Một tháng sau.
Dương Chính tới 1 thôn làng nhỏ không xa Tiêu Lan lắm gặp mặt Vũ Lôi.
Thôn làng này bí ẩn phi thường, Ảnh tử bộ đội của Dương Chính sớm đã gầy dựng nơi đây.
Ngoài trời mưa rất lớn, trong nông xá, Vũ Lôi đang chờ đợi, nhìn thấy hắn, hai người nhiệt tình ôm nhau thân thiết.
"Việc đó làm thế nào rồi?" Dương Chính nói ngay vào việc chính.
Vũ Lôi thấp giọng nói:"Không vấn đề gì, ta khống chế toàn gia kẻ đó, lại đáp ứng cho y 10 vạn kim tệ, hơn nữa thê tử của y thực sự bị tên tham tướng đó cưỡng gian nên y cũng đã đáp ứng."
Dương Chính gật đầu:"Tốt lắm, còn nữa, gần đây cục thế đột nhiên xấu đi, ngươi nhanh chóng triệu tập nhân mã, bảo bọn họ hóa trang trà trộn vào Vệ Nhung quốc."
"Cần đánh trận sao?" Vũ Lôi hai mắt phát sáng, giống như đã mong chờ từ lâu.
Dương Chính gõ đầu hắn:"Đừng có cả ngày đòi đánh đòi giết, có thể không đánh là tốt nhất, chỉ là đề phòng vạn nhất."
"Dạ biết, tiểu Chính ca!" Vũ Lôi cười khổ nói.
..............
Nửa tháng sau, tham tướng của Tây Nam quân hệ đồn trú ở Uy Cổ Lan và một tiểu đội hộ vệ bị giết trên đường đi tới Cự Mã tỉnh, chỉ có 1 người chạy thoát.
Tức thì, cả Tây Nam quân hệ chấn động, cho dù chỉ là một tham tướng nhỏ bé nhưng đó là con một của một lão làng trong Tây Nam quân hệ, hơn nữa lại bị giết tại Uy Cổ Lan trong thời kỳ nhạy cảm này, Ma thần quân ngay lập tức được liệt vào đối tượng hoài nghi trọng điểm.
Thậm chí nội bộ họ còn nhận định là Ma thần quân làm, cho dù hung thủ lai vô ảnh khứ vô tung, không để lại dấu vết gì nhưng ở trong Vệ Nhung quốc trừ Ma thần quân ra thì còn ai có đủ năng lực vào sâu trong nước mà giết chết 1 tham tướng và 1 tiểu đội. Hơn nữa người chạy thoát còn kể lại nhiều điểm khả nghi có liên quan đến Ma thần quân.
Chỉ là không có chứng cứ xác thực, đại lão của Tây Nam quân hệ mất đi nhi tử tức giận điên cuồng, nếu như không bị Lôi Đặc Lâm áp chế, hứa sẽ lôi chuyện này ra thì lão có thể đã dẫn quân tiến vào Uy Cổ Lan.
Tình hình ở Uy Cổ Lan càng lúc càng căng thẳng đến cực điểm.
Mỗi ngày hai hệ quân đội đều phát sinh nhiều việc đổ máu, cơ hồ đứng ở biên giới bạo phát nội chiến.
Qua mấy ngày, chưyện không ai ngờ lại xảy ra, Ma thần từ ở Cự Mã tỉnh bị Tây Nam quân hệ thiêu hủy. Việc này đã đụng chạm đến cả ổ ong vò vẽ, không ai hoài nghi uy tín của Ma thần tướng quân trong Ma thần quân, cho dù hắn đã "chết" nhưng vẫn là cột trụ của Ma thần quân. Hơn nữa trong dân chúng, ba năm nay nhờ truyền miệng nhiều người, nên Ma thần tướng quân trong nước không thua kém gì vị Phi tướng quân trong truyền thuyết.
Không chỉ Ma thần đại quân ở Đông tuyến phát động mà cả dân chúng đối với hành vi này cũng bất mãn phi thường, cho dù có tranh đấu thế nào, nhưng đụng chạm đến anh hùng thì đều bị sỉ vả.
Đệ nhất quân, đệ nhị quân, đệ tam quân của Ma thần quân hệ giận dữ kéo binh tiến đến Uy Cổ Lan.
Trưởng quan của ba chi bộ đội này có rất nhiều người từng là thân vệ năm xưa của Dương Chính, vì hắn mà chết tuyệt không chau mày, sao có thể để chuyện này phát sinh, ngay cả Thụy Thu cũng không thể áp chế.
Động tác của họ tự nhiên cũng khiến Tây Nam quân hệ phản kích, họ phái 2 vạn người đến chi viện cho Tây Nam quân ở Cự Mã tỉnh.
Một tháng sau hai bên giằng co nhau ở ngoài Cự Mã tỉnh.
Ngoài mặt thì không tranh đấu nhưng ngấm ngầm ám sát, hạ độc thì diễn ra vô số lần.
Dưới tình huống này, một trường nội chiến cơ hồ khó thể tránh được.
Thụy Thu liền gởi thư cho Lôi Đặc Lâm, bảo lão áp chế không để tình hình diễn ra quá mức, lúc này nếu xảy ra bạo động thì tất sẽ khiến cho Vệ Nhung quốc lâm vào tai kiếp. Một trường nội chiến bất kể bên nào thắng cũng tạo thành đả kích mang tính hủy diệt cho Vệ Nhung quốc, hôm nay Thương Nguyệt quốc lại bắt đầu quật khởi, sao chịu đứng yên ở ngoài.
Nhưng lúc này Lôi Đặc Lâm đã choáng váng đầu óc, lại thêm tên tham tướng bị giết cũng là thế hệ con cháu của lão, vì thế lão giận dữ Ma thần quân không nhân đạo, ra tay tàn sát đồng liêu, nhất định đòi Thụy Thu phải có giao phó rõ ràng.
Đó cũng vì Ma thần quân trực tiếp nằm dưới quyền khống chế của Thụy Thu.
Mắt thấy sự tình đang phát triển theo chiều hướng xấu nhất, Thụy Thu liền gởi thư hồi âm, lúc này nàng đứng ở góc độ nữ vương, lời lẽ vô cùng nghiêm khắc, yêu cầu Tây Nam quân hệ phải tới Uy Cổ Lan gặp mặt, giải quyết hết mọi khúc mắc.
Ba ngày sau, Thụy Thu mang theo Tư Đế An đi tới Uy Cổ Lan.
Lúc này, cả Uy Cổ Lan đều nồng nặc mùi thuốc súng, dân tâm hoảng loạn, cả quặng mỏ cũng không còn vận hành.
Một tháng trước, thống lĩnh đệ nhất quân Huyết Lang, thống lĩnh đệ nhị quân Áo Tháp, thống lĩnh đệ lục quân Anh Cách Mã cũng đã tới Uy Cổ Lan.
Thống lĩnh đệ tam quân Hồng nương tử vốn ở nơi này ra thành nghênh tiếp, vì nàng đến trước nên đã chiếm lấy quận thủ huyện Uy Cổ Lan.
Hơn nữa Tây Nam quân trú đóng ở Ngưu đầu sơn cách huyện thành không đầy 10 dặm. Chân núi Ngưu đầu sơn là một con sông, hiện nay đã bị quân Tây Nam trưng dụng, bài trí thuyền đội tạo thành cầu nổi rộng 50 mét, dài hơn 1000 mét. Thoạt nhìn cờ xí tung bay, thiết giáp lẫm liệt, oai phong khôn tả.
Quan đạo đã bị phong tỏa, dân chúng của huyện Uy Cổ Lan nội bất xuất, ngoại bất nhập, trên đường chỉ có quân mã kỵ sĩ.
Thụy Thu tiến vào trong thành, đầu tiên liền đến gặp Hắc Diệu Hoa, mấy ngày nay Hắc Diệu Hoa ăn không ngon ngủ không yên, mái tóc cũng bạc nhiều, hắn sợ chiến tranh bạo phát trong quận không chỉ tổn thương quốc lực nghiêm trọng mà đối với Uy Cổ Lan chiến trường chính cũng tạo thành hủy diệt khó thể bù đắp, sau cuộc chiến thì mấy năm nỗ lực của hắn hoàn toàn trôi theo dòng nước, Uy Cổ Lan lại tái hiện tình cảnh nước lũ ngập trời, dân tình khốn khổ.
Hắn có cảm tình sâu đậm với mảnh đất này, tuyệt không muốn chuyện này xảy ra.
Hiện nay thấy Thụy Thu đến, hắn phảng phất như tìm thấy một hòn núi để dựa vào, nước mắt tuôn trào, quỳ xuống đất hồi lâu không dậy.
Uy Cổ Lan có thể phát triển như ngày hôm nay, công lao của Hắc Diệu Hoa tuyệt không kể xiết, lại thêm gần đây Uy Cổ Lan bị Cự Mã tỉnh giám thị, hắn cũng nhẫn nhục gánh vác, Thụy Thu bước tới đỡ hắn dậy:"Hầu tước đại nhân mau đứng dậy, mấy năm nay ông phải khổ sở rồi."
