Ma Thần Tướng Quân



Dương Chính cuối cùng cũng gặp được những nhân vật có mặt mũi trong Tiêu Lan thành ở buổi dạ yến.

Trên sự thật bọn họ mới là chủ nhân chân chính của Tiêu Lan, còn Dương Chính lãnh chủ này bất quá chỉ là cường long bên ngoài đến, bọn người này lại chính là địa đầu xà, tổ tiên của họ đã sinh sống ở Tiêu Lan này trên mấy trăm năm, gốc rễ đã rất vững chắc.

Trừ Tiêu Lan ra, mỗi khu vực ở Uy Cổ Lan đều có một nhóm địa đầu xà giống thế.

Trên danh nghĩa Dương Chính chính là chủ nhân của Uy Cổ Lan nhưng hắn biết rất rõ nếu như không thể lợi dụng hoặc tiêu diệt bọn người này thì hắn ở tại Uy Cổ Lan bất quá chỉ là một con rối mà thôi.

Hắn không chế Uy Cổ Lan không được.

Dương Chính ở yến tiệc nói cười vui vẻ, đối với mỗi nhân vật danh tiếng đều rất thoải mái, ít nhất là ngoài mặt cũng thể hiện như thế.

Cách nói chuyện ưu nhã, phong độ khí chất phiêu nhiên của hắn xác thực là tiêu chuẩn quý tộc một cách kín kẽ.

Ít ra thì ở phương diện này, đám nhà quê Tiêu Lan không thể không bội phục hoặc là ngầm ganh ghét.

Bọn họ có rất nhiều tiền, trong đó cũng rất có thế lực.

Nhưng bọn họ không thể được như thế, bọn họ xuất thân thấp kém.

Bọn họ vĩnh viễn không thể hưởng thụ được giáo dục thấp nhất của quý tộc.

Những thứ đó, ví dụ như khí chất không thể nào mua được bằng tiền.

Vì thế, bọn họ đối với quý tộc trời sinh đều có cảm giác mong chờ, bọn họ không thể ức chế được, cố gắng mô phỏng hành vi lời nói của quý tộc nhưng lại càng thêm thô thiển. Họ càng muốn mình không quá quê mùa thì lại càng lộ rõ vẻ quê mùa không cách nào giấu diếm được.

Dương Chính đương nhiên không vạch trần những cử chỉ đáng cười của bọn họ, không làm tổn thương lòng tự tôn của họ.

Ngược lại, hắn rất nhẫn nại, thậm chí thỉnh thoảng thấy bọn họ có vài hành động hợp cách với cử chỉ quý tộc (ví dụ như cách cầm dao ăn) thì hắn còn khen ngợi một cách tinh tế, cách làm này của hắn khiến cho bọn nhà quê này hưng phấn và cảm kích.

"Lãnh chủ đại nhân, ngài tuyệt đối là xuất thân từ thế gia quý tộc cổ lão, ta chưa từng gặp người tuổi trẻ nào mà có phong độ giống như ngài." Một đầu não của Tiêu Lan hội xoa bụng tán thán, vì trước đó Dương Chính đã nói một câu:"Chiếc nơ cổ của ngài thực sự rất đẹp, ta từng thấy Nghị trưởng Tiếu Ân đại nhân sử dụng cái nơ này." Câu này làm cho lão bụng bự cảm thấy mình có thêm mặt mũi, vô hình trung lão cảm thấy người tuổi trẻ này thực sự không tệ, tuyệt đối không giống như lời đồn.

"A", Dương Chính cầm ly cụng khẽ nhìn lão mỉm cười, nhẹ nhàng nâng ly không hề trả lời.

Lúc này, có người vỗ vai lão bụng bự nói:"Ông không biết sao? Lãnh chủ đại nhân của chúng ta chính là biểu đệ của vương hậu."

Người này thanh âm tịnh không lớn nhưng lại làm cho toàn trường trở nên yên tĩnh.

Bầu không khí im lặng kỳ quái này lại bị Dương Chính phá vỡ đầu tiên.

Sau đó, không khí yến tiệc lại có phần cổ quái.

Bởi vì việc Dương Chính là biểu đệ của vương hậu tịnh không tuyên dương cho nhiều người biết, thậm chí đến giờ vẫn còn chút bí ẩn.


Cho nên bọn địa đầu xà ở Tiêu Lan không biết cũng rất bình thường.

