Ma Thần Tướng Quân

Pháp trượng dùng sức điểm tới, cả người Dương Chính như bị một sức mạnh vô hình lật qua lật lại, ở ngực của hắn, một ánh sáng màu vàng phát ra từ trong tiêu ký hình ngọn lửa.

Thuật sĩ áo xám sắc mặt biến đổi.

Dương Chính đột nhiên mở mắt, tròng mắt màu đen ngập tràn sát ý vô tận.

Hắn lăn người, cả thân hình như con báo bật dậy, tay trái cầm thanh quân đao M9 màu xanh mờ mịt, phát ra sát khí lạnh lùng.

Phốc một tiếng, thuật sĩ áo xám không thể tin nổi nhìn vào thanh chủy thủ đâm sâu vào ngực mình, tròng mắt lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh khủng, chính là nét sợ hãi với cái chết.

Bảo thạch màu đen trên pháp trượng rung động mãnh liệt rồi vỡ nát.

Oán khí màu đen trong bảo thạch nháy mắt xông thẳng ra, Dương Chính bị hàn khí lạnh lẽo đó xâm nhập vào xương cốt bức bách phải rút chủy thủ ra, liên tiếp lùi lại mấy bước.

Thuật sĩ người mềm oặt ngã xuống trên mặt đất.

"Ba ba!"

Một tiếng la lên làm Dương Chính đang chìm trong sát ý tỉnh lại, hắn cố gắng nén cơn đau ở ngực đứng dậy, chỉ thấy Ngải Vi Nhĩ gục trên thân thể Vi Tư, vừa khóc vừa lay gọi.

Dương Chính loạng choạng đi tới bên người Vi Tư, hán tử cường tráng lúc này toàn thân chuyển sang màu tím ngắt, khóe miệng rỉ ra dòng máu đen, tình cảnh rất bi thảm.

"Vi Tư!" Dương Chính quỳ nửa người xuống, nhẹ nhàng đỡ Vi Tư lên.

"Ngươi... ngươi..." Vi Tư nắm y phục của Dương Chính, cố gắng nói gì đó, nhưng vừa há miệng thì sùi máu ra, làm hắn ho hắng kịch liệt.

"Cố gắng chịu đựng, Vi Tư." Dương Chính không ngừng khích lệ y:"Ngươi bị trúng độc thôi, chờ ta đi tìm giải dược."

Dương Chính nhẹ nhàng đặt y xuống, rồi chạy đến bên thi thề của thuật sĩ, xé y phục hắn ra, lấy bảy tám cái lọ trong ngực hắn. Dương Chính lại đến bên Vi Tư, mở hết nút chai ra ngửi thử, mỗi cái bình đều có mùi vị không giống nhau.

"Đáng chết, cái nào là thuốc giải, Ba Bỉ, Ba Bỉ ngươi biết không?" Dương Chính để vào ấn ký trên lồng ngực, muốn cảm thụ lực lượng của Ba Bỉ.

Màu tím càng lúc càng đậm nét trên người Vi Tư, da hắn cơ hồ biến thành màu đen, mạch đập cũng từ từ yếu ớt.


"Không có tác dụng, chúng đều không phải là giải dược, ngươi nắm lấy tay hắn đi." Lúc Dương Chính cơ hồ tuyệt vọng, thanh âm của Ba Bỉ lại truyền tới có chút mơ hồ.

Dương Chính nhanh chóng cầm lấy tay Vi Tư, một luồng nhiệt lưu từ tay hắn truyền vào, thân thể Vi Tư chấn động mạnh, khí đen trên mặt y cũng nhạt bớt nhiều, nhãn thần cũng sáng trở lại.

"Ta.. không xong rồi." Vi Tư ngừng một chút, lời nói lại bắt đầu trở nên lưu loát:"Giúp ta chiếu cố Ngải Vi Nhĩ, đưa nó đến Nguyệt điểu lữ quán ở Tác Ba Đinh. Cầu xin ngươi!"

"Ba ba." Nghe Vi Tư nói vậy, Ngải Vi Nhĩ càng khóc thảm thiết hơn.

"Đừng khóc, Ngải Vi Nhĩ, con là đứa bé ngoan." Vi Tư lấy một chiếc hộp nhỏ màu đen trong lòng đưa tới trước mặt Dương Chính:"Thứ này... Ngươi giữ lấy, đừng cử động..."

