Vũ Thiên Dương hiện thân ở Võ Thần thành nháo lên không nhỏ nghị luận, chưa đến nửa canh giờ tin này cũng đã có mặt ở Võ Thần học viện, lập tức đám người ở Võ Thần học viện cũng như sôi động hẳn lên.
“Nghe nói hình như là Nội viện không ít quái nhân muốn đến khiêu chiến Vũ Thiên Dương, không biết có đúng không?”. Trong đó lại có nhiều chuyện khác nhau ah.
“Ngươi nghe không sai! Kiếm si tên kia cũng hiện thân, tin tưởng mấy vị khác cũng không bỏ qua dịp này! Vũ Thiên Dương là đỉnh cấp thiên tài Tinh không bất kỳ thế lực, cường gải nào đều phải công nhận, nghe nói hắn khi còn ở Địa đan cảnh đã từng đánh Thần cấp cường giả, tuy rằng chỉ là Thần cảnh Nhất trọng nhưng cũng đã vượt xa những quái vật Tinh không cấp thiên tài rồi....”.
“Tin ở Võ Thần thành truyền đến, Vũ Thiên Dương lấy Thần cảnh tứ trọng đã đánh bại Thần chủ cảnh cường giả rồi...”. Lại có người khác nói.
“Lấy hắn lúc trước thể hiện ra chiến lực....”. Có người thở dài.
“Thiên Tứ tên kia vậy mà có thể mời đến Vũ Thiên Dương là thật?”. Có ngươi than sợ nói.
“Hắc! Hắn một cái bỉ ổi chi nhân, cho dù năng lượng lớn thì đã làm sao...”.
Phía trước Võ Thần học viện cửa vào cũng chính là Võ Thần học viện ngoại viện số lượng người càng lúc càng đông, bọn hắn biết Vũ Thiên Dương đến học viện sẽ gặp không ít khiêu chiến nên có rất nhiều người đến xem náo nhiệt, chỉ là lúc này nhân vật chính đang bận chỗ khác, còn chưa để ý đến cái kia cuộc hẹn, hắn có chuyện quan trọng hơn, Hắn đang ở cách Võ Thần học viện chính thức lãnh vực có hơn ba mươi dặm!
“Cực hàn chi khí...”. Tần Thanh Thanh kinh hãi thất thố, nàng sinh ra liền mang băng linh thể đương nhiên đối với Băng linh khí tức nhạy cảm vô cùng, lại thêm nàng có tiên thiên thân thể chịu lạnh vô cùng tốt, hầu như không chút nào cảm thấy lạnh cho dù có ở trong hàn đàm, thế nhưng hôm này nàng thật sự thấy lạnh rồi, lạnh đến buốt tim băng lãnh... Chỉ là cảm giác đó rất nhanh liền biến mất, thay vào đó là ấm áp vô cùng, hắc y nam tử này cho nàng cảm giác vô cùng quái dị, hắn giống như mang theo hai thái cực ngược nhau hoàn toàn, một cái băng lãnh lạnh giá một cái chí dương cuống bạo... Dù theo hướng nào hắn đều vô cùng đáng sợ, nếu hắn đi theo một loại cực hạn thôi chính là kinh khủng lắm rồi, hai loại tối cực lực lượng tồn tại một thể chưa hẳn đã là tốt đẹp, không cẩn thận đều có thể rơi vào vạn kiếp bất phục!
“Nàng là người đầu tiên biết bí mật này của ta, đây là tâm ý của ta đối với nàng”. Vũ Thiên Dương đang phi hành đột nhiên ngừng lại nghiêm túc nói, tình cảm hai người lúc này có chút ám muội đây, như một dang anh hùng cứu mỹ nhân như thế, Vũ Thiên Dương hắc y tung bay, đứng giữa không trung uy thế bất phàm, trên tay lại bế ngang một cái bạch y phiêu hốt mỹ nhân, hai thái cực ngược nhau đến kỳ lạ thế nhưng lại hòa hợp đến khó tin.
