" Ngạn Nhi, Ngạn Nhi! "
Tinh Vương Minh lay gọi, mùi máu tanh còn nồng đọng trong cuốn họng, hắn biết Y Ngạn dùng máu của nàng cứu hắn, lo lắng dùng thần lực chữa vết thương ở tