc U Phong.” Liễu Minh nghe vậy, khẽ nhíu mày trả lời.
“Trong tông có thông báo về việc sẽ có một đệ tử tìm tới, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy. Nơi này chính là Hắc Phong cốc, không nên ở lâu, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.” Nam tử gầy gò có chút sốt ruột, vừa thúc giục vừa lấy ra một khối lệnh bài biểu thị thân phận.
Liễu Minh tiếp lấy lệnh bài, sau khi kiểm tra một chút, lại cẩn thận đánh giá đối phương vài lần, xác nhận đúng là đệ tử Thái Thanh Môn mới nhẹ gật đầu. Tiếp đó hai người lại đồng thời bay lên trời, nhanh chóng ly khai phiến sơn cốc u ám bên dưới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...