Hắn biết được mình đã tìm đúng, gấp gáp cầm lấy đóa hoa ấy thoát khỏi Vong Xuyên.
" Ma thần ngài hãy nhanh lên "
Cửa dần thu hẹp, những người ở bên kia đã sắp không chống cự được, thúc giục không ngừng.
Vệt sáng chỉ còn bằng một lỗ hỗ nhỏ, hắn hóa thành khói đen luồn qua bằng cả sức lực.
Trên tuyết trắng xóa hắn hiện thân ngã bẹt ra đó, trong tay còn đang nâng niu đóa hoa lên cao, vừa ra được bên ngoài cánh cửa lập tức đóng lại, chuyến đi Vong Xuyên chính thức kết thúc.
Mình hắn đầy vết thương, rệu rã tay chân, ngửa người ra tuyết thở hổn hển thô nặng, hắn giơ đóa hoa trong tay ra trước mặt bật cười mừng rỡ.
Những người khác vây quanh hắn, Hữu Bạch đỡ cơ thể tàn tạ ngồi dậy, Hà Đức lập tức dùng thần lực trị thương cho hắn, thế nhưng lại bị hắn từ chối.
" Ta không sao, đừng phía hơi sức, vết thương này không trị khỏi một sớm một chiều được đâu
Đa tạ các ngươi, thật sự đa tạ tất cả đã giúp ta "
Lời cảm ơn mà từ trước đến giờ chưa một ai nhận được làm cho tất cả có chút khó xử, không một ai dám nhận thành ý của hắn.
" Ma thần xin đừng nói thế, đây là trách nhiệm của chúng thuộc hạ
Chúc mừng người tìm lại được ma hậu "
Lưu Ly quỳ rạp trên tuyết cúi đầu cung kính đáp, luôn là người duy nhất hiểu thế sự, nói lời nào cũng hợp tâm nam nhân kia.
Hắn cầm chặt đóa hoa trong tay, lồm cồm đứng dậy còn chưa kịp bước, đóa hoa bất thình lình run kịch liệt, tan biến thành một đóm sáng đỏ, bay vút thật nhanh.
" Ngạn Nhi "
Giọng nói hớt hải, hắn gấp gáp đuổi theo, cơ thể quá yếu mà liên tục té ngã mấy lần, Hữu Bạch phải trợ giúp hắn.
Lưu Ly đuổi các trưởng lão lui đi, bốn người rượt theo đóm sáng kia, nó cửa bay vào trong phòng cấm, xác lịch kiếp và chân thân đều ở đây.
Đóm sáng lơ lửng trong không trung trước những ánh mắt ngỡ ngàng, đùng một cái có tiếng nổ lớn, ánh sáng chói mắt khiến tất cả đều không thể nhìn được.
Cho đến khi ánh sáng mờ dần, chân thân và xác lịch kiếp đã biến mất, chỉ còn đóm sáng dần trướng to.
Lưu Ly trí tuệ thông thái vừa nhìn đã hiểu, Y Ngạn sắp trở lại, nhưng gặp phải chút vấn đề.
Vệt sáng đang trương to bỗng dừng, dường như không đủ sức mạnh hợp thể.
" Ma thần, mau dùng máu của ngài giúp ma hậu hợp thể nhanh "
Ánh mắt khẩn trương nghiêm túc, Tinh Vương Minh hiểu ngay ý của Lưu Ly, ngay lập tức cắt vào lòng bàn tay hướng về phía vệt sáng, để máu truyền đến nó.
Vừa mới trải qua trận chiến ở Vong Xuyên sức lực của hắn gần như cạn kiệt, giờ còn hiến máu giúp Y Ngạn hợp thể, hắn trụ không lâu liền quỳ rạp xuống nền nhà, tay giữ nguyên tư thế giơ cao.
Chỉ một lúc sau, vệt sáng không còn hấp thụ máu của hắn nữa, nó bay lên tới tận trần nhà rồi dừng lại, lóe sáng chói mắt lần cuối.
Tất cả đều nhìn rất rõ, nguyên thần, chân thân, lịch kiếp đều đã hợp thể thành một, từ từ hình thành hình dáng một cô nương.
Hào quang quanh thân làm cho tâm ma trong người hắn sợ phát khiếp, sợ đến mức chính hắn cũng cảm nhận được nó đang bị Y Ngạn lấn át.
