"Cô nói người ta giết chết không phải là Mạn Kỳ thực sự?" Dương Chính nhỏm dậy, kinh ngạc vô cùng.
Tư Gia Lệ gật đầu, nàng chậm chạp nằm trên tấm đệm da hổ, không nhanh không chậm nói: "Mạn Kỳ chân chính sớm đã tới thủ đô Mạn Tề Tháp rồi. Ở lại đây bất quá chi là thế thân của hắn thôi! Còn tên trứng ngốc nhà ngươi lại dám hợp tác với Khương nhân tộc hiểm độc như rắn rết, thực sự là sợ sống quá dai hay sao!”
Nghe thấy hai chữ "trứng ngốc", Dương Chính chỉ biết cười khổ.
Tự mình đúng là ngốc nghếch, tính toán sai lầm, kết quả là đưa mạng tới tận cửa chúng.
Ai lại biết được Mạn Kỳ tinh minh như thế, còn lưu lại thế thân ở Khố Lý Khắc thương hành.
Đến nỗi hợp tác với Khương nhân tộc thực sự là biện pháp tốt nhất trong khi không còn biện pháp nào, hắn tịnh không hối hận về chuyện này.
Dương Chính nghĩ thông suốt rồi, đầu mày nhíu lại, thầm kêu không ổn. Mạn Kỳ không chết thì Lưu Vân quốc sợ là sẽ nguy hiểm, nguyên một hệ thống kế hoạch của hắn đều hoàn toàn trật đích.
Hắn xoay người đi thẳng ra, lấy vũ khí và các loại công cụ ra.
Vừa muốn bước ra khỏi cửa, thanh âm u oán của Tư Gia Lệ vang lên:"Ngươi muôn cứ vậy mà đi ư?"
Dương Chính nghẹn lời, nữ nhân thần bí xinh đẹp không theo thói thường này mấy ngày nay chăm sóc chiếu cố đến hắn, cho dù là so với vợ con còn tốt hơn. Nhưng Dương Chính lờ mờ cảm thấy khí tức nguy hiểm, đây chính là trực giác trời sinh của
hắn.
"Bây giờ ngươi mà đi cũng như không!" Tư Gia Lệ tiếp tục nói. Dương Chính nhìn nàng:"Cô có ý gì?"
Câu này làm cho Dương Chính đứng sừng tại chỗ, mấy ngày nay hắn cách ly hoàn toàn với bên ngoài để dưỡng thương, không ngờ phong vân biến hóa, cục thế đã đến nước này, hiện tại cho dù có đi ám sát Mạn Kỳ cũng không còn tác dụng gì, việc Khương nhân tộc hạ đài chỉ là vấn đề thời gian, đi cũng thế, mọi việc cùng như không.
Dương Chính đứng ngẩn ngơ ở đó cả nửa ngày, im lặng tựa vào cửa ngồi xuống đất.
Mắt nhìn vào dãy núi ở nơi xa, sâu trong ánh mắt ngập tràn nổi đau thương không nói nên lời, sai lầm một chút, không chỉ suýt chút nữa là táng mạng, thậm chí còn đế cho âm mưu của Khâu Viễn Sơn và Mạn Kỳ hoàn thành.
Dương Chính chưa từng chán nản như thế này, chỉ sợ là mình đã bước nửa bước vào quỷ môn quan.
Mông Tầm tuyệt vọng rống lên: "Tiểu Chánh ca, ngươi chạy nhanh đi, tương lai báo thù cho ta." Âm thanh còn vang vọng bên tai, cảnh tượng thê thảm trước khi chết của Hổng Thạch, Lưu Nhược Phi, rồi hắn cất giọng hào hùng:"Thống khoái, hảo huynh đệ, các ngươi yên tâm đi đi, Dương Chính tại đây lập thệ sẽ có một ngày lấy ngàn vạn đầu lâu của Lang quân đến bái tế vong linh huynh đệ trên trời!"
Sẽ có một ngày lấy ngàn vạn đầu lâu của Lang quân đến bái tế vong linh huynh đệ trên
trời...
Cuối cùng là như vậy sao?
Phanh!
Cả cánh cửa bị hắn đấm một quyền cuồng bạo vò nát, nắm tay phun máu tươi.
Dương Chính lại cất tiếng cười thất thanh, giọng điệu đầy vẻ bi thương.
Nước mắt đoanh tròng cùng với tiêng cười thê lương nghe ta đầy vẻ thất chí.
