Quy Tàng đứng trên một chiếc xe khổng lổ, nhìn vào tường thành cao lớn của Tác Ba Đinh, mấy chục vạn quân đang bày thành năm trận hình vuông, vây khốn Tác Ba Đinh.
Đây là ngày thứ ba đại quân Vệ Nhung công phá đạo phòng tuyến cuối cùng của Lưu Vân quốc, đại quân Khương nhân tộc ba ngày trước đại bại ờ Lạc Nhĩ sơn, chiến tướng Ca Đặc thay thế cho Đỗ Bồng cũng bị Quy Tàng chém chết, tàn binh còn chưa tới một vạn người chạy về Tác Ba Đinh.
Ba tòa thành kiên cố nhất đại lục tịnh không phải là hư ngôn, vây khốn suốt ba ngày, Quy Tàng đà phát động thử hai lần tiến công. Đối mặt với tòa thành khổng lồ cao ba chục mét, dày tới năm mét, lại xây bằng đá hoa cương, Đầu thạch khí và Công thành xa đều bó tay, hơn nữa trên khắp tường thành lại dày đặc lợi tiễn, đá lăn làm cho bên mình chịu nhiều tổn thất cực lớn.
Thành Tác Ba Đinh dự trữ quân nhu sung túc, vây khốn thành thực sự là không thực tế.
Vệ Nhung Đông tuyên đại quân đà dốc hết toàn lực ra.
Bộ binh nhẹ năm vạn quân, binh đoàn công thành hai vạn quân, bộ binh nặng hai vạn quân, hai bên đều có kỵ binh đoàn, mỗi đoàn một vạn người, tổng cộng là năm quân đoàn, tính hết là mười một vạn người. Quân lực hùng mạnh như thế làm Quy Tàng rất có lòng tin vào trận chiến này.
Huống gì y còn có chiếu số ngoan độc han.
Quy Tàng trong mắt lóe lên ánh tàn nhẫn, tay phải phất mạnh:"Trung quân, xua bọn chúng lên."
Trung quân giông như thủy triều phân ra, trên vạn người bình dân các thị tộc bị đuổi về phía cửa thành. Vùng đất rộng rãi hai mươi dặm gần biên giới Tác Ba Đinh có mười ba bộ lạc thị tộc Lưu Vân quốc cư trú, lúc đại quân Vệ Nhung quét qua Quy Tàng bắt tù binh và thành viên thị tộc chạy không kịp tập trung lại với nhau.
Hôm nay cuối cùng đã phát huy tác dụng.
Người chiến thắng.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô, Quy Tàng tuy không phải là danh tướng nhưng ở bên Tả Thanh Tử nhiều năm, tai nghe mắt thấy, học được nhiều điều tâm đắc trong chiến tranh. Tả Thanh Tử chết đi, sâu trong lòng y bạo phát cừu hận sâu sắc, y thề cho Lưu Vân quốc trả một giá thật đắt.
Trên vạn người bình dân Lưu Vân quốc, bất kể là nam nữ già trẻ, còn có tù binh đều bị bộ binh nặng dùng trường thương ép buộc tiến về phía trước, hai vạn quân cung tiễn bày thành hình bán nguyệt hai bên mắt nhìn đăm đăm, cung lắp sẵn tên, mũi tên sắc bén dưới ánh sáng mặt trời lấp lánh khiếp người.
Đột nhiên, mấy chục tên tù binh trong hàng ngũ phát cuồng, oa oa gào thét chạy ra khỏi dòng người, mấy trăm mùi tên liền bắn ra trong chóp mắt, phốc phốc phốc phốc... Huyết hoa tung bay, mấy chục tên tù binh này bị tên bắn thành tổ ong, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất, dòng người bị xua đuổi phát ra tiếng thét hãi hùng, khóc lóc, hòa thành một tạp âm hỗn độn.
Người già yếu ớt chậm chạp đau đớn ngã lăn ra đất, trường thương binh mã phía sau cứ thế tiến lên, xéo nát thân thể họ, máu tươi chảy ra như suối...
Trận đồ lục đầy máu tanh, sắc mặt hung ác của quân Vệ Nhung tạo thành một bức tranh thảm liệt ngay giữa buổi trưa gay gắt.
Trên vạn tù binh lại bị xua tới trước cửa thành Tác Ba Đinh.
"Nhanh kêu bọn chúng mở cửa, nếu không thì bọn ngươi đều phải chết hết!" Một tên quan quân giục ngựa chạy phía sau bọn tù binh cất tiếng thét lớn.