Vi Tư còn muốn nói thêm thì cổ họng nghẹn lại, Dương Chính cảm thấy nhiệt lượng trong tay nhanh chóng biến mất...

"Vi Tư!"

Dương Chính có chút bi thương, đao khách nhiệt tâm này cuối cùng đã chết như vậy.

###

Sâu trong đầm Vân nê chiểu.

Mây đen chầm chậm di chuyển tới mảnh đất hình khô lâu.

Mặt đất có trận đồ khổng lồ tinh tế làm bằng máu tươi, vô số đầu lâu xương khô xếp đống thành gò nhỏ hình tam giác nằm ngay mỗi đầu trận tuyến, trên đỉnh gò khô lâu đều là một cái khô lâu màu xanh sẫm, khói xanh bốc ra liên tục từ thất khiếu. Trong mảnh đất này mây mù dày đặc, khí lạnh âm trầm dày đặc trong không trung, nước bùn màu đen chảy ào ào lên trên, mấy thi thể nhìn không rõ nằm trong nước, người chết mặt trắng bệch đầy vẻ tuyệt vọng, bi thương, tàn bạo, thêm vào các cảnh kỳ quái xung quanh làm cho vùng đất này giống như quỷ vực.

Nơi này là sào huyệt của Ác ma thuật sĩ Hạ Lạp Phi.

Đột nhiên trận đồ bừng sáng, mây đen mù mịt đêm qua chợt cuồn cuộn chuyển động.

Khô lâu phát ánh sáng màu xanh sẫm mạnh mẽ.

Ầm ầm

Một âm thanh cực lớn vang lên, hắc quang từ trong trận đồ bùng phát ra.


Dần dần hình thành một hình khô lâu.

"Úc"

Thanh âm phẫn nộ xuyên qua mây mù đầm lầy làm cho quạ đang bay trên trời cũng quang quác bay né.

"Tên sâu bọ vô sỉ, ti bỉ, ngươi dám xúc phạm đến tôn nghiêm của Ác ma thuật sĩ Hạ Lạp Phi, dám tấn công ta... Ngao..."

Hắc quang phát ra âm thanh vang dội, giống y như thanh âm của ác ma thuật sĩ mà Dương Chính giết chết.

Từ khi trở thành thuật sĩ trở đi, Hạ Lạp Phi lần đầu tiên bị thương nghiêm trọng đến thế.

Trước nay chưa có ai có thể tiến vào cận chiến với Hạ Lạp Phi trong vòng năm mét, còn những người nào tiếp cận đều bị y luyện chế thành tiêu bản, cho nên ác ma thuật sĩ chính là cơn ác mộng của toàn đại lục.

Hôm nay, Hạ Lạp Phi suýt chút nữa là bị người ta đánh cho đến chết.

Cả đến nhục thân cũng bị tiêu hủy.

Chuyện này mà truyền ra, Hạ Lạp Phi hắn trong thế giới ma pháp khẳng định sẽ bị người ta xì xầm thóa mạ sau lưng đến phát tức mà chết.

Chỉ nghĩ tới Cổ Phí Tư và Hưu Bỉ Đặc chắc chắn sẽ chỉ vào vết thương trên người y mà nói giọng âm dương:"A, Hạ Lạp Phi đại nhân khả ái của chúng ta bị thương rồi. Đây thực sự là sỉ nhục của cả thế giới ma pháp chân chính. Đến đây để bọn ta dùng hai con La Sa thú cắn chết địch nhân (loại sinh vật thấp kém nhất của địa ngục)!" Hạ Lạp Phi cũng đã cảm thấy hổ thẹn muốn chết rồi.

Đáng chết, cái con rối này.

Vì sao không ra nghênh tiếp chủ nhân của nó, lẽ nào nó không biết chủ nhân của nó đã bị trọng thương sao? Cái thế giới khốn kiếp này, con người khốn kiếp, khôi lỗi (con rối) khốn kiếp toàn bộ đều đáng chết.

Hạ Lạp Phi độc ác nguyền rủa, hướng về cái nhà giống như một cái lồng chim khổng lồ trên mảnh đất thét lớn:"Kiệt Phí Nhĩ Đức, ta thực sự là nên cho cái đầu chó úp lên người ngươi, một con chó so với ngươi còn trung thành thông minh hơn, lăn nhanh ra đây cho ta..."

