Nàng không chút đắng đo nhu thuận gật đầu, cầm thật chặt tay hắn, bình tĩnh nói.
" Ta muốn làm thê tử của chàng, muốn cùng chàng thêu hoa sen Tịnh Đế trên khăn đội đầu, để một đời răng long đầu bạc "
" Được, được, ta cùng nàng thêu khăn đội đầu, ta sẽ tổ chức hôn lễ long trọng nhất tam giới "
Tinh Vương Minh gấp gáp đồng ý, một chút nghi ngờ sự thay đổi của nàng cũng không có, hắn dịu dàng kéo nàng tựa người vào lòng hắn, vuốt nhẹ lên mái tóc sương lê, đặt lên vầng trán nhỏ nụ hôn sâu.
Y Ngạn hoàn toàn ngoan ngoãn, vùi vào lồng ngực hắn, ngón tay thon thả khều trên bộ xiêm y rách rưới, nhả giọng nói tiếp.
" Nhưng mà...trước khi tổ chức hôn lễ...
Chàng có thể ban hôn cho Lưu Ly và Hữu Bạch không ?
Ta thấy họ dường như có tâm ý với nhau "
" Hữu Bạch...!"
Giọng hắn ngâm nga, rất nhỏ nhưng nàng vẫn nghe được hắn gọi tên Hữu Bạch, hắn chững lại trầm tư một lúc, như còn đắng đó chuyện của trước đây.
" Vương Minh "
Nàng quan sát sắc mặt đọc được suy nghĩ, vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn, dịu dàng hỏi.
" Chàng đang lo chuyện trước đây giữa ta và Hữu Bạch sao ? "
Nam nhân im lặng mím môi có phần khó nói, Y Ngạn rất hiểu tính khí của hắn, cả hai đều đã lấy lại kí ức, hắn không cần nói thẳng nàng cũng biết đương nhiên hắn vẫn sẽ còn cảm giác ghen ghét với Hữu Bạch, đề phòng bất trắc.
Chính vì như thế, nàng càng phải ra sức tác hợp mối hôn sự này, bàn tay thô ráp của hắn bị nàng nắm rất chặt chẽ, vùi đầu trước ngực hắn bộ dạng ngoan ngoãn như cún nhỏ, ngọt ngào nói.
" Vương Minh, giữa ta và Hữu Bạch đã không còn gì nữa rồi
Giờ đây ta chỉ muốn tác hợp cho họ, sau đó thì an phận làm thê tử của chàng...như vậy có được không ? "
Thanh âm nói ra như có mê lực, hắn cũng không muốn làm nàng buồn, trải qua bao nhiêu biến cố mới được bình yên ở bên nhau, hắn không muốn vì chuyện trước đây mà khiến tình cảm thêm mâu thuẫn.
" Được, ngày mai ta ban hôn cho họ, ngày mốt làm lễ thành hôn "
Hắn nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc mềm mại, ôn như đáp, rồi đặt nụ hôn lên tóc nàng trông thật yêu chiều.
Nàng vòng tay ôm lấy người hắn thật chặt gật đầu nhu thuận.
Trong phòng không còn phát ra âm thanh của tiếng nói, chỉ duy nhất hơi thở dốc của một đôi nam nữ phát ra kịch liệt, nàng và hắn hôn nhau cuồng nhiệt, hắn ôm nàng ngã người xuống giường, cánh tay vững chắc làm điểm tựa cho nàng gối đầu ngủ.
Ngày hôm sau, Y Ngạn như một thê tử thật sự, vừa dậy đã giúp nam nhân kia sửa soạn quần áo, những việc nàng chưa từng làm cho hắn sau một đêm đều được bù đắp.
Tinh Vương Minh cũng phải học cách tiếp nhận sự thay đổi của nàng, đã trở thành một nữ nhân hiểu chuyện, điềm tĩnh không còn bướng bỉnh nhút nhát như xưa.
Vết thương trong người hắn vẫn còn khá nặng, cần phải được tịnh dưỡng, thế nhưng hắn không hề quan tâm, giữ trọn lời đã nói ra với Y Ngạn.
Hắn cho gọi người trong ma giới tập hợp ở Thần Điện, tuyên bố những chuyện quan trọng.
Ban hôn cho Hữu Bạch và Lưu Ly, hai bên đều đồng ý không phản đối, Hữu Bạch có tình ý từ lâu với trai tinh, được tác hợp lại đâm ra hạnh phúc.
Còn Lưu Ly, từ trước đến giờ luôn làm theo mệnh lệnh của ma thần, đặt đâu thì ngồi đó, chuyện hôn sự cũng không ngoại lệ, y cũng chẳng chê bai gì Hữu Bạch.
Dẫu sao, gả cho một người cùng sở thích về y thuật với mình vẫn còn đỡ hơn rơi vào lưới tình chông gai.
Mối hôn sự nhanh chóng được sắp xếp theo dự định, nó dễ dàng tác hợp hơn những gì Y Ngạn nghĩ.
Chiều tối, Y Ngạn ra ngoài tản bộ, xem người trong ma giới chạy đôn chạy đáu chuẩn bị cho hôn lễ ngày mai.
Nàng vô tình gặp Hữu Bạch vừa hay cũng ra xem tình hình, cả hai nhìn nhau chững lại một chút, chỉ nói đôi ba câu hoa loa đối xử như người xa lạ.
Tình cảm dĩ vãng vốn đã chôn vùi, dù còn vấn vương thì hiện giờ cả hai cũng chỉ có một mong muốn, đối phương được hạnh phúc.
Nàng khẽ cười ngầm chúc phúc, Hữu Bạch cũng âm thầm cúi đầu đáp trả.
Ngày hôm sau, họ thành hôn nàng và Tinh Vương Minh làm chủ hôn, tay nâng chum rượu mừng trong lòng vơi đi gánh nặng.
Hữu Bạch và Lưu Ly chính thức thành phu thê, đêm đó nàng và hắn đều ngồi ngoài bàn đá ngắm tuyết rơi, tiện thể nhìn sang cổng Dạ Ngọc trêu đùa nhau.
" Ngạn Nhi, nàng đón xem, phu thê họ đang làm gì rồi ? "
Hắn chỉ tay vào không gian tối ôm như mực, đèn bên Dạ Ngọc đã tắt hết, căn bản không thể nhìn thấy được bất kì khung cảnh nào bên đó.
Đối với câu hỏi của hắn, Y Ngạn cười rất nhẹ nhõm, chủ động ngồi vào lòng hắn, nũng nịu đáp.
" Vương Minh, chàng tò mò quá rồi
Chúng ta 4 lần thành hôn, chẳng lẽ chàng còn không biết người ta làm gì ?
Có cần phải qua đó xem không ? "
" Không xem, ta và nàng làm luôn được không ? "
Hắn tùy tiện nói, 7 phần tình tứ 3 phần trêu ghẹo, nàng không tỏ ra cự tuyệt, dựa vào lồng ngực hắn yểu điệu như dây đằng quấn chặt.
" Chàng xấu xa quá "
Giọng nói ngượng ngùng, dung mạo như hoa ửng đỏ, hắn chỉ mới trêu nàng một tí đã có phản ứng mãnh liệt, làm cho hắn thật sự chỉ muốn nuốt chửng nàng vào trong bụng.
" Ngạn Nhi, càng lúc ta càng thấy nàng giống yêu nữ hơn một tiên tử đấy "
Chiếc mũi của nàng bị hắn nhéo nhẹ, nàng chỉ vừa há miệng đã bị hắn nuốt lấy môi, nhiệt tình cắn mút.
Hắn cường thế bòng nàng về phòng, đặt nàng trên giường ấm áp, đai lưng bị hắn tháo ra rất nhanh.
Nàng không phải cự tuyệt hắn, ngoan ngoãn nghênh hợp cùng hắn triền miên rất lâu.
Ngày qua ngày, nàng và hắn đều ở bên nhau, cùng thêu đóa sen Tịnh Đế chuẩn bị cho đại hôn.
Mạng của Liễu Linh được giữ cho tới ngày đại hôn để ả chứng kiến kế hoạch phá hoại tình cảm sau tất cả đều đổ sông đổ bể.
Rất nhanh, nhanh một cơn gió thoáng qua, ngày đại lễ cũng được cử hành sau 10 ngày, Y Ngạn lần nữa lên xe hoa lần thứ 5, dẫu là lần thứ mấy thì hôn lễ dành cho nàng vẫn luôn long trọng, nàng vẫn là tân nương lộng lẫy nhất ma giới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...