Với thân phận của bọn họ thì quý tộc chân chính không hề muốn kết giao.

Thân phận hoàng thân của Dương Chính lộ ra, so với dang tiếng Ma thần tướng quân, Niêm hoa bá tước càng có tác dụng cao gấp vạn lần.

Dương Chính phát hiện ánh mắt của họ nhìn mình hoàn toàn thay đổi.

Không chỉ là xu nịnh mà còn là kính ngưỡng thực sự, loại kính ngưỡng này tuy không vượt qua được khảo nghiệm lợi ích nhưng ít nhất thân phận của Dương Chính đủ để làm cho họ trọng thị.

Sau khi yến hội kết thúc Dương Chính cự tuyệt mỹ nhân bọn địa đầu xà đưa tới.

Hắn không phải là không cần thân thể nữ nhân nhưng còn có việc phải làm, đêm khuya Tiêu Lan thực sự không hề yên tĩnh.

Ngày thứ hai, Dương Chính chỉ chợp mắt một lúc đã nhanh chóng xuất hiện trong nhà.

Sau khi gặp địa đầu xà Tiêu Lan, hắn chuẩn bị lên đường đi quặng thép Đức Khắc Lan.

Tam đại thiết quáng là trọng điểm của cuộc tuần tra lần này cho nên hắn cần phải đi khảo sát thực địa, hơn nữa nữ nhân ở Uy Cổ Lan thật sự làm cho hắn đau đầu, kế hoạch của Dương Chính tịnh không phải là không có Hồng nương tử thì không xong nhưng Hồng nương tử chính là chọn lựa tốt nhất. Vì vậy Dương Chính rất chú ý đến Hồng nương tử tâm tình không tốt, hắn để cho nàng một không gian riêng biệt để tự suy nghĩ.

Hơn nữa Dương Chính không từ mà biệt, Hồng nương tử ở lại Uy Cổ Lan cảm thấy không bị gượng ép, hiển lộ thành ý của Dương Chính cho nàng ta tùy ý quyết định ra đi.

Loại thủ đoạn dục cầm cố túng (muốn bắt vờ ra vẻ buông) này đối với nữ nhân cao ngạo ác liệt như Hồng nương tử có lúc lại là phương pháp hữu dụng nhất.

Người duy nhất không thể phóng tâm chính là Ngân trượng tăng lữ.

Dương Chính đến bây giờ vẫn chưa hiểu nội tình của lão gia hỏa này nhưng có một điểm làm hắn động tâm chính là Ngân trượng tăng lữ rất mạnh, La Tố so với Kim trượng tăng lữ chỉ yếu hơn một chút. Kim trượng tăng lữ là khái niệm gì, chính là đẳng cấp đại thuật sĩ, kiếm thánh, lần đó Dương Chính suýt chút nữa đã thua trong tay La Tố cũng không oan, cho nên hắn liều mạng lưu y lại.

Âm mưu quỷ kế gì đều không bằng thực lực có thể dựa vào.

Cho nên Dương Chính quyết đánh bạc một lần.

Hắn tịnh không giống như ngoài mặt không hề biết cừu oán của tăng lữ và Hắc Pháp sư tháp.

Sự thật hắn từ Thụy Thu biết được không ít, chẳng qua giả vờ không rõ để làm La Tố không cảnh giác.

Hơn nữa Dương Chính hiện tại rất nghi ngờ là Thông linh thuật của hắn có ảnh hưởng tới La Tố hay không.

Những việc này chỉ có hai người bọn họ là biết rõ nhất.

Nhìn thấy Dương Chính bước lên chiếc Lục ngôi thuyền mà Tiêu Lan Thiết khí hội chuẩn bị theo dòng nước trôi đi, bọn địa đầu xà Tiêu Lan đều vứt bỏ hết lớp ngụy trang cao hứng, người nào gương mặt đều lộ vẻ âm trầm và lo lắng.

Cả Bạch Đầu Ông giết người không chớp mắt ít nhiều cũng lộ vẻ âm lãnh trước kia không hề có.


Đoàn người nhanh chóng trở về trong Hội nghị thất bí mật ở xưởng rèn trong Tiêu Lan thành.

"Mẹ nó, làm sao đây?" Âu Văn thuyền trưởng còn chưa ngồi xuống đã mắng một câu, một chân giẫm lên ghế vung tay nói.