“Nếu ta nói ta đã có ý trung nhân?”. Tần Thanh Thanh thu lại vẽ kinh hãi lạnh nhạt nói. “Hắn vô cùng lợi hại, hắn đáng sợ đến mức người ta nghe đến đã sợ hãi kinh hoàng...”. Nàng có chút đắng cay nói.
“Hắn không yêu nàng? Vì một người không yêu mình lại phụ một người yêu mình nàng thấy đáng sao?”. Vũ Thiên Dương như thay đổi một con người hoàn toàn nói, hắn nào có hình dáng sát khí kinh thiên, lúc này chỉ như một cái thư sinh bình thường mà thôi.
“Có lẽ hắn chỉ xem ta là bằng hữu...”. Tần Thanh Thanh lắc đầu nói.
“Ha ha! Có một cái hồng nhan như vậy mà lại không để ý, thật không biết là tên nào ngu ngốc, ta muốn xem hấn có phải hay không ba đầu sáu tay, còn nói hắn lợi hại, hắc hắc”. Vũ Thiên Dương nghe vậy thì cười nói, chỉ là giọng nói càng lúc càng lạnh. “Ta có lẽ nên cảm ơn hắn vì hắn không yêu nàng nên ta mới có cơ hội gặp nàng! Nàng đồng ý làm đạo lữ của ta chứ...”.
“Ngươi không phải đối thủ của hắn!”. Vũ Thiên Dương đang lạnh lùng nói thì bị Tần Thanh Thanh ngắt lời nói. “Tốt nhất ngươi không nên có ý đồ với hắn...”. Sau đó lại lắc đầu.
“Hả? Hắn ở đâu? Tên hắn là gì? Ta ngay lúc này sẽ đi giết hắn!”. Vũ Thiên Dương sắc mặt trầm xuống lạnh lùng nói. Tinh không này hắn kiêng kị người hầu như không có, có Vũ Thiên Quân đảm bảo hắn tin tưởng không có bất kỳ kẻ nào dám thế nào đối với hắn, Tần Thanh Thanh là không biết hắn nên mới nói vậy.
“Tinh không này hắn duy ngã, hắn ở Võ Thần học viện, về phần tên hắn sao? Hắn có nhiều tên lắm, Cái thế Ma quân, Bạch y Thánh quân...”. Tần Thanh Thanh mặt mũi đắng chát nói.
“Hả...”. Vũ Thiên Dương trái tim như đọng lại, lập tức buông ra Tần Thanh Thanh, bước chân không ngừng lùi lại cách xa Tần Thanh Thanh có hơn ba mươi trượng mới ngừng lại. Con ngươi như trợn trừng nhìn Tần Thanh Thanh, làm sao có thể có chuyện đó?
“Ta nghĩ ngươi chắc là không muốn tìm hắn rồi...”. Tần Thanh Thanh tự cười chế giễu đứng trên mặt đất nhìn nơi phương xa vô định, tinh không này quả thật không có người cùng hắn so sánh.
“Nàng là Tần Thanh Thanh...”. Vũ Thiên Dương khuôn mặt băng sương lộ ra nói, xung quanh hắn dị tượng phát sinh, một bên hắc hỏa thiêu đốt kinh khủng, một bên băng hàn chi khí như muốn đóng băng hư không lại.
“Đúng vậy! Ta là Tần Thanh Thanh!’”. Tần Thanh Thanh cũng không tránh né nói. Người nam tử này thiên phú nàng cũng là lần đầu tiên thấy, có lẽ ngoài Vũ Thiên Quân ra đây là người nàng nhìn thấy có thiên phú đáng sợ nhất, hắn một dạng lực lượng liền cường đại hơn nàng nhiều, hắn đã vượt xa người cùng thế hệ lắm, nàng chợt nghĩ có lẽ người này cũng không kém Vũ Thiên Quân bao nhiêu.