"Bệ hạ..."
"Không cần nói nhiều, ta đã hiểu tình cảnh nơi này. Có ta ở đây hầu tước đại nhân không cần lo lắng, cứ an tâm nghỉ ngơi, đợi ta giải quyết ổn thỏa thì sẽ giao lại Uy Cổ Lan cho ông giúp cô quản lý."
"Thần sẽ tận hết sức lực, muôn chết không từ." Hắc Diệu Hoa phát lời trọng thệ.
Thụy Thu lại an ủi vài câu, ánh mắt khẽ liếc nhìn Dương Chính đang đứng bên Hồng nương tử.
Lúc này Dương Chính đã khôi phục lại dáng vẻ thần y, cả bọn Huyết Lang cũng không nhận ra, tại trường chỉ có Hồng nương tử và Thụy Thu biết được thân phận của hắn.
Thụy Thu cũng không nói gì, hạ lệnh khởi giá.
Những ngày ở Uy Cổ Lan chờ Lôi Đặc Lâm đến, Thụy Thu tiếp kiến "thần y", lại truyền ra tin tức quốc vương bệ hạ thân thể hư nhược, cho Dương Chính ở bên chăm sóc.
Trong hành cung lâm thời, Dương Chính, Thụy Thu sau khi đuổi hết hạ nhân ra ngoài, Dương Chính thấp giọng hỏi:"Tư Đế An hiện tại thế nào?"
"Đã tốt hơn nhiều, hiện tại có thể ăn uống bình thường, khí sắc cũng khôi phục."
"À, mấy ngày nay phải nói nó ở trên giường giả bệnh, tuyệ không để tin tức nó hồi phục truyền ra ngoài. Gần đây cổ trùng có chút khác thường, ta dự cảm rằng người hạ thủ với Tư Đế An đang ẩn nấp trong Tây Nam quân."
Thụy Thu ánh mắt lộ vẻ hung ác:"Nếu thực sự là chúng thì ta tuyệt không bỏ qua."
Bất kỳ người mẹ nào cũng đều không thể để cho con mình bị thương hại, Thụy Thu đương nhiên cũng không ngoại lệ.
"Tình huống hiện tại đều do bọn ta khống chế, chỉ cần làm theo lời ta thì mọi việc sẽ nhanh chóng qua đi thôi." Dương Chính ôn hòa nói.
Thụy Thu ngơ ngẩn nhìn hắn, đột nhiên bật cười:"Ngươi quay về thật tốt, bất kỳ chuyện gì ta cũng không cần dụng tâm, đã lâu ta khó mà có được giấc ngủ ngon."
Nàng vặn người, các đường cong động lòng người hiển lộ càng thêm dụ hoặc, lại thêm dáng vẻ mệt mỏi, hơi thè lưỡi ra khiến cho Dương Chính xung động vô cùng.
...........
Lôi Đặc Lâm cũng đã tới Uy Cổ Lan.
Lão nhân tóc bạc như sương, gương mặt như đao khắc so với 3 năm trước thì già hơn nhưng thân hình vẫn thẳng tắp.
Lão bất chấp tất cả những lời phản đối của người khác trong quân hệ, nhất định đòi một mình dẫn theo nhân mã đi vào Uy Cổ Lan.
Tư thái này biểu thị Lôi Đặc Lâm vẫn rất trung thành, lão tuyệt không thể phản bội con gái của Trì Vân tướng quân, phản bội Vệ Nhung quốc, chỉ là lòng trung thành của lão lại bị lợi dụng, khiến cho người ta càng thêm thương cảm.
Lôi Đặc Lâm và mấy vị đại lão mang theo một trung đội tiến vào Uy Cổ Lan đang bị bao vây trùng trùng.
Lão không tin Thụy Thu lại làm chuyện bất lợi với mình, vì làm như thế thì Tây Nam quân hệ mất đi khống chế, đối với nàng mà nói thì cũng không có gì tốt đẹp.
Trong nghị sự sảnh của Uy Cổ Lan, Lôi Đặc Lâm nhìn thấy Thụy Thu, còn có cả Tư Đế An sắc mặt vàng vọt đang ngồi tựa vào ghế da hổ, hình như đang ngủ.
"Quốc vương bệ hạ, thái hậu bệ hạ." Lôi Đặc Lâm cùng những quan viên Tây Nam quân hệ quỳ 1 chân xuống, vòng tay ngang ngực hành lễ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...