Dưới sự bức bách của tử vong và tiếng khóc lóc của phụ nữ trẻ em trong bọn tù binh, bọn thanh niên trai tráng đều hướng lên trên tường thành hét lớn:"Mở cửa nhanh đi, bọn ta là Bích nhĩ tộc nhân", "bọn ta là Hách đặc tộc nhân", "bọn ta là An kỳ lạp tộc nhân... Mở cửa nhanh lên, nếu không thì bọn ta sẽ bị giết hết đó! Nhanh mở cửa cho bọn ta vào!"
Tiếng la hét than khóc liên tiếp vang lên trên bầu trời Tác Ba Đinh.
Trên tường thành cũng trở nên náo động.
Loại thành lớn Tác Ba Đinh này chính là vùng đất chiến lược trọng yếu, quân trú thủ toàn bộ đều là quân đội của Khương nhân tộc.
Lúc này nhìn, thấy người đông nghìn nghịt bên dưới, vô số bách tính thị tộc còn có tù binh quân đội ở đây, cất tiếng thét đòi mờ cửa, trận địa nghiêm cẩn lúc đầu của họ cũng mất đi sự chú ý trong một lúc.
Thanh âm của trên vạn người có thể dùng từ kinh thiên động địa để hình dung.
Cả bách tính trong nội thành cũng ra khỏi cửa nhìn vào hướng cống thành.
Bị dồn nén đêh thở không ra hơi dưới bầu không khí chiến tranh nghiêm túc, bách tính thành Tác Ba Đinh nhao nhao suy đoán, lưu ngôn nhanh chóng truyền bá khắp tai mọi người.
Bão La thiếu gia đứng trên tường thành mắt đỏ hoe.
Nghiến răng trợn mắt mắng lớn:"Bọn người Vệ Nhung quốc quá vô sỉ mà, cả biện pháp ác độc này cũng sử dụng."
Từ khi phụ thân chết đi, Đổ Bồng lại bị giết, Khương nhân tộc lâm vào tình trạng nguy hiểm, Bảo La thống khổ phát hiện ra giờ đây mình bị bao vây cả bốn phương tám hướng.
Nếu như lúc đầu đừng chọc vào Dương Chính... Phụ thân cũng không bị chết, Bào La rất hối hận.
Nhưng hiện nay hắn không còn cơ hội để hối hận nữa.
Quy Tàng nhìn năm dặm bên ngoài cống thành Tác Ba Đinh, bụi bay mù mịt, hỗn loạn vô cùng. Qua một lâu thời gian (Khắc lậu, ngày xưa dùng cái gáo dùi thùng một lỗ nhỏ, đổ nước vào lâu lâu lại nhỏ một giọt, nước đầy thì cái thẻ khắc giờ nổi lên xem phân số nhiều ít thì biết được thì giờ sớm hay muộn - Người dịch) cũng không có phản ứng gì, khóe mắt y lóe hàn quang, vung mạnh tay chém xuống dưới.
Phó quan đứng bên mình y nhanh chóng giục ngựa lao lên, ngay sau đó một đại đội quân cung tiễn ra khỏi trận, đại đội trưởng cao giọng quát:"Cung tiễn binh nghe lệnh, giơ cung, nhắm chếch một góc 45 độ!"
Toàn bộ binh sĩ đều dương cung giơ lên!
"Bắn!"
Trong không khí tức thì vang lên một trận kêu thét phá không, lợi tiễn đầy trời xé nát tầng không trút xuống bọn tù binh dân chúng, đầu mũi tên đen kịt đâm xuyên vào người, hàng đóa huyết hoa nở rộ, tiếng kêu thảm vang vọng thấu tới trời.
Tròng mắt Bào La mở to như chuông đổng, nhìn chăm chăm vào trận đồ sát đẫm máu dưới chân thành.
"Bắn!”
Lại một tiếng thét vang lên, huyết hoa nở rộ càng thêm dày đặc!..
"Mờ cửa nhanh, Khương nhân tộc bọn ngươi chỉ muốn mình được sống, lẽ nào các thị tộc khác có thể tùy tiện hy sinh hay sao? Nơi này còn có rất nhiều trẻ con! Mở cửa nhanh..." Sau hai đạt mưa tên tẩy lễ, bình dân thị tộc đều phát điên, ai nấy đều lao thẳng vào cổng thành, nhanh chóng đáng sợ như nước vỡ bờ.
Bên dưới đã hoàn toàn rối loạn.
Bào La tức giận đấm một quyền vào tường thành, máu tươi phun ra từ ngón tay, y rút thanh đao chỉ huy, gầm lên:"Mẹ nó, lão tử liều với bọn ngươi!"
Một cánh tay giữ y lại.
Chính là phó quan y tín nhiệm nhất, sắc mặt hắn ta lúc này lạnh lẽo như băng:"Không thể mở cửa!"
Bào La dừng sức hất tay hắn ra, dùng đao chỉ xuống bình dân dưới thành thét lớn:"Ngươi bảo ta làm sao, giết hết bọn người đó ư?"
"Tướng quân anh minh, không giết thì không trấn định nhân tâm! Không giết thì bọn ta cũng chỉ biết chờ chết, một khi thành bị phá, mọi người đều chết cả!” Phó quan trong mắt hiện sát cơ, hung dữ nói.
Bào La đứng phắt lại, trảm mã đao của y run rẩy trên không cả nửa ngày rồi dần dần hạ xuống, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Binh sĩ trên thành đều im lặng đứng yên.
Câu nói của phó quan chúng đã nghe được.
Trên lỗ châu mai của tường thành, dày đặc đao kiếm, vôi bột, đá tảng, nước sôi, dầu lửa đều được đặt trên giá sẵn.
Bào La còn thấy dưới thành bọn tù binh đang la thảm như cũ.
Tiếng la thảm, tiếng quát giận dữ, tiếng khóc lóc giống như cây trùy đâm vào tim y.
Là mấy chục vạn bách tính của Tác Ba Đinh, cũng giống như một táng đá khổng lồ đè nặng làm y hít thở không thông, không giết không thể an định lòng quân được, không giết không thể an định lòng quân được.
Y lẩm bẩm một câu đó.
Ngước nhìn trời than dài một tiếng, vung tay ném thanh đao khỏi tường thành, bi thảm thét lớn:"Giết, giết, giết sạch hết cho ta!"
Vô số cung tiễn, đá lăn, dầu sôi từ lỗ châu mai đổ ập xuống, bọn tù binh và bình dân dưới thành còn chưa biết xảy ra chuyện gì, đã bị tiêu diệt hoàn toàn trong địa ngục chân chính.
Bão La nước mắt chạy quanh nhìn quang cảnh y như địa ngục dưới thành, một mũi tên xuyên qua cả hai mẹ con, một khối đá đè ông lão nát bét thành tường, còn có vô số người bị dầu sôi đốt thành cây đuốc. Tiếng kêu thảm thiết phảng phất như không nghe thấy, y cảm giác linh hồn của mình đã hết cách cứu chuộc, chỉ có thể vĩnh viễn trầm nhập trong hắc ám vô trận vì mọi tội nghiệt gây ra hôm nay mà sám hối.
Phó quan vững vàng như bàn thạch không có chút nhúc nhích, ánh mắt nhìn bức tranh bi thảm bên dưới, khóe môi còn nở nụ cười trào phúng.
Mệnh lệnh này của Bào La đã làm cho một tia hy vọng cuối cùng của Khương nhân tộc bị hủy diệt.
Ngày mai, thủ đô Mạn Tề Tháp cần phải đổi chủ nhân rồi.
Mình cũng không cần dùng thân phận ẩn tàng để làm thủ hạ cho con heo ngốc này, Mạn Kỳ thiếu gia mới chân chính là chân mệnh thiên tử a.
Quy Tàng nhìn cảnh đồ sát trước cổng thành Tác Ba Đinh, lông mày nhướng lên.
Y không ngờ Bào La được nhân dân yêu kính thực sự dám làm vậy, trước khi hoạch định kế hoạch này, y đã khảo sát tính cách của chủ tướng đối phương rất kỹ lưỡng, trăm phần thì tám mươi là Bào La sẽ ra khỏi thành quyết một trận tử chiến với mình, nào ngờ hắn lại thà tàn sát hơn vạn bách tính chứ không chịu xuất thành.
Đây thực sự là khác xa với ý liệu của Quy Tàng. Bất quá làm như vậy Lưu Vân quốc chỉ sợ sẽ phải đổi chủ nhân, dấu ấn "đổ sát thị tộc" trên lưng Khương nhân tộc chắc chắn sẽ làm cho Khương nhân tộc trở thành mục tiêu công kích của các thị tộc khác.
Đỗ Bồng đột nhiên chết đi, lại còn Khương nhân tộc suy bại, giống như bị một bàn tay vô hình khống chế mọi thứ.
Quy Tàng lờ mờ cảm thấy sự tình này có điểm kỳ lạ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...