"Biểu đệ của vương hậu, tin tức trọng yếu như vậy lại bỏ qua... Thực sự nghĩ không ra người như vậy lại đến Uy Cổ Lan của chúng ta."

Mã Khắc Tây Mỗ tuy thấy sự việc xảy ra ngoài ý liệu nhưng tính tình lão luôn âm trầm không lộ vẻ gì chỉ nói:"Âu Văn thuyền trưởng, ngồi xuống trước đã."

"Bây giờ còn ngồi được sao? Ai biết cấp trên có ý tứ gì mà phái tên khốn đó đến đây, bọn ta rất có thể phải gặp phiền phức rồi." Âu Văn thuyền trưởng không nhịn được nói.

"Việc này không hề đơn giản, ngài ngồi xuống trước đã." Mã Khắc Tây Mỗ trừng mắt lớn tiếng nói.

Âu Văn thuyền trưởng bị âm thanh chấn động, nhìn quanh thấy ai cũng im lặng quan sát y, y sờ mũi có chút bất phục nhưng cuối cùng cũng ngồi xuống.

Mã Khắc Tây Mỗ lấy một cái bình nhỏ ra đưa lên mũi hít một chút, chầm chậm thở ra:"Chuyện bọn ta làm mấy năm nay cũng không dễ thấy, nay lãnh chủ mới đến có lai lịch như vậy thì bọn ta không thể dễ dàng đắc tội. Thế này đi, cứ quan sát một thời gian, nếu như hắn chỉ là do cấp trên phái đến xem qua, không hề có dã tâm thì bọn ta đừng làm cho hắn nổi giận, lợi ích phân phối cũng có thể thương lượng..."

"Nếu như hắn khẩu vị quá lớn muốn nuốt chửng chúng ta thì sao?" Thanh âm này âm độc giống như rắn độc, không cần nhìn cũng biết là do Bạch Đầu Ông nói ra.

Câu nói này của hắn làm cho mọi người trong lòng xúc động.

Mọi người hô hấp liền trở nên nặng nề, trong phòng không khí trở nên lạnh lẽo quỷ dị.

Ai cũng không muốn phá tan bầu không khí này, cuối cùng Mã Khắc Tây Mỗ lấy cái bình nhỏ ra hít liên tiếp mấy hơi mới bình tĩnh lại. Lão khàn giọng nói:"Hy vọng hắn đừng ép bọn ta..."

Lục ngôi thuyền lướt đi giữa cơn hồng thủy, trên đường còn gặp bọn thủy đạo ước chừng trăm người.

Ba chiếc thuyền của thủy đạo vây quanh Lục ngôi thuyền, Dương Chính phân phó cho mười tên thân vệ cảnh giới.

Thủy đạo vây quanh một lúc nhưng không hề tấn công mà bỏ đi luôn.

Dương Chính không hề để ý. Vì xuôi dòng chỉ qua hai thời thần Lục ngôi thuyền đã đến một thôn làng nhỏ phụ cận Đức Khắc Lan quáng sơn.

Đức Khắc Lan nguyên bổn thuộc về huyện Long Thương nhưng Long Thương huyện lúc này toàn bộ đã ngập chìm trong nước.

Quáng sơn lưng chừng núi có kiến tạo một con đê. Con đê này đều dùng cầu nổi nối liền với một thôn làng nhỏ bên ngoài.

Dương Chính đang ở trong thuyền dưới thôn làng này.

Thôn làng diện tích không lớn không nhỏ, chủ yếu là thủ hạ của Hắc Diệu gia tộc trong Long Thương huyện. Bọn họ chủ yếu kinh doanh thiết khí, sau khi lãnh chủ tiền nhiệm chết đi, quáng sơn Đức Khắc Lan này đều do gia tộc này khai phá. Đức Khắc Lan tuy là quáng mạch dồi dào nhất trong tam đại quáng mạch nhưng vì hồng thủy hoành hoành cũng nghiêm trọng nhất nên sản lượng thấp nhất, hoàn cảnh cũng tồi tệ nhất.

Hắc Diệu gia tộc là một gia tộc có thực lực, tổ tiên có người từng là lãnh chủ của Uy Cổ Lan nhưng mấy niên đại gần đây tước vị đã bị bãi bỏ. Bọn họ chỉ có thể dựa vào khai thác tài nguyên quáng sơn để kéo dài hơi tàn. Không có ưu thế địa lý như Tiêu Lan bọn họ không cách nào phát triển mạnh mẽ được.


Mấy lần hồng thủy đã làm cho Hắc Diệu gia tộc có đến bốn phần năm rời khỏi huyện Long Thương.

Còn lại một phần năm ở lại thôn làng nhỏ bé này.

Nghênh tiếp Dương Chính chính là Hắc Diệu Hoa lãnh tụ của gia tộc.

Hắc Diệu Hoa là một người trung niên thân hình cao lớn, gương mặt vuông vắn, cặp mắt trong sáng có thần, trầm tĩnh kiên quyết, bờ vai rộng rãi, hai chòm ria mép càng thêm y thêm vẻ phong độ.

Hắc Diệu gia tộc tuy sa sút nhưng truyền thống tốt đẹp của thế gia cổ lão vẫn không biến mất trên người y. So với bọn nhà quê ở Tiêu Lan thì Hắc Diệu Hoa rất có khí chất quý tộc, lúc gặp mặt Dương Chính lễ tiết ưu nhã, nói năng bất tục khiến hắn phải thầm khen.

"Lãnh chủ đại nhân, hoan nghênh ngài đến Đức Khắc Lan quáng mạch."

Hắc Diệu Hoa đưa Dương Chính đi vào trong thôn.

Nơi này không phồn vinh như Tiêu Lan nhưng yên tĩnh trật tự, người ở đây còn có nét cười hòa thuận hiếm thấy càng làm cho Dương Chính bất ngờ.

Thân là người lãnh đạo của Hắc Diệu gia tộc cũng không có đãi ngộ đặc thù nào, Dương Chính thấy đồ ăn thức uống, cả đến quần áo của Hắc Diệu Hoa cũng giống như người trong thôn. Dương Chính chú ý đến bàn tay của y thì thấy lòng bàn tay đầy vết chai dày, móng tay tuy nhìn rất sạch sẽ nhưng dấu tích rõ ràng là người đã lao động nhiều năm.

Mọi việc này đều làm Dương Chính cảm thấy mức độ chênh lệch.

Dương Chính chỉ chào hỏi với Hắc Diệu Hoa vài câu rồi chuẩn bị đi dùng cơm.

Hắc Diệu gia tộc nhà cửa đều làm bằng đá, từng gian từng gian nối nhau giống như tòa bảo lũy.

Theo Hắc Diệu Hoa giới thiệu thì làm vậy để chống lại bọn thủy đạo xâm nhập.

Sau khi đi một đoạn ngắn, Hắc Diệu Hoa đưa Dương Chính vào trong một gian nhà lớn.

Nơi này đều là bàn ghế thô lậu được tạc bằng đá, trừ những dụng cụ thường ngày treo trên mái nhà thì cả gian nhà đều trống trải.

Còn có hai đứa trẻ một nam một nữ khoảng chừng bảy, tám tuổi đang nép vào trong lòng một thiếu phụ dáng vẻ thanh tú.

Thiếu phụ đang may áo mưa thấy bọn Dương Chính đi vào liền vội bỏ kim chỉ xuống đứng dậy. Sau khi nghe Hắc Diệu Hoa giới thiệu thân phận của Dương Chính thiếu phụ khẽ vén vạt áo lộ nét tươi cười ôn nhu:"Xin chào lãnh chủ đại nhân."

Thiếu phụ phong độ hơn người, khí chất ôn nhu làm Dương Chính rất có hảo cảm, hắn bước tới nâng tay phải nàng lên, khẽ cúi người nhẹ nhàng hôn vào bàn tay nàng:"Chào nàng, Hắc Diệu phu nhân."

Cử động của Dương Chính tuy rất bình thường nhưng lại làm cho bọn người Hắc Diệu được sủng ái mà kinh hãi.

Bất quá.

Đến lúc Dương Chính nhìn rõ thức ăn trên bàn thì hắn càng thêm kinh ngạc.

Không phải là thực vật tinh mỹ mà lại là... quá mức sơ sài.

Chỉ là ba món ăn hết sức bình thường, hai món thoạt nhìn cũng không phải là loại tươi mới gì, còn một loại giống như là gà rừng hầm nhừ còn dính đầy dầu mỡ lại là món chính. Với thân phận của Dương Chính, bọn thị vệ không thể đưa thức ăn như vậy, Huyết Lang cũng đã bước lại.