“Tần Thanh Thanh...! Tần Thanh Thanh...”. Vũ Thiên Dương nói như ma, giọng nói ồm ồm không hợp tuổi. “Tại sao lại là nàng... Tại sao?”. Hắn con ngươi đỏ như máu, như lâm vào điên cuồng không ngừng lẩm bẩm.
“Ngươi bị sao vậy...???”. Tần Thanh Thanh thấy thế thì giật mình kinh dị nói.
“Nàng nếu yêu Tứ ca như vậy tại sao còn từ hôn hắn? Nàng ... Ha ha, ta sớm nên nghĩ đến, Hắn vì nàng bỏ xuống phong ấn giúp nàng phong ấn băng linh khí tức...”. Vũ Thiên Dương bỗng nhiên ngửa đầu cười lớn nói, hắn thân hình lóe lên đã đứng trước mặt Tần Thanh Thanh, con ngươi như dã thú nhìn nàng.
“Tứ ca... Ngươi là Thiên Dương tử? Vũ gia lão ngũ...”. Tần Thanh Thanh kinh dị che lại miệng thất thanh nói. Thế nhân ai biết Vũ Thiên Dương cường đại như vậy? Nàng vẫn là gặp Vũ gia chi nhân sao?
“Nàng yêu hắn?”. Vũ Thiên Dương như bị nghẹn ở họng như thế cố gắng lắm mới có thể nói ra được ba chữ, hắn trước nay chưa hề có hứng thú với bất kỳ nữ nhân nào, không phải hắn không gặp tuyệt sắc giai nhân nào mà chỉ đơn giản là vì hắn không có cảm hứng với những “thứ” tầm thường đó, rồi khi hắn gặp một cái nữ nhân làm cho hắn có cảm giác khác biệt thì hết lần này đến lần khác không phải nàng lại là người đàn bà của Vũ Thiên Quân, người hắn kính trọng cùng kính ngưỡng nhất không có một trong! Vũ Thiên Quân trong mắt hắn so với Vũ Thiên Nguyên càng thêm cường đại, hoàn mỹ, hắn cho dù thân mang bí mật không cho ai biết ngoài Hắc Nhật Kim Ô cũng chưa bao giờ có ý định một ngày cùng Vũ Thiên Quân đi về hướng đối lập, chỉ là lúc này... Hắn dao động rồi!
“Ta lúc này cũng không rõ...”. Tần Thanh Thanh qua chút thời gian kinh ngạc lại càng thêm thất lạc nói, nàng vô tình gặp một cái siêu cấp thiên tài lại Vũ Thiên Quân biểu đệ, cuộc đời nàng giống như gắn lấy Vũ gia sao? Nàng có chút không cam lòng!
“Tối cực lực lượng hóa ra là từ đệ xuất ra sao?”. Bất chợt một giọng nói chen vào giữa Vũ Thiên Dương cùng Tần Thanh Thanh nói chuyện. Giọng nói vang lên thì người cũng đã đến đứng giữa hai ngươi. Bạch y nhẹ nhàng, tóc dài đen nhánh, khuôn mặt tuấn mỹ đẹp đến yêu dị, dáng người cao ngất hắn như dung nhập vào không gian xung quanh như thế, phiêu hốt không sao nói nên lời.
“...”. Vũ Thiên Dương cùng Tần Thanh Thanh lúc đầu con ngươi co rụt sau đó rất nhanh bình thường lại, giọng nói kia tuy rằng đến đột ngột thế nhưng hai người cũng không quá xa lạ, đều nhận ra người đến là ai.