Ánh sáng chói mắt dần dần biến mất, cô nương khoác trên mình bộ xiêm y đen huyền bí, thanh khí là màu tím phủ quanh thân, cuối cùng Tinh Y Ngạn cũng đã trở lại.
Trải qua thăng trầm diện mạo của nàng đã có đôi phần thay đổi, không còn là cô nương đơn thuần.
Giờ đây nàng là một tiên tử mang gương mặt sắc sảo, toát ra khí chất thoát tục hơn cả Liễu Linh.
Giữa trán là ấn chu sa đỏ, nàng hé mở đôi mắt hồ ly, mỉm cười đánh giá từng ánh mắt, vui có, hạnh phúc có, phức tạp cũng có.
" Ngạn Nhi...!"
Nam nhân ở kia vương tay gọi, thời khắc này hắn như muốn vỡ òa, tựa như lần đầu nàng thành hình người, hắn cũng ngẩng đầu nhìn nàng như thế.
" Ngạn Nhi, nàng quay lại rồi "
Giọng nói nghẹn ngào, hắn lồm cồm đứng lên, cánh tay hữu lực vương cao chờ đợi.
Không một chút do dự, Y Ngạn đáp xuống chỗ nam nhân, hai tay dang rộng ôm lấy người, nỉ non gọi.
" Vương Minh "
" Ngạn Nhi, cuối cùng, cuối cùng nàng cũng quay lại, ta tưởng rằng cả đời này ta đã mất nàng "
Hắn ôm nàng thật chặt, chặt hết mức có thể, khẽ vuốt mái tóc đen nhánh mềm mượt, sau cùng hắn cũng được thở phào.
Trái tim bắt đầu đập nhịp nhàng hơn, hắn không dám buông lỏng vòng tay cho đến khi nàng miễn cưỡng đẩy hắn.
Ngọc tay như ngọc chậm rãi vuốt ve khuôn mặt xơ xác của nam nhân, đôi mắt uy lực có chút thất thần, từng vết trầy xước chi chít ướm lên, nàng chạm vào đâu đôi mày rậm không nhịn được nhíu nhẹ vài cái, khiến nàng đau lòng.
" Vương Minh, ta xin lỗi...để chàng vì ta chịu khổ rồi "
Tinh Vương Minh nhẹ nhàng bắt lấy tay nàng, đặt nụ hôn trìu mến vào lòng bàn tay ửng hoa đỏ, ôn nhu đáp.
" Không sao cả, chỉ cần nàng sống lại, cho dù có dùng tính mạng của ta đổi lấy cũng xứng đáng "
Hắn áp tay nàng lên trước ngực, ánh mắt cuồng si pha chút tình tứ mím cười nghẹn ngào, khẽ thì thầm.
" Ngạn Nhi, nàng đừng rời xa ta nữa có được không ? "
" Đời này của ta không thể thiếu nàng...!"
Y Ngạn bây giờ không còn hận hắn nữa, hoàn toàn hiểu được tấm chân tình của hắn, nàng cười dịu dàng, ôm hắn, tựa đầu lồng ngực rộng lớn.
Vòng tay của nàng không lớn, nhưng chí ít vẫn có thể giữ chặt hắn vào lúc này.
" Vương Minh, chàng yên tâm, trải qua nhiều chuyện như vậy...ta đã tha thứ cho chàng rồi
Sau này...không bao giờ rời xa chàng nữa "
" Ngạn Nhi...!"
Thanh âm rưng rức, hắn chưa bao giờ thấy hạnh phúc như lúc này, trong một lúc không thể nói nổi nên lời.
Hắn ôm nàng không rời, mặc cho xung quanh có người nhìn đến ngượng ngùng.
Lưu Ly âm thầm kéo Hữu Bạch và Hà Đức rời đi, trả lại không gian riêng cho đôi uyên ương.
Sau lịch kiếp, Y Ngạn đã có sức mạnh gần ngang với hắn, nàng dễ dàng giúp hắn trị thương, trong chốc lát toàn thân hắn không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Những vết trầy dần dần mờ nhạt, Y Ngạn chủ động kéo hắn ngồi lên giường, nàng nắm tay hắn, hạ giọng yêu cầu.
" Vương Minh, ta muốn tổ chức hôn lễ một lần nữa...
Chàng lấy ta đi, ta sẽ là ma hậu của chàng "
" Ngạn Nhi, nàng nói thật ? "
Biểu tình trên khuôn mặt si tình chớm nở hạnh phúc, hồi hộp đến mức khó tin, hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...