Dương Chính còn không động thanh sắc, Huyết Lang rõ ràng là không ngờ, hắn nhìn vào thực vật trên bàn hừ nhẹ một tiếng.

Một lãnh chủ đến địa phương thị sát mà bên dưới lại dùng thứ này để chiêu đãi, nếu không có Dương Chính đứng bên thì Huyết Lang đã trở mặt rồi.

Nghe thấy tiếng hừ bực tức của hắn, thiếu phụ sắc mặt trắng bệch.


Đắc tội với lãnh chủ thật sự không phải là chuyện tốt.

Nhưng mà... Đây chính là thực vật tốt nhất mà bọn họ có thể đưa ra.

Hắc Diệu Hoa nhếch mép chuẩn bị nói thì Dương Chính đã trừng mắt nhìn Huyết Lang, tới bàn ngồi xuống gọi:"Từ Tiêu Lan đến đây thực sự là đói rồi, mọi người ngồi xuống ăn đi."

Hắn nhanh chóng bỏ loại thức ăn không biết tên vào miệng, vừa nhai một miếng thì sắc mặt lại biến thành rất cổ quái.

Tiêu rồi, thiếu phụ sắc mặt càng thêm trắng.

"A..." Dương Chính nhanh chóng nhai nuốt, nhìn Hắc Diệu Hoa giơ ngón tay cái lên:"Rất ngon, đây là món gì thế?"

"Chỉ là cam thảo thông thường thôi."

Dương Chính ăn uống như thường, còn vui vẻ đùa cợt khen ngợi:"Đây nhất định là thủ nghệ của tôn phu nhân, Hoa tiên sinh thật sự có khẩu phúc, được ăn món ngon."

Thiếu phụ sắc mặt tức thì đỏ bừng, bất quá nàng chỉ mỉm cười.

Từ ngôn hành của nàng, xem ra thiếu phụ hiển nhiên không phải là xuất thân bình dân.

"Ăn đi, đều ngồi xuống ăn đi." Dương Chính thấy mọi người còn đứng một bên liền gọi:"Huyết Lang, ngươi ngồi đi, đứng đó làm gì?"

"Đại nhân, ngài ăn trước đi."

"Bọn ta đã ăn rồi." Người nhà Hắc Diệu nói.

Dương Chính kéo Huyết Lang đến:"Ngồi xuống."

Sau khi Huyết Lang ngồi xuống, Dương Chính lại nhìn mấy đứa trẻ đang nấp sau lưng thiếu phụ nhìn chăm chú vào thịt trên bàn nói:"Hắc Diệu tiên sinh đã ăn rồi nhưng bọn trẻ vẫn còn đói bụng."

Hắn lấy thịt gà rừng đưa tới bên bàn, vẫy tay gọi hai đứa trẻ:"Qua đây."

Hắc Diệu Hoa vội nói:"Đại nhân, không được. Tiểu hài đã ăn rồi, chẳng qua là còn nhỏ nên thòm thèm thôi. Mã Lợi Á, còn không đưa chúng ra phía sau."

Thiếu phụ đáp lời, kéo hai đứa nhỏ đi vào trong nhà.

"Chờ đã." Dương Chính khoát tay đứng dậy, đi tới trước mặt Mã Lợi Á, kéo hai đứa nhỏ ngồi trên hai đùi mình hỏi:"Các con tên gì?"

"Hắc Diệu Khải Lệ."

"Hắc Diệu Sóc Phong."

Thanh âm hai đứa trẻ có vẻ sợ hãi, bất quá thần thái Dương Chính ôn hòa làm chúng cảm thấy rất thoải mái.

Đây chính là bản lĩnh của Dương Chính. Thông linh thuật ngay cả cao thủ như La Tố còn bị ảnh hưởng huống gì chỉ cải biến khí chất bản thân một chút thì đã lấy được hảo cảm của bọn trẻ.

"Nói thúc thúc biết, có muốn ăn hay không?"

Dương Chính chỉ thịt gà rừng nói, hai hài tử còn sợ hãi liếc nhìn cha mẹ một cái nhưng cuối cùng không nhịn được dụ hoặc của thức ăn đều gật đầu.

Dương Chính xé hai cái đùi gà ấn vào tay chúng:"Ăn đi."​


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui