“Ha ha ha.... Tiểu huynh đệ thật biết nói đùa ah”. Trung niên Hiên Vân Dật nghe Vũ Thiên Quân nói như vậy thì tức giận cười nói. “Chưa nói nơi này là Quỷ Nha đảo không phải nhà ngươi, mà cho dù đây là nhà ngươi cũng không đến mức thế đi”.
“Tứ thúc! Có thể hay không cho ta con kia tiểu thú”. Đằng sau hắn thiếu nữ nhìn như hai mươi tuổi có Địa đan cảnh nói.
“Ồ! Phù muội cũng có hứng thú với cái đó tiểu thú sao?”. Một cái Thanh niên phía sau có Thiên đan cảnh nói.
“Hì hì! Hồng ca! Ta rất thích cái tiểu thú đó”. Gọi là Phù muội tên thật là Hiên Minh Phù quay lại cười nói. Cô gái này cũng rất đẹp, không hề kém Khương Vân Mộng hai người, thậm chí nàng cười còn có vẻ vũ mị hơn hai nàng kia nhiều.
“Ha ha! Nếu Phù muội đã thích nó như vậy ta sẽ lấy dùm muội”. Hồng ca cười nói. Tuy rằng bọn người kia là học viên của Võ Thần học viện không sai, thế nhưng Võ Thần học viện cũng sẽ không đi quản mất cái việc nhỏ nhặt này ah, một cái sủng thú mà không giữ được thì có cái gì uy phong.
“Ây! Nếu Hồng thiếu gia đã thích ta cũng không tranh nữa ah...”. Mỹ phụ nghe nói như vậy thì cũng cười nhạt nói, Hồng thiếu gia kia tên là Đường Phiêu Hồng hậu trường nàng không đắc tội được ah.
“Thiên Tứ huynh đệ! Có thể hay không nhường lại sủng thú đó cho Phù muội? Dù sao ngươi một cái nam nhân mang theo sủng vật cũng không hợp lắm ah”. Đường Phiêu Hồng đối với Vũ Thiên Quân hô lớn, giọng nói mang theo sự ưu việt vô cùng, xem ra hắn là người của thế lực không nhỏ ah.
“Ha ha...”. Sát Ám Thiên một bên nghe vậy không nhịn được cười đã ôm bụng cười lớn, cái này kịch bản có vẻ quen quen ah, mới hôm qua Vạn Kinh Thần cũng dùng loại này tư thái nói chuyện với Vũ Thiên Quân,, cũng là mở miệng đòi Tiểu Vân, thế nhưng bây giờ thì sao ah? Hắn không phải nghe lời Vũ Thiên Quân dăm dắp đây sao.
Vạn Kinh Thần ba người cũng nhếch mép cười, bọn người này không lẽ thật muốn xui xẻo?
“Các ngươi mục đích là Tiểu Vân?”. Vũ Thiên Quân ngẩng đầu lên quái dị nhìn Đường Phiêu Hồng hỏi, bọn người này muốn Tiểu Vân chỉ là mới bộc phát thôi ah. Mục đích đến đây không phải thế.
“Ha, gọi là Tiểu Vân sao?”. Đường Phiêu Hồng cũng không để ý Vũ Thiên Quân hỏi. “Ta là Đường Phiêu Hồng, gia gia của ta là Đường Thanh Vân, xem như lọ đan dược này là đền bù cho ngươi”. Hắn ném ra một bình ngọc về phía Vũ Thiên Quân như vứt cho ăn mày nói.
“...”. Sát Ám Thiên đưa tay bắt lấy, nhíu mày nhìn Đường Phiêu Hồng. Tên kia hậu trường không nhỏ ah.
“Hồi Nguyên đan thượng phẩm”. Sát Ám Thiên nhìn chút đan dược lạnh lùng nói, đan dược này chỉ có tác dụng với Địa đanc ảnh mà thôi, giá trị cũng hơn ngàn trung phẩm linh thạch, cũng không phải cái gì quý hiếm.
“Đường Thanh Vân...”. Vạn Kinh Thần ba người cũng nhíu mày. Tên kia quả thật không đơn giản.
“Ta cần gì quan tâm ngươi là ai? Gia gia ngươi là ai ta lại càng không quan tâm!”. Vũ Thiên Quân nhìn hắn nhàn nhạt nói. “Về phần Tiểu Vân, xin lỗi, nó là bạn ta, không thể đem ra trao đổi. Vị kia Phù cô nương xin lượng thứ, có rất nhiều sủng vật nhìn còn đáng yêu hơn Tiểu Vân nhiều ah”. Hắn liếc sang cái kia gọi là Phù muội nói.
“Hừ! Cho dù ngươi không muốn cũng phải đưa, nếu không ngươi sẽ phải hối hận. Ta sẽ để ngươi sau này tu luyện mỗi bước đều khó đi vô cùng...”. Đường Phiêu Hồng nhíu mày đe dọa nói.
“Lại một cái nhị thế tổ sao? Đường Thanh Vân là cái gì chó má? Dạy ra một cái tôn tử như ngươi hắn xem ra cũng không cường đại đến đâu?”. Vũ Thiên Quân có chút tức giận cười lạnh nói, không biết vì sao hắn đặc biệt dị ứng với tên đó, chỉ biết dựa vào uy danh của trưởng bối mà làm bậy, một dạng ta đây thiên hạ đệ nhất.
“Ngươi... Ngươi dám chửi bới Đường đại sư?”. Mỹ phụ đang đứng bên cạnh Vũ Thiên Quân khiếp sợ nói, nếu tin này truyền ra ngoài, thế lực nào dám chứa hắn? Cho dù gia tộc hắn cường đại cũng chưa chắc đã dung hắn, đương nhiên gia tộc lớn trong mắt Mỹ phụ chỉ là gia tộc có Thánh tổ đại năng tọa trấn mà thôi, Đường Thanh Vân cũng chỉ có thể ảnh hưởng đến nhiều gia tộc không có Thánh tổ cảnh đại năng mà thôi.
“Ngươi...”. Đường Phiêu Hồng sửng sốt sau đó tức giận mà cười. “Ha ha! Tốt! Rất tốt! Dám chửi bới gia gia ta, ta mướn xem ngươi làm sao có thể sống sót? Bây giờ cho dù ngươi có đưa tiểu thú đó cho ta, ngươi cũng chết không thể nghi ngờ! Gia tộc ngươi cũng đừng hòng sống sót”. Hắn khuôn mặt đầy sát khí nói.
“Cuồng đồ to gan, dám nói xấu Đường đại sư, hôm nay ta sẽ bắt ngươi về cho ông ấy thẩm vấn”. Hiên Vân Dật lập tức muốn ra tay bắt giữ Vũ Thiên Quân thì chợt nghĩ lại. Võ Thần học viện hắn đắc tội cũng không nổi ah.
“Ha ha, lại còn đe dọa cả người nhà cả ta?”. Vũ Thiên Quân đột nhiên ngửa mặt cười lớn.
“Hiên Tứ gia, nếu ngươi giúp ta bắt lại cuồng đồ, khi về ta sẽ nói với gia gia việc này”. Đường Phiêu Hồng đứng phía sau lạnh nhạt nói,
“Ah... Thế như Võ Thần học viện”. Hắn có chút khó xử. Đứng giữa hai cái quái vật, hắn Hiên gia cũng không dám hé răng ah.
“Chỉ bắt tên kia cuồng đồ mà thôi, tin rằng Võ Thần học viện bên kia sẽ không can thiệp”. Đường Phiêu Hồng nói. “Huống chi chỉ vì một cái Thiên đan cảnh học viên tin rằng Võ Thần học viện sẽ không làm gì chúng ta, Gia gia sắp được quyết định trở thành Trưởng lão chính thức của Đan hội, khi đó Võ Thần học viện muốn làm gì thì cũng nên suy tính lại ah”. Hắn tự tin nói.
“Ha! Tốt! Ta bắt hắn lại”. Hiên Vân Dật nghe vậy mắt sáng lên nói. “Tiểu tử, thúc thủ chịu trói đi, ta tha cho ngươi một mạng, nếu không để ta động thủ ngươi chưa chắc có thể sống được”. Hắn nói với Vũ Thiên Quân.
“Các hạ! Ngươi nên suy nghĩ lại ah, muốn cùng ta Võ Thần học viện là địch?”. Viên Hi Hòa đi lên thả ra khí tức, Thần cảnh nhất trọng hậu kỳ ah! Tuy rằng kém Hiên Vân Dật tu vi một chút thế nhưng đám người đánh lên bọn hắn cũng không sợ, không cần Vũ Thien Quân xuất thủ hắn vẫn tự tin bọn hắn đánh bại bọn người này dễ dàng. Sát Ám Thiên so với hắn càng thêm bá đạo đây.
“Ồ! Đường Thanh Vân thật là kẻ có năng lượng lớn như vậy? Đan hội?”. Vũ Thiên Quân lần đầu tiên nghe nói thì không biết hỏi mấy tên Sát Ám Thiên, lão gia hỏa kia giống như còn chưa phải chính thức là trưởng lão mà đã hống hách như vậy rồi ah, cái kia Đan hội có vẻ khá là ngưu bức nha. Sau này lại đi xem một chút.
“Huh! Là một cái hơn năm mươi năm mới bắt đầu có tiếng Đan sư, nghe nói đã sắp đến Thần tôn cấp đan sư, rất cường đại!”. Sát Ám Thiên lạnh nhạt nói. “Bất quá còn chưa gây sợ, chỉ là hắn là con rể của Phó hội chủ Đan hội, tên kia Đường Phiêu Hồng có thể là Huyền tôn của Phó hội chủ của Đan hội, lão gia hảo đó mới để người ta kiêng kị”.
“Hả?”. Vạn Kinh Thần ba người nghe như vậy thì cũng kịnh dị nhìn Sát Ám Thiên, bọn hắn chỉ biết Đường Thanh Vân là chuẩn trưởng lão của Đan hội mà thôi, như thế thôi đã đủ đáng sợ rồi ah, Võ Thần học viện bên trong cũng không mấy người muốn cùng hắn đối địch, thế nhưng Sát Ám Thiên lại nói không đáng gây sợ, về phần Phó Hội chủ của Đan hội... Chính là Võ Thần cũng phải nể ông ta ba phần, đương nhiên không phải sợ ông ta mà chỉ là sẽ cho mặt mũi thôi, dù sao Đan hội chủ yếu là làm sinh ý đan dược, giao hảo rộng khắp ah,
“Ha ha, còn chưa đến Thần tôn cấp đan sư? Ta còn tưởng là Thánh cấp đan sư đây”. Vũ Thiên Quân nghe vậy thì sửng sốt một chút, nghe ngưu bức như vậy kia mà. “Đan hội sao? Nếu bọn hắn biết có mấy cái bại hoại sâu một như ngươi chưa chắc đã giữ ngươi lại đi”. Hắn quay sang nhìn Đường Phiêu Hồng cười nhạt nói.
“...”. Sát Ám Thiên bốn người nghe vậy thì cũng sửng sốt, Vũ Thiên Quân xem Thánh tổ cấp Luyện đan sư là cái gì ah? Cho dù là bên trong những cái Siêu cấp thế lực may mắn lắm mới có một hai vị Thánh cấp đan sư mà thôi, Đan hội cường đại cũng chỉ có ba vị Thánh cấp đan sư mà thôi, cả Nhân tộc rộng lớn không sai biệt lắm cũng chỉ có ba mươi vị Thánh cấp đan sư mà thôi, bọn hắn đều như thần long thấy đầu không thấy đuôi ah. Vũ Thiên Quân hình như cũng không mấy để ý.
“Nói khoác không biết ngượng! Ngươi biết Thần tôn cấp đan sư ý nghĩa thế nào sao? Ngươi làm sao có thể hiểu được”. Đường Phiêu Hồng giận tím mặt nói, Hắn cũng nhận ra rồi, đánh nhau ở đây thắng thua cũng không biết ah, bọn hắn còn có chuyện cần làm, lưu lại chỗ này cũng không được gì. “Hừ! Hi vọng các ngươi có thể sông sót trở về, lúc đó lại xem Võ Thần học viện có phải hay không sẽ vù các ngươi àm ra mặt”. Đương Phiêu Hồng hừ lạnh nói.
“Ta cũng muốn xem ngươi Đường gia dám hay không đụng đến Võ gia ta”. Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng trong trẻo vang lên, Võ Tình Tình đã tỉnh dậy sau khi hấp thu xong ah. Nàng biết Vũ Thiên Quân cường đại không giả, thậm chí gia tộc cũng không yếu, thế nhưng cũng không chắc chắn được ah, tên kia Đường Thanh Vân ở Đan hội địa vị cũng khá cao, nếu hắn có thể để cho Đan hội tạo áp lực, Vũ Thiên Quân e rằng có phiền phức không nhỏ.
“Ha ha! Tính Ta Khương gia một cái, Đường Thanh Vân lão quỷ một cái tôn tử cũng dám hò hét trước mặt bản tiểu thư?”. Khương Vân Mộng cũng tỉnh lại cười nói. “Tỉ tỉ lại bảo hộ ngươi”. Nàng quay sang phía Vũ Thiên Quân nháy mắt một cái.
“Võ gia? Khương gia? Hừ! Các ngươi nói là được sao”. Đường Phiêu Hồng cũng không tin tưởng cười lạnh nói. “Tiểu tử! Chúng ta sau đó lại gặp...”. Hắn quay sang phía Vũ Thiên Quân lạnh lùng nói, tên kia dám ở trước mặt nhiều người không xem hắn ra gì, lại dám xúc phạm gia gia hắn, hắn phải chết thì mới có thể nhẹ lòng được ah.
Thấy Đường Phiêu Hồng quay người rời đi, Mỹ phụ cùng Hiên tứ gia cũng quay người đi theo, trước khi đi liếc nhìn Vũ Thiên Quân đám người một chút, tên kia gọi là Thiên Tứ phải chết không thể nghi ngờ ah.
“Uy! Ta khi nào để ngươi đi?”. Vũ Thiên Quân đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên. “Giết tên kia Thần chủ nhị trọng, chém tên ngu ngốc kia một tay. Sau đó lại để xem Đường Thanh Vân lão ngu ngốc kia là ai”. Hắn xoa đầu Tiểu Vân nói.
“Nha!”. “Vèo!”. Tiểu Vân nghe lời lập tức nhảy về phái đám người, ban nãy không được phát tác, lúc này lại được ca ca cho phép, nó lập tức liền làm ah.
“Ha ha, Tiểu tử ngươi...”. Đường Phiều Hồng nghe vậy thì cười lạnh, thế nhưng hắn vừa quay đầu lại thì một đám máu phun thẳng vào mặt hắn, tiếp đó hắn nhìn thấy cảnh tượng mà hắn cả đời không dám quên.
Tiểu Vân sau khi chém bay đầu Hiên tứ gia khi hắn còn chưa kịp phản ứng ah. Hiên Tứ gia chỉ kịp thấy một bóng trắng lao về phái hắn thì đã thấy mắt nhòe đi rồi tối sầm lại, hắn đến chết cũng không biết mình vì sao mà chết. Tiểu Vân đứng trên vai thi thể của Hiên tứ gia nhìn sang Đường Phiêu Hồng con mắt híp lại, nó đang tính xem nên chém cái tay nào, bất giác nó lại nhìn sang Vũ Thiên Quân Y Nha Y Nha hỏi loạn lên.
“Ngươi... Ah! Tứ thúc...”. Phù muội nhìn thấy đầu lâu Tứ thúc còn đang mở mắt trừng trằng trừng rơi xuống đất thì kinh hãi hét lên, làm sao lại chết rồi? Con kia tiểu thú nhìn như đáng yêu thế nhưng như một ác ma như thế nhẹ nhàng cướp đi mạng sống của Tứ thúc nàng, nếu biết sớm như thế thì cho nàng thêm trăm lá gan cũng không dám đòi nó ah.
“Ngươi dám...”. Đường Phiêu Hồng nhìn sang Vũ Thiên Quân khiếp sợ nói, thế nhưng hắn còn chưa nói hết thì một giọng nói nhàn nhạt nhưng hắn nghe như ác ma giọng nói.
“Bên trái...”. Tiếng nói vang lên, Tiểu Vân biến bất, hắn cảm thấy vai trai mát lạnh!
Tác gải: Đế Thanh
Nguồn:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...