Thét luôn mấy tiếng, căn nhà cũng không có chút động tĩnh nào.

Hạ Lạp Phi phẫn nộ cực điểm, nhục thể đã bị hủy, linh hồn của y chỉ có thể tụ tập ở trong trận đồ, đối với sự im lặng của khôi lỗi, y lớn tiếng mắng chửi:"Kiệt Phí Nhĩ Đức, ngươi chỉ là Sa La thú cấp thấp, lẽ nào ngươi dám miệt thị ác ma thuật sĩ Hạ Lạp Phi sao? Ngươi chờ đó, ta sẽ biến ngươi thành quái vật xấu xí độc ác nhất, trở thành thứ rác rưởi bẩn thỉu nhất trên thế giới này."


Cửa mở ra, một thanh âm bình hòa vang lên:"Hạ Lạp Phi, ta chờ ngươi đã lâu rồi, cuối cùng ngươi cũng đã trở về."

"Ai?" Hạ Lạp Phi cảnh giác lui lại một bước.

Một thân ảnh phong hoa tuyệt đại từ từ bước ra từ trong cửa. Nữ nhân này mái tóc dài trắng như thác nước Lạp Bối Nhĩ Sơn, buông xõa thẳng xuống trên chiếc eo thon, cặp mắt cong dài của nàng như vầng trăng khuyết trên trời mang theo mị lực câu hồn nhiếp cốt người ta, lại còn gương mặt thanh khiết vô cùng bao phủ bởi vẻ u uẩn bình đạm, nhìn không rõ ràng, chính là Tư Gia Lệ. Trừ nàng ta ra còn ai có được vẻ đẹp tà ác chấn động lòng người như vậy.

Cả đến Hạ Lạp Phi thường dùng bộ phận cơ thể con người để chế tạo tài liệu của ác ma thuật sĩ cũng không cầm được hô hấp khó khăn.

Vẻ đẹp này xác thực là làm người ta không có cách kháng cự.

Bất quá Hạ Lạp Phi vẫn rất cảnh giác, tròng mắt màu xanh lục của hắn xoay chuyển:"Ngươi thực ra là ai?"

Tư Gia Lệ nhìn vào đám hắc vụ có chút ngạc nhiên:"Ác ma thuật sĩ mà nhục thân bị hủy, người nào có thể làm được điều này?"

Hạ Lạp Phi phẫn nộ rống lên:"Nữ nhân, Hạ Lạp Phi không tha cho ai miệt thị, lẽ nào ngươi cho là ta không có nhục thể thì không thể vận dụng pháp lực cường đại sao?"

Tư Gia Lệ giống như chưa nghe thấy, gót ngà nhẹ bước giống như làn khói nhạt bay ra khỏi nhà.

"Hạ Lạp Phi, nghe nói ngươi tìm ra được nơi hạ lạc của Kim sí thiền (ve cánh vàng)"

Nghe thấy ba chữ "Kim sí thiền", ác ma thuật sĩ càng thêm cảnh giác nữ nhânn trước mặt.

"Cái gì Kim sí thiền, ta chưa từng nghe qua."

Tư Gia Lệ cười nhẹ:"Hạ Lạp Phi, ngươi tựa hồ như đã quên cảnh ngộ bây giờ của ngươi..."

Thanh âm của nàng càng lúc càng thấp, sâu trong tròng mắt một ngọn lửa tím bắt đầu bừng lên.

"Trời, ngươi là người của Thánh điện. Ngươi nói Kim sí thiền gì chứ?" Hạ Lạp Phi liên tiếp lui lại mấy bước:"Ta không có, ngươi xem ta đã bị trọng thương đến mức này..."

"Hạ Lạp Phi, ngươi nói xem ta có nên tin một thuật sĩ tiếng tăm xấu xa nói hay không?" Tư Gia Lệ mặt vẫn tươi cười tiến tới bức bách.

"Ta thực sự là không có mà!" Hạ Lạp Phi thực tức muốn điên, khó tin là lần đầu tiên y nói thật thì lại bị người ta không tin.