“Băng hỏa song trọng đạt đến cân bằng, Tứ ca quả thật cũng không dám nghĩ đến!”. Không để ý hai người kinh ngạc Vũ Thiên Quân nhàn nhạt nói. “Chỉ là hai loại chí cực lực lượng đệ cần cẩn thận, nếu không áp chế được nó thì đó chưa hẳn đã tốt cho đệ!”. Hắn giống như chỉ nhìn Vũ Thiên Dương mà nói, đằng sau hắn Tần Thanh Thanh lúc này tạm để sang một bên rồi.
“Tứ ca...”. Vũ Thiên Dương thân thể bên ngoài hai loại lực lượng như thu lại thể nội, hắn mở miệng gọi một tiếng, chỉ là giọng nói nặng nề, ồm ồm. “Nàng cùng Tứ ca quan hệ gì?”. Hắn chỉ phía sau Vũ Thiên Quân nói.
“Nàng...”. Vũ Thiên Quân cho dù không quay đầu cũng có thể cảm nhận thấy Tần Thanh Thanh thân thể có chút run lên, chỉ là hắn lắc đầu thở dài. “Chúng ta chỉ có thể xem như bằng hữu mà thôi...”.
“Khục...”. Tần Thanh Thanh như gặp trọng kích, khóe miệng trào ra máu tươi, hắn vẫn là vô tình như vậy sao? Trong tim hắn chưa từng có nàng? Từ lúc hiện thân hắn còn chưa từng một lần quay đầu nhìn nàng, đây là hắn nói coi nàng là bằng hữu?
“Tứ ca, ca từng nói Đệ cứ thoải mái đi trên con đường của mình, tất cả do ca chịu lấy có đúng không?”. Vũ Thiên Dương cắn răng sau đó lạnh lùng nói. “Đệ có thể nhờ huynh một việc được hay không?”. Hắn càng nói càng thêm vẻ khó khăn.
“Không sai! Ta đã từng nói, chỉ cần đệ không lạm sát người vô tội thì tất cả mọt việc đệ làm do ta bảo đảm!”. Vũ Thiên Quân nhíu mày nói, hắn có cảm giác có chuyện gì đó không ổn, thậm chí muốn vượt qua hắn khống chế. “Đệ nếu có chuyện nhờ, ta đương nhiên sẽ tận lực hoàn thành!”.
“Tốt! Ta muốn ca đối với Tần Thanh Thanh chịu trách nhiệm!”. Vũ Thiên Dương đứng thẳng trang nghiêm nói. “Đây alf chuyện duy nhất ta cầu ca, hi vọng...”. Hắn đang nói thì bị Vũ Thiên Dương giơ tay ngăn cản lại.
“Việc này không được! Khi ta không yêu nàng, cho dù để nàng bên cạnh ta cũng không phải chuyện tốt! Trên đời này bao nhiêu nam tử hợp với nàng, so với ta còn tốt hơn, nàng bên cạnh ta chỉ nhận lấy buồn tủi mà thôi!”. Vũ Thiên Quân cứng rắn nói, hắn đột nhiên nhíu mày nhìn Vũ Thiên Dương. “Nếu đệ thích nàng thì cũng không cần làm chuyện hi sinh như thế, như vậy ta cũng không thoải mái!”. Hắn nhíu mày nói. “Còn nữa, ta muốn đệ đến đây chỉ là muốn tham gia một chút trò chơi cho thoải mái thôi, nếu đệ không muốn thì có thể rời đi, ta sẽ không cản!”.
“Ngươi không yêu ta tái ao lại muốn cứu ta? Lại còn cho ta hi vọng?’. Tần Thanh Thanh nghe vậy thì hét lên nói. “Ngươi nghĩ trái tim con người là thứ đồ chơi sao? Ngươi cho nó hi vọng rồi lạnh lùng bỏ qua nó?”. Nàng mắt lệ nhòa nói.
“Không! Nàng đừng khóc!”. Vũ Thiên Dương vội vàng lách qua Vũ Thiên Quân đến trước mặt nàng vươn tay liền muốn lau đi khóe mắt đó, chỉ là Tần Thanh Thanh đã gạt đi.
“Ta không yêu ngươi!”. Nàng nước mắt vẫn không ngừng rơi nhưng vẫn cứng rắn nói. Một câu nói như đâm sâu vào tim Vũ Thiên Dương làm hắn như không kiểm soát, bên ngoài thân thể hai loại cực hạn lực lượng lại hiện ra, hắn cong ngươi như đỏ lên, trán liền nổi gân xanh.
“Hắn không yêu nàng! Tại sao lại cần như vậy?”. Vũ Thiên Dương nói như hét lên vào mặt Tần Thanh Thanh. “Hắn đã nói không yêu nàng đó, tại sao lại cần làm khổ mình như thế?”.
“Đó là chuyện của ta! Ta và ngươi mới chỉ gặp được có mấy canh giờ thôi, ngươi tại sao lại quan tâm đến ta như vậy?”. Tần Thanh Thanh lạnh lùng đẩy ra Vũ Thiên Dương nói.
“Ta...”. Vũ Thiên Dương bị một câu nói làm cho thần người. “Ta yêu nàng!”. Nói xong hắn liền quay đầu nhìn Vũ Thiên Quân vẫn đang quay lưng về phía hắn cùng Tần Thanh Thanh. “Tứ ca! Đệ muốn thử chênh lệch của hai chúng ta! Ta muốn xem ta có đủ tư cách đoạt nàng từ tay ca hay chưa!”.
“...”. Tần Thanh Thanh nghe vậy thì ngẩng đầu lên kinh dị nhìn Vũ Thiên Dương, nàng từ nói hắn không phải đối thủ của Vũ Thiên Quân, hắn lúc này lại muốn khiêu chiến với Vũ Thiên Quân? Điều này làm sao có thể?
“Hừm! Chuyện này có ý nghĩa gì sao? Nàng không phải người của ta, đệ nếu yêu thích nàng thì nên hỏi nàng, khiêu chiến với ta hay không cũng đâu có ý nghĩa gì?”. Vũ Thiên Quân nhíu mày sau đó quay đầu lại nói.
“Đối với đệ cùng nàng đều rất quan trọng!”. Vũ Thiên Dương cắn răng nói. “Đệ sẽ dùng toàn lực một chiêu này, Tứ ca! Tiếp chiêu đi!”. Hắn hai tay nắm quyến một hắc hỏa, một bên cực hàn chi khí màu trắng, một đen một trắng như đan vào nhau. “Băng hỏa nhất trọng thiên!”. Hắn hét lớn một tiếng vung quyền đấm về phía Vũ Thiên Quân ngực phải, khoảng cách chưa đến ba trượng nháy mắt liền đến.
“Ầm!”. Một tiếng nổ mạnh vang lên, xung quanh khói bụi bay lên, đột nhiên có một đạo nhu lực đẩy Tần Thanh Thanh ra xa tránh khỏi khu vực tranh đấu ảnh hưởng.
“Tứ ca! Ngươi tại sao không đỡ!”. Bên trong khói bụi vang lên tiếng Vũ Thiên Dương kinh hãi, cho đến khi khói bụi tản đi, Vũ Thiên Dương nắm đám đánh lên Vũ Thiên Quân ngực, Vũ Thiên Quân khóe miệng cũng chảy ra máu tươi, hắn lắc lắc đầu.
“Chuyện này có ý nghĩa gì sao?”. Vũ Thiên Quân cũng không lau đi khóe miệng máu tươi mà lạnh lùng nói. “Băng hỏa Nhất trọng thiên sao? Một chiêu này đệ đủ diệt sát Thần chủ cảnh rồi, nhưng còn chưa đủ cùng ta tranh đấu đâu, lui lại!”. Hắn thân thể bên trong sinh ta uy áp đẩy ra Vũ Thiên Dương đến gần Tần Thanh Thanh mới ngừng lại.
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...