Kim bào và Bạch bào quân đoàn tập kết bên bờ sông, những kỵ binh khác tịnh không xuống thuyền mà chậm rãi rời xa bờ.
Nạp Lan Đức suất lĩnh hai quân đoàn tinh nhuệ dần dần thâm nhập vào Bạch Mã pha, lúc này trinh sát chạy tới báo:"Bẩm cáo tướng quân, doanh địa không có ai, chỉ tìm thấy 36 cỗ thi thể."
Nạp Lan Đức chột dạ, sao mà chỉ có 36 người?
Đây là một trận chiến không thể thua, Nạp Lan Đức không thể không cẩn thận, cho dù dưới tay y là 2 quân đoàn tinh nhuệ nhưng vẫn không dám vọng động.
Việc khác thường tất có gian trá!
Y hạ lệnh:"Đội quân 1, 2, 3 của Bạch bào quân đoàn, đi kiểm tra cẩn thận cho ta, coi chừng mai phục, có bất kỳ tình huống nào khác thường thì phải báo ngay cho ta, những người khác bày thành trận liệt phòng thủ màu tròn, để ý động tĩnh xung quanh."
.........
Không lâu sau, đội 1, 2, 3 đều quay về bẩm cáo:"Tướng quân, không phát hiện được gì, bọn chúng hình như đã rút lui rồi."
Rút lui? Bọn chúng đang làm gì?
Nạp Lan Đức do dự một chút, cuối cùng ra quyết định:"Tất cả đội ngũ, xuất phát!"
Hai quân đoàn bắt đầu xuất phát, quả nhiên trên đường đi trinh sát phát hiện dấu vết quân địch rút lui, bọn họ cũng không bị bất kỳ cuộc tấn công nào, trừ thỉnh thoảng có thanh âm của chim bay thú chạy, ngoài ra bốn bề đều im lặng đến đáng sợ.
Trên ngàn chiến thuyền trên sông cũng phân thành đội ngũ cùng với hai quân đoàn tiến về phía Tân Nguyệt thành.
Hành quân chậm rãi cả 10 dặm lại gặp một tòa phong hỏa đài, phong hỏa đài này cũng không có người nào, ngay cả một tên chiến sĩ cũng không thấy.
Nạp Lan Đức đứng giữa hành doanh, nhìn doanh trại địch xung quanh, lòng càng thêm nghi hoặc.
Lẽ nào chúng không hề chống cự, cứ để cho bọn ta đi thẳng tới Tân Nguyệt thành sao?
Dấu vết âm mưu càng lúc càng lộ rõ, nhưng Nạp Lan Đức sau khi kiểm tra kỹ càng thì không hề thấy phục binh, đành nén nghi hoặc, chuẩn bị gọi binh sĩ khởi hành.
Lúc này, vô số tiếng pháo vang rền trên mặt sông, khiến cho chim chóc kinh hoàng bay tán loạn.
Nạp Lan Đức kìm cương ngựa quát hỏi:"Chuyện gì?"
"Bẩm cáo đại nhân, trên sông có thuyền địch."
Nạp Lan Đức thầm nghĩ cuối cùng cũng tới rồi, nếu như chúng không hề chống cự thì mới là kỳ quái, hiện giờ y còn hy vọng địch nhân dốc sức ra đánh một trận thì lòng mới khỏi thắc thỏm bất an. Y bước lên phong hỏa đài, cầm vọng viễn kính nhìn về mặt sông, chỉ thấy thủy trụ do bị ma pháp pháo bắn trúng mặt nước nổi lên khắp lượt, có mấy chục chiếc chiến thuyền Thánh Hỏa quân bị bắn chìm, trận hình có chút hỗn loạn, hiển nhiên địch nhân tập kích chuẩn xác hiệu quả phi thường.
Hạm đội liên quân tập kết dày đặc nhưng ở phía xa bị sương mù che khuất không thể nhìn rõ số lượng cụ thể.
"Đại nhân, bọn ta có tới chi viện không?" Bạch bào phó đoàn trưởng hỏi.
"Không cần! Lần này bọn ta phát động tất cả chiến thuyền, lại có Cao Sĩ Lan Đăng đại nhân tọa trấn tất có thể ngăn giữ được, nhiệm vụ hiện tại của bọn ta chính là Tân Nguyệt thành." Nạp Lan Đức quay người hạ lệnh:"Tất cả tướng sĩ, tiến hết tốc lực, đánh chiếm Tân Nguyệt."
...........
Bờ Bắc, sương mù loãng hơn một chút, mặt trời giống như một cái trứng gà treo giữa không trung, dương quang tịnh không chút hơi nóng.
Một đội ngũ giống như u linh im lặng nhanh chóng tiến tới, trên đường né tránh vô số trạm canh nhưng không ngờ chẳng ai phát hiện được họ.
"Tướng quân, sắp tới doanh Đông bắc rồi." Mông Trác Nhĩ giục ngựa đến bên người Vũ Lôi thấp giọng nói.
Vũ Lôi lấy một kiện tín hàm ra:"Ngươi là trưởng quan tuần tra đương nhiên có biện pháp vào trong doanh. Ở đây có một kiện mật hàm ngụy tạo, nói rằng bộ thống soái ra lệnh cho chi bộ đội chúng ta đi tới phụ canh gác doanh quân nhu, đến đó ngươi cứ tìm đoàn trưởng bộ binh số ba, tự nhiên sẽ được thông qua."
"Nhưng tướng quân, chúng ta như vậy có phải quá lộ liễu hay không?" Mông Trác Nhĩ chỉ vào y phục màu trắng của binh sĩ.
Vũ Lôi cười nhẹ, vẫy tay với binh sĩ phía sau:"Bỏ hết thuốc nhuộm đi!"
Bọn binh sĩ thảy đều lấy một bình dược thủy ra đổ lên một tấm vải, lau khắp y phục, tức thì màu trắng biến mất lộ ra màu sắc vốn có, không ngờ đều giống hệt như quân phục Thánh Hỏa Giáo.
Mông Trác Nhĩ không khỏi thầm khen lạ, Thánh Hỏa Giáo gặp phải địch nhân cỡ này thực sự là quá xui xẻo.
Hắn mang theo hai binh sĩ ra roi chạy về doanh Đông bắc, bọn Vũ Lôi chậm rãi theo sau.
Đến cửa doanh trại, Mông Trác Nhĩ và một tráng hán râu quai nón đã đứng đó, tên tráng hán này chính là đoàn trưởng đoàn bộ binh số 3 Tháp Khắc Lạp.
Vũ Lôi vừa đến, Tháp Khắc Lạp liền hộ tống họ đi qua doanh Đông bắc, trong doanh chỉ có ba đoàn bộ binh gồm hai vạn quân trú đóng, đoàn trưởng là sĩ quan cao cấp nhất. Vũ Lôi suất lĩnh 3000 kỵ binh đi qua rất nổi bật nhưng có Tháp Khắc Lạp đi chung nên không ai dám mở lời chất vấn.
Quân Thánh Hỏa Giáo tới từ các nơi trên thế giới, rất nhiều binh sĩ lúc triệu tập mới biết nhau nên cho dù bọn Vũ Lôi lạ mặt cũng không khiến họ hoài nghi, suy cho cùng có tới mấy chục vạn đại quân, bộ binh và kỵ binh không biết nhau cũng rất bình thường.
Bọn Vũ Lôi đi đường không chút trở ngại, ra tới cổng bên kia của doanh Đông bắc.
Tháp Khắc Lạp hành lễ với Vũ Lôi:"Tướng quân cẩn thận, hạ quan chỉ có thể đưa tới đây."
Vũ Lôi hồi lễ, nhìn sâu vào Tháp Khắc Lạp, dẫn theo 3000 kỵ binh nhanh chóng rời đi.
Vừa rời khỏi thị tuyến của doanh Đông bắc, Vũ Lôi thấp giọng quát:"Toàn tốc tiến lên!"
Mọi người giục ngựa chạy như bay, tiến về phía doanh quân nhu cách đó ngoài 20 dặm.
Mặt trời đã mọc, khí trời dần trở nên ấm áp hơn, bọn phó tòng binh ở doanh quân nhu đêm qua bận rộn chuẩn bị cho đại quân tiến công Nam ngạn nên hiện giờ rất mệt mỏi, thành viên của Ngân bào kỵ sĩ đoàn không được ra tiền tuyến thi hành nhiệm vụ, càng thêm oán thán.
Theo quy định thông thường, Bạch bào quân đoàn xếp cuối cùng ở Tứ đại quân đoàn của Thánh Hỏa Giáo, khi chiến đấu thường sẽ phái xuất Kim bào và Ngân bào lưỡng đại quân đoàn, nhưng vì Cao Sĩ Lan Đăng đề nghị nên Ngân bào bị Bạch bào cướp quyền tiên phong, càng thêm oán giận chính là họ bị phái đến hậu phương trấn thủ doanh quân nhu, phải ở cùng với bọn đầu bếp, mã phu.
Điều này khiến cho bọn Ma kỵ sĩ vốn tự phụ cao quý cảm thấy bị vũ nhục.
Oán khí đè nặng nên đại bộ phận Ngân bào kỵ sĩ đều vào trong trướng ngủ vùi.
Mấy tên mã phu dắt ngựa đi tắm rửa, chiến sự mãnh liệt ở tiền phương không ảnh hưởng gì nhiều đến hậu phương, xung quanh yên tĩnh đến mức người ta phải buồn ngủ.
Một tên mã phu nghe thấy tiếng vó ngựa, nhìn một tên mã phu cạnh đó nói:"A, nghe thử xem, hình như có kỵ binh đến!"
Tên mã phu hơi lớn tuổi này không kiên nhẫn được, quăng bàn chải lông ngựa vào bồn nước:"Có kỵ binh quỷ, kỵ binh đều đi đánh trận hết rồi, tên tiểu tử ngươi mơ tưởng làm kỵ binh đến phát điên hay sao? Ta nói cho ngươi biết, đời này vận mệnh ngươi chỉ là mã phu mà thôi..."
Chưa dứt lời, một loạt tiếng vó ngựa đã vang lên bên tai hắn.
Con ngựa hắn đang tắm nghe tiếng vó kinh hãi, hai vó sau đá hắn bay vào trong thùng nước.
Lão mã phu đau đến rống lên, lồm cồm bò ra, toàn thân ướt nhẹp, hắn chớp chớp mắt thì nhìn thấy một con kiện mã còn cao hơn hắn một cái đầu, kỵ sĩ trên ngựa gương mặt lạnh lùng nói:"Trạm canh của doanh quân nhu đâu? Tất cả đều chết rồi sao? Sao chỉ có bọn mã phu các ngươi ở đây?"
Lão mã phu đầu óc mơ hồ, ngơ ngẩn hồi lâu, nhìn thấy người kỵ sĩ sắc mặt trở nên khó coi, mã phu đứng gần hắn vội chạy lên hành lễ:"Trưởng quan, là vầy, các kỵ sĩ trưởng quan còn đang ngủ."
Hừ, ngườ kỵ sĩ móc binh hàm ra, quát:"Bọn ta là thành viên doanh kỵ binh số ba, quân đoàn số năm, bộ thống soái ra lệnh cho chúng ta đi tới doanh quân nhu tới hiệp trợ phòng thủ, đây là quân lệnh, tránh ra!"
Một tên mã phu làm sao thấy qua quân lệnh thế này? Đợi đến khi bọn kỵ binh như sói như hổ xông qua thì mới có phản ứng.
"Ba Lợi, Ba Lợi, bọn họ thật sự là kỵ binh hiệp phòng sao?"
"Ta không biết." Lão mã phu xoa cái lưng đau, nói:"Đừng quản việc khác, bọn ta chỉ là mã phu..."
Doanh quân nhu, bọn phó tòng binh nhìn thấy đại đội mang trọng giáp tiến vào đều chạy sang một bên.
Bọn phó tòng binh nói cho dễ nghe là lính, nói trắng ra thì là bọn đầu bếp mã phu, cho dù bộ binh chính quy so với kỵ binh cũng đã thấp hơn một bậc, huống gì bọn họ, sao dám cản trở nhóm kỵ binh đột nhiên xuất hiện này.
Bất quá cũng có thành viên Ngân bào kỵ sĩ đoàn phát hiện ra những kỵ binh nào.
Mông Trác Nhĩ cầm binh hàm cao giọng nói:"Á Lý Đa Đức tướng quân ở đâu? Mau tiếp cấp hàm của bộ thống soái!"
Một nam nhân trung niên còn chưa mang chiến giáp từ đám người bước ra nói:"Ta là Á Lý Đa Đức, đoàn trưởng Ngân bào kỵ sĩ đoàn, các ngươi là ai?"
Mông Trác Nhĩ xuống ngựa hành lễ:"Ta là doanh trưởng Mông Trác Nhĩ của doanh kỵ binh số ba, quân đoàn số 5. Quân đoàn trưởng đại nhân, đây là cấp hàm của bộ thống soái, tiền tuyến cáo cấp, bộ thống soái ra lệnh cho Ngân bào kỵ sĩ đoàn đi tới Nam ngạn tăng viện!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...