Cuối cùng Tư Gia Lệ cũng không cười nữa, lửa tím trong mắt nàng càng lúc càng bốc cao, không khí xung quanh phảng phất như bị đốt cháy, Hạ Lạp Phi chịu không nổi cơ hồ thổ huyết, hôm nay hắn chỉ còn lại là linh hồn, nên pháp lực mà y vẫn tự hào không thể nào thi triển.

"Kim sí thiền bị một tên nam nhân tóc đen cướp đi rồi, ta còn bị hắn đâm một đao." Hạ Lạp Phi cuối cùng không chịu nổi uy hiếp tinh thần, đành phải nói liều.


"Nam nhân tóc đen?" Tư Gia Lệ mắt hơi động, lửa tím tiêu tán, không khí xung quanh lại khôi phục như thường.

"Nam nhân tóc đen như thế nào, có phải tròng mắt hắn cũng có màu đen hay không?" Lúc này Tư Gia Lệ trước giờ sắc mặt vẫn bình tĩnh nay ngữ khí có mấy phần gấp rút.

Dưới áp bức tuyệt đối này, Hạ Lạp Phi không dám chối quanh, y miêu tả lại hết hình dáng của Dương Chính.

"Lại là hắn."

Tư Gia Lệ cuối cùng cũng xác định người Hạ Lạp Phi nói là Dương Chính, nàng cũng muốn đi tìm hắn.

Đây là người nàng tuyển lựa làm người ứng cử cho Thánh kiếm kỵ sĩ, mới đầu sớm đã muốn tiến dẫn hắn vào Thánh điện, không ngờ nửa đường lại xuất hiện tình huống ngoài ý muốn. Lúc Tư Gia Lệ trở lại tìm Dương Chính thì hắn đã mất tích, cả lực lượng rộng rãi như Thánh điện mà vẫn không tìm thấy hắn.

Nàng không nghĩ tới Dương Chính lại có thể tiềm phục trong băng cả tiết đông. Sau đó Tư Gia Lệ cũng cho là Dương Chính đã bị giết, còn vì vậy mà ủ rủ một hồim chỉ có thể tuyển chọn người ứng cử khác, Người này tuy thiên phú rất tốt, mới ba mươi tuổi đã là Bát phẩm kiếm sĩ, khoảng cách tới Cửu phẩm kiếm sĩ cũng chỉ cách một đường tơ. Nhưng Tư Gia Lệ lại phát hiện y vẫn còn có khuyết điểm, lại nghĩ tới Hắc tinh sứ tuyển người ứng cử là Ám hành giả có huyết thống hắc tinh linh, Tư Gia Lệ trong lòng như có tảng đá nặng đè lên.

Nếu như lần tranh đoạt Thánh kiếm kỵ sĩ này thất bại, cả bốn Thánh kiếm kỵ sĩ đều thuộc về Hắc tinh sứ, địa vị Tư Gia Lệ ở tổ chức sẽ phải chịu khiêu chiến trước đây chưa từng có.

Nàng tuyệt không muốn việc này xảy ra.

Hiện tại nghe Hạ Lạp Phi nói vậy, Dương Chính không những còn sống mà thực lực còn đại tiến, cần biết nếu ác ma thuật sĩ không bị thương thì cả nàng cũng không dám khinh địch. Dương Chính có thể đâm hắn một đao thực lực không phải là yếu.

"Lần cuối ngươi gặp hắn ở đâu?"

"Bi Thương hoang nguyên!"

Tư Gia Lệ trong mắt lộ ra vẻ hân hoan, thanh âm của nàng cũng mềm mại, nghe ra giống như tình nhân thỏ thẻ bên tai:"Hạ Lạp Phi, ngươi thật sự là một thuật sĩ rất đáng yêu, ha ha..."

"Ngươi còn muốn gì đây?" Nghe thấy thanh âm nhu mì như vậy, Hạ Lạp Phi lại sợ hãi vô cùng.

Tư Gia Lệ cười quỷ dị, đột nhiên lửa đỏ trong tay phải bùng lên, điểm nhẹ vào trên trận đồ.

Bồng, một tiếng vang lên.

"Đừng!"

Hạ Lạp Phi phát ra tiếng hô tuyệt vọng.

Chỉ thấy một ngọn lửa màu tím kịch liệt từ giữa trận đồ bùng phát, nháy mắt ra nuốt chửng linh hồn Hạ Lạp Phi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui