Mật Tuyết Nhi chớp chớp mắt, cặp tròng long lanh như có nước, nhìn vào hai nữ nhân đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Thần tình của nó đáng yêu như mèo con, hồng y thiếu nữ càng nhìn càng thấy khả ái, bước lên hai bước, cúi người đưa tay xoa đầu Mật Tuyết Nhi.
"Không được chạm tới!" Hộ vệ vừa chạy đến trầm giọng quát, hắn vung tay muốn hất tay hồng y nữ ra.
Hồng y nữ nhẹ nhàng nghiêng tay né tránh, hơi nhướng mày lên, ngẩng nhìn hộ vệ.
Tên hộ vệ đột nhiên đầu óc như bị sét đánh, phảng phất như vô số mũi châm đâm vào cơ thể, khớp xương toàn thân đều bị ngưng trệ, ngay cả thanh âm cũng không thể phát ra. Hắn kinh hãi vô cùng, thực lực đối phương quá mức đáng sợ, chỉ bằng vào khí thế phát ra đã khiến cho người vừa tiến nhập cảnh giới kiếm thủ như hắn mất đi lực khống chế toàn thân, hơn nữa mọi việc chỉ diễn ra trong một sát na khiến cho không ai phát giác được.
Bạch y nữ đi tới, nhẹ nhàng nói: "Tỷ tỷ đừng lỗ mãng, ta thấy hắn chính là hộ vệ của nữ hài này."
Hồng y nữ nhìn Mật Tuyết Nhi chớp mắt mấy cái, Mật Tuyết Nhi cũng chớp mắt nhìn lại khiến cho nàng ta bật cười, nhẹ nhàng ôm lấy nó. Mật Tuyết Nhi vốn rất sợ người lạ nhưng lần này chẳng ngờ lại không né tránh.
Nhìn dáng vẻ lanh lợi của nó, hồng y nữ mẫu tính đại phát, vừa xoa đầu nó vừa nhẹ nhàng hỏi: "Nói tỷ tỷ biết muội tên gì?"
"Mật... Tuyết... Nhi..." Mật Tuyết Nhi kéo dài giọng như con mèo lười, vì còn chưa thông hiểu ngôn ngữ Nam đại lục nên nó nói rất chậm.
"Mật Tuyết Nhi, Mật Tuyết Nhi, cái tên thật đáng yêu." Hồng y nữ lẩm bẩm, sau đó chỉ về tên hộ vệ: "Mật Tuyết Nhi có biết hắn không?"
Mật Tuyết Nhi nghiêng đầu nhìn qua, xem ra cũng đang suy nghĩ.
"Xem đi, Mật Tuyết Nhi không biết hắn." Hồng y nữ nói với bạch y nữ.
Bạch y nữ lúc này cũng có chút nghi hoặc, nhìn tròng mắt tên hộ vệ xoay chuyển liên tục xem ra không phải giả vờ, bất quá nàng cũng thấy dáng vẻ yêu quý của hồng y nữ với Mật Tuyết Nhi, không nỡ ngăn cản, chỉ nhẹ giọng nói với tên hộ vệ: "Bọn ta không phải người xấu, chỉ là thấy đứa bé này khả ái nên muốn thân cận chút thôi. Ta bảo đảm nó không có chuyện gì, hiện tại ta thả ngươi ra, ngươi không được la lên, tạm thời ở đây chờ nó chứng thực ngươi là hộ vệ của nó thì ta sẽ thả đi, ngươi đồng ý thì chớp mắt một cái."
Bạch y nữ nói rất nhẹ nhàng, không như hồng y nữ khí thế bức người, thậm chí tên hộ vệ lúc này còn có cảm giác an bình. Nhưng hắn tuyệt không phủ nhận bạch y nữ này và hồng y nữ đều là nhân vật siêu tuyệt như nhau, hơn nữa hắn cũng nhìn ra bằng vào năng lực của họ, nếu như muốn gây bất lợi cho Mật Tuyết Nhi thì không cần phải coi sắc mặt tiểu nhân vật như hắn, vì vậy hắn liền chớp mắt.
Sau đó dường như ánh mắt của bạch y nữ lóe lên ánh sáng, cảm giác toàn thân thất khống biến mất, hắn ngã ngồi trên mặt đất.
Bên này xảy ra nhiều chuyện như vậy nhưng không ai trong trường phát giác, trừ nguyên do hai nữ nhân này thực lực thâm bất khả trắc ra thì còn do phách mại sư nói một câu khiến cho mọi người đều chú ý, ngay cả Dương Chính dù có liên hệ huyết mạch với Mật Tuyết Nhi nhưng không hề phát giác chuyện gì dị thường nên cũng hướng mắt lên đài.
"Kiện vật phẩm tiếp theo nghĩ chắc mọi người sẽ rất hứng thú. Đây cũng là một truyền thuyết, hơn nữa không xa xôi giống như hải dương chi tâm mà ở ngay bên cạnh chúng ta."
Sau mấy đợt vật phẩm không có gì đột phá, một câu nói này của phách mại sư đã đẩy không khí lên cao trào.
Tên phách mại sư này quả nhiên hiểu rất rõ nghệ thuật đấu giá, không thẹn đứng ở vị trí thủ tịch phách mại sư trong Hạo nhiên liên minh, trong trường đấu giá lúc lên cao lúc xuống thấp liên tiếp khống chế tình cảm của mọi người tại trường.
Mọi người đều kinh hãi vì hải dương chi tâm, sau khi nghe phách mại sư nói vậy, quả nhiên vốn đang mệt mỏi tinh thần cũng trở nên phấn chấn.
Các quý phụ vừa rồi buồn bã vì để mất hải dương chi tâm cũng nỗ lực ngồi thẳng dậy, kỳ vọng phách mại sư sẽ đem lại sự ngạc nhiên thú vị.
Phách mại sư cười bình thản, hiển nhiên rất mãn ý với hiệu quả mình tạo nên.
Hắn vỗ tay một cái, một nữ nhân xinh đẹp đẩy một chiếc xe nhỏ ra, từ bên ngoài rương phủ vải đỏ thì có thể chắc chắn là không thể có một nữ nhân trốn trong đó.
Hắn ho khẽ mấy tiếng, đột nhiên giật tấm vải đó ra.
Không ngờ đó là một bức họa, vẽ một nam nhân giống như thiên thần mang mặt nạ khô lâu hung ác, cưỡi một con ngựa lông đỏ như máu, vó trước vươn cao phảng phất như một cụm hỏa vân, hơn nữa nam tử cưỡi ngựa mặc khải giáp màu đen, tay vung thiết kích màu đen hình dạng cổ quái chỉ thẳng về phía trước, họa giả trình độ rất cao, nam nhân trong bức họa giống như muốn xông thẳng ra ngoài, hai mắt đỏ máu khiến cho người ta rét lạnh, một cỗ sát khí cường liệt lan tỏa xung quanh.
Không khí toàn trường nhất thời đều trở nên ngưng trọng.
Mọi người đều nhận ra nhân vật trong bức họa, dù không nhận biết thì cũng nghe người khác nói lại.
Đối với nhân vật trong truyền thuyết này, cho dù là những thương nhân cũng đều rất kính trọng.
Hồng y nữ đang nói chuyện với Mật Tuyết Nhi cảm giác được không khí có điểm cổ quái, ngẩng đầu liếc nhìn, đột nhiên ngẩn người ra.
Còn bạch y nữ đột nhiên lệ nóng đoanh tròng, tên hộ vệ thấy thế trở nên ngơ ngác.
Mật Tuyết Nhi lúc lắc đầu, kỳ quái nhìn tỷ tỷ đang ôm nó, sau đó lại nhìn lên khán đài.
Chỉ nhìn một cái, Mật Tuyết Nhi đột nhiên la lên: "Đa đa!"
Thanh âm của nó tịnh không lớn nhưng rất trong trẻo, hơn nữa lúc này đấu giá trường rất yên tĩnh, nhất thời thu hút không ít ánh mắt của người khác.
Dương Chính cũng nghe thấy thanh âm của Mật Tuyết Nhi, hắn quay đầu nhìn qua.
Nhìn thấy Mật Tuyết Nhi ngồi trong lòng một nữ nhân, hắn nhướng mày, hắn không hề lo lắng, chỉ là ngạc nhiên, vì tính cách của Mật Tuyết Nhi cơ bản không thể nào chào hỏi người lạ trong lần đầu gặp mặt, càng đừng nói tới chuyện để người ta ôm.
Hơn nữa tiếng la của Mật Tuyết Nhi cũng làm cho hai nữ nhân đang ngơ ngẩn đột nhiên định thần lại, sau đó nhìn nó kinh ngạc.
Vì Mật Tuyết Nhi không phải hô hoán Dương Chính mà là hô hoán với người trong bức họa.
Đây chính là trực giác trời sinh sao?
Nam nhân trong bức họa, nhờ vào kỹ xảo cao siêu của họa sư nên khí chất của Dương Chính biểu hiện ra lâm ly tận trí, vì vậy Mật Tuyết Nhi mới có thể liếc mắt là nhận ra, cho dù nó chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Dương Chính.
"Đây chính là bức họa Thiết giáp y nhiên tại, do Thiên Thảo đại sư đến từ Thanh Tư quốc vẽ ra. Còn người trong bức họa nghĩ chắc các vị cũng đã nhận ra, đó chính là tướng quân truyền kỳ của Vệ Nhung quốc, ba năm trước từng phá Thương Nguyệt tây tuyến, định ra thế cục Lam quang hiệp nghị, Ma thần tướng quân! Đối với người có hiểu biết về họa giới đều biết rằng Thiên Thảo đại sư năm năm trước đã phong bút không vẽ nữa, nhưng lần này lão gia phá lệ sáng tác, có thể nói là giá trị liên thành, không thể nào đánh giá được."
Phách mại sư tịnh không cần nói nhiều lời như trân phẩm hải dương chi tâm vừa rồi, vì chỉ hai cái tên Thiên Thảo và Ma thần tướng quân thì cũng đã đủ phân lượng, vô luận đưa ra cái giá nào cũng không có chi là ly kỳ.
"Giá khởi điểm 50 vạn kim tệ, mỗi lần kêu giá ít nhất 1 vạn."
Phách mại sư trực tiếp gõ búa.
Hội đấu giá nhất thời tiếng hô giá vang lên liên tiếp.
Hồng y nữ và bạch y nữ đều nhìn chăm chu vào Mật Tuyết Nhi khiến cho nó cũng cảm thấy sợ hãi.
Qua lúc lâu sau, hồng y nữ lòng đầy phức tạp và không tin, nhưng vẫn ôm một điểm hy vọng nhìn Mật Tuyết Nhi hỏi: "Mật Tuyết Nhi, con vừa rồi kêu cái gì? Con biết người trong bức họa đó sao?"
Mật Tuyết Nhi sợ hãi đáp: "Đó là đa đa của con."
Hồng y nữ và bạch y nữ đều nín lặng không nói được gì.
Bức họa đó là Dương Chính, hắn sao có thể có con gái lớn ngần này.
Điều này rõ ràng là không thể xảy ra, đứa bé này không hề có nét gì giống hắn.
Lúc này, hai người từ hàng ghế đầu đi tới, một người trong đó cất tiếng: "Tiểu thư, nhị lão gia bảo bọn tôi sang mời người qua."
Còn một người khác hung hăng giáo huấn tên hộ vệ một lúc, rồi xoay người nói: "Ta nghe Nguyệt Hải tiên sinh nói, thì ra là tiểu thư của Nguyệt gia, ta là chưởng quỹ của Đào nguyên thương phố, Hải Đồ Lạp."
"Xin chào!" Bạch y nữ đứng dậy, nàng cũng đã đoán được ý định của đối phương.
Quả nhiên hdl cười chỉ Mật Tuyết Nhi nói: "Xin lỗi, hài tử này là con gái của một vị khách nhân quan trọng, ta phải phụ trách an toàn của nó... Cho nên..."
Ý đồ của hdl rất rõ ràng, hắn muốn mang Mật Tuyết Nhi đi.
Nhưng lời nói của Mật Tuyết Nhi vừa rồi khiến cho hai nữ nhân khổ công tìm kiếm ba năm không thể không hỏi cho rõ, cho dù họ cảm thấy sự tình quá mức hoang đường, bất quá dù chỉ một tia hy vọng thì họ cũng không thể buông bỏ.
"Xin lỗi, hdl tiên sinh, ta mạo muội hỏi một câu, phụ thân của hài tử này là ai?" Sau khi hỏi xong, hai nàng khẩn trương nhìn chăm chú vào hdl.
Nếu như Hải Đồ Lạp biết được hiện tại mình đang bị hai kiếm thánh nhìn chằm chặp, nhất định hắn sẽ không thấy thoải mái như vậy, may mà hai nàng cũng không có ác ý.
Chỉ là chuyện này hắn đành lắc đầu:"Xin lỗi, bọn tôi không thể tiết lộ thân phận khách nhân, thực có lỗi quá, Mật Tuyết Nhi, đi với thúc thúc, ba ba con đang chờ đó."
Mật Tuyết Nhi cũng biết Hải Đồ Lạp nên không cự tuyệt, lễ phép vẫy tay với hồng y nữ.
Vốn còn muốn nói thêm, bạch y nữ nhìn thấy người hộ vệ của nhị thúc chớp mắt với mình, nàng kéo tay hồng y nữ lại nói:"Bọn ta không làm khó Hải Đồ Lạp tiên sinh, để nó đi đi."
Hồng y nữ nhận được ám hiệu, có chút bất cam nhìn Hải Đồ Lạp dắt tay Mật Tuyết Nhi rời đi, tên hộ vệ kia cũng đi theo.
Bạch y nữ lúc này nhìn thủ hạ của nhị thúc:"Bạch tổng quản, hình như ông biết được gì đó?"
Người được gọi là Bạch tổng quản thấp giọng nói:"Tiểu thư, bọn ta đã tra ra lão bản đứng sau của Đào nguyên, phụ thân của đứa bé đó chính là lão bản của Đào nguyên."
"Sao? Là ai?" Bạch y nữ gấp rút hỏi.
"Là người của gia tộc Phổ Lợi Mã Tư nước Thanh Tư."
"Phổ Lợi Mã Tư..."
Bạch y nữ và hồng y nữ nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt nhau, Dương Chính và gia tộc Phổ Lợi Mã Tư chắc chắn không thể có quan hệ gì.
Nhưng cũng chưa chắc, hắn xưa nay vốn rất thần bí, hơn nữa thời gian 3 năm đủ để cải biến bất cứ việc gì.
Hơn nữa hồng y nữ nghi hoặc nói:"Bức họa vừa rồi hình như là do Thiên Thảo đại sư của Thanh Tư quốc vẽ... Muội xem... trong đó có thể..."
Nếu như Dương Chính nghe được chắc chắn sẽ phải dở khóc dở cười, nhiều khi xảo hợp ngẫu nhiên lại khiến cho con người mất phương hướng.
Bạch y nữ phấn chấn tinh thần:"Có thật vậy không cũng chưa biết được."
Nàng nhìn Bạch tổng quản nói:"Bạch tổng quản, bức họa đó phiền ông mua lại giùm ta."
Bạch tổng quản ngẩn người, trì nghi một chút:"Tiểu thư, bọn ta vừa mới mua hải dương chi tâm, tư kim lần này không đủ để mua bức họa đó."
Hồng y nữ đột nhiên nói chen vào:"Không kể giá cao cỡ nào cũng phải mua lấy, nếu không đủ thì ta sẽ nghĩ biện pháp, tổng hội đấu giá lớn cỡ này cũng không cần bọn ta phải bỏ trăm vạn kim tệ đâu."
Bạch tổng quản biết thân phận của hồng y nữ, ông ta không dám nói gì, cung kính đáp lời rồi rời đi.
Bức họa Thiết giáp y nhiên tại cuối cùng vẫn bán cho Thiên hoa bảo các với giá 23 vạn kim tệ.
Tới hiện nay, Thiên hoa bảo các đã bỏ ra hết 211 vạn kim tệ, con số này thật sự rất dọa người, sau khi bức họa bị Thiên hoa bảo các mua lấy, tất cả cự thương đều đứng dậy vỗ tay, phóng tay lớn cỡ này, cho dù là Hạo nhiên liên minh nổi danh tập hợp tất cả phú hào đại lục cũng đã 10 năm chưa thấy qua.
Các cự thương tại trường đối với thực lực kinh tế của Thiên hoa bảo các đều hiểu rõ, lần đấu giá này Thiên hoa bảo các quả thật đã làm mạnh tay nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...