Hắn không muốn khóc nhưng nước mắt không kềm được, cuối cùng hắn cũng chỉ là một người máu thịt thôi...
Từ đầu hắn luôn cho là mình mạnh mẽ, nhưng đến cuối cùng thì mới phát hiện rằng vận mệnh mới thực sự là mạnh mẽ.
Ngón tay đau nhức làm Dương Chính đầu óc thanh tỉnh lại nhiều hơn, hắn cứ đứng như vậy tại đó, mặc kệ máu cứ rơi từng giọt trên mặt đất
Thòi gian cứ trôi đi, chẳng biết đà qua bao lâu rồi.
"Chát!"
Rất đột ngột.
Dương Chính hung hăng tát mình một cái.
Nửa bên mặt sưng vù, miệng hắn rỉ máu.
"Chát!"
Lại thêm một bạt tai nữa.
Sau hai bạt tai đó, Dương Chính ngẩng đầu đứng thẳng Đã bao lâu rồi không rơi lệ, hắn không biết nữa.
Lúc ở địa cầu, hắn từng tiếp thụ huấn luyện đặc biệt, đã bị huấn luyện viên chửi như tát nước.
Sâu trong ký ức là một câu nói.
Bọn lão gia đây mà gặp phải chuyện gì thì cùng gắng mà chịu khổ, đụng chút là khóc thì được cái gì?
Từ đó về sau, hắn phát thệ là không rơi lệ nữa.
Lần này, hắn không nhịn được mà phát khóc, nhưng quan trọng là sau khi khóc lóc vẫn còn có thể tìm lại được chính bân thân mình.
Mùi u hương thanh đạm thoang thoáng len vào mũi hắn.
Tư Gia Lệ giống như mây khói không hề nói gì nhẹ nhàng lướt đến trước mặt Dương
Chính.
Tròng mắt màu tím thanh tĩnh như nước đầm lạnh lẽo, tĩnh mịch trống vắng.
"Ta có thể chỉ cho ngươi một con đường, bất quá con đường này không dễ đi."
Dương Chính cả người rung động, nhãn thần lóe hàn quang, lạnh lùng nói:"Đường
Giữ vị trí của Tà Thanh Tử cũng giông như nắm quyền khống chết toàn bộ Vệ Nhung Đông tuyên đại doanh, cùng giống như có được thiên binh vạn mã, có thể tự thân ra chiến trường tiêu diệt Khâu Viễn Sơn và Lang quân, đánh bại âm mưu của nước Thương Nguyệt, dạy cho bọn chúng một bài học nặng nề nhất.
Không còn con đường nào có sức dụ hoặc hơn thế.
Dương Chính hô hấp nặng nề, trong mắt thần quang rực lên, hắn nhìn chăm chú vào nữ nhân xinh đẹp thần bí trước mắt, từ lúc mới gặp lần đầu hắn đã biết nữ nhân này không đơn giản, phen này nàng ta có thể đề xuất con đường này tất đã biết biện pháp để đi.
"Cô có thể giúp ta gia nhập vào Vệ Nhung Đông tuyến quân không?"
Tư Gia Lệ bình tĩnh nhìn hắn, nhẹ nhàng nói:"Ta đương nhiên là có thể!"
Tròng mắt màu tím nhạt vĩnh viễn làm người ta nhìn không thấu, Dương Chính từ từ bĩnh tĩnh trở lại, bất động thanh sắc hỏi:"Có điều kiện gì?"
"Nói chuyện với ngươi thực sự là không phí sức." Tư Gia Lệ tươi cười, nhẹ nhàng dí ngón tay nuột nà như búp măng vào ngực Dương Chính, đu đưa qua lại chỗ trái tim hắn, gõ nhẹ mấy cái, nhỏ giọng nói:"Gia nhập Thành điện bọn ta, đứng về phía ta..."
"Thánh điện?" Dương Chính lui lại một bước, né khỏi ngón tay Tư Gia Lệ:"Là cái gì?"
Tư Gia Lệ nhãn thần đột nhiên biên thành cuồng nhiệt, ngữ khí lúc chậm lúc nhanh, đầy vẻ dụ hoặc:"Thánh điện là tồn tại mà ngươi không có cách nào tưởng tượng ra, nhân tài của Thánh điện là đỉnh cao chân chính của thế giới này, những gì ngươi biết chẳng qua chỉ là tầng thấp nhất của khối đại lục này thôi."
Dương Chính tịnh không phải là người ma mộng, cười lạnh nói:"Nói cùng lọt tai lắm, Thánh điện lợi hại như vậy, lè nào ta gia nhập Thánh điện, muốn hủy diệt Thương Nguyệt quốc thì các ngươi sẽ giúp ta sao."
Tư Gia Lệ im lặng một lúc:"Vậy thì không được."
Dương Chính cất tiếng cười càng lúc càng lớn.
Tư Gia Lệ tịnh không nổi giận, bình tĩnh nói:"Ngươi nên hiếu rõ là Thánh điện tuy là tồn tại bậc cao nhất, nhưng không phải là không có thứ cùng cấp bậc tổn tại. Đặc biệt là người đến từ Vân Trung Thành, đó mới chính là cừu địch xưa nay của bọn ta! Việc tranh đấu cùa đại lục bọn ta không thể nhúng tay vào, bằng không thì cả trật tự này đều rối loạn, đây là quy tắc trò chơi, ai cùng không thể phá bỏ."
"Vậy ngươi đế ta gia nhập vào Vệ Nhung Dông tuyến quân cũng không phải là phá hủy quy tắc sao?"
"Ha ha" Tư Gia Lệ yêu kiều cười nói:”Cho nên nói là hiện tại ngươi còn chưa phải là người của Thánh điện..."
Đời người luôn gặp phải rất nhiều dụ hoặc, có thứ dễ dàng cự tuyệt, có thứ phải qua một trận tranh đấu dữ dội mới cự tuyệt được, nhưng cũng có những thứ mà ngươi cuối cùng chẳng thể nào cự tuyệt được.
Dương Chính cũng đang đối diện với thứ dụ hoặc mà hắn không thế cự tuyệt, chính là cơ hội phục cừu gần trong gang tấc. Câu nói "quân tử báo thù mười năm chưa muộn" chỉ là tuyên ngôn của người yếu ớt, ai biết được mười năm sẽ phát sinh sự việc gì, bất cứ cơ hội gì thực sự nằm trong tay càng tăng thêm tính dụ hoặc.
Hắn không biết Thánh điện là cái gì, nhưng đã quyết định đi trên con đường phục cừu, thì cần phải so sánh việc gánh vác hiểm nguy với thắng lợi thu được.
Đối với hắn mà nói, lúc này phục cừu đã trở thành một việc trọng yếu nhất trong đời.
"Ví như ngươi đáp ứng..." Tư Gia Lệ nhẹ nhàng khoan thai nói:"Ta có một lễ vật tặng cho ngươi!"
"Lễ vật?"
Tư Gia Lệ quay vào trong phòng, lúc quay ra thì đã cầm theo một cái bình bạc nhỏ bé.
Nàng mờ nút bình ra, dốc vào lòng bàn tay, nắm lại đi tới trước mặt Dương Chính
"Đây là cái gì... Ách.."
Dương Chính còn chưa hỏi xong, tay phải đà bị Tư Gia Lệ chụp lấy, Tư Gia Lệ xòe tay ra, nhắm chuẩn vào lòng bàn tay Dương Chính.
Tức thì một cơn đau giống như kim châm truyền tới, Dương Chính hừ mũi một tiếng.
Tư Gia Lệ giống như u linh xoay ra sau người Dương Chính, quấn lấy thân thể hắn Dương Chính vừa mới nhìn lại tay mình, một con trùng nhỏ toàn thân trong suốt nằm trong lòng bàn tay hắn vỗ cánh liên hồi, đôi cánh của nó màu vàng giống như mặt trời, sắc thái rực rở, vừa nhìn liền thấy ngay con trùng nhỏ này trân quý vô cùng.
Nhưng làm cho Dương Chính nối giận chính là con trùng này lại đang hút máu hắn.
Hắn đương nhiên là muốn quăng con trùng này xuống nhưng lại phát hiện mình đã bị Tư Gia Lệ quấn chặt lấy tay chân, cả cử động cũng không được.
"Cô muốn làm gì? Nhanh thả ta ra."
"Đừng khẩn trương, sẽ nhanh chóng thoải mái thôi mà..."
Thanh âm của Tư Gia Lệ lờ mờ vấn vít bên tai, Dương Chính cảm thấy máu huyết toàn thân như nhanh chóng trôi đi mất, còn con trùng nằm ờ lòng bàn tay càng thêm rực sáng, giống như đang phát ra ánh sáng, hắn không thể biết con trùng nhỏ này có thể hút bao nhiêu máu, chi cảm thấy đầu óc càng lúc càng tối tăm, cuối cùng trước mắt chỉ có một màu tối đen, không còn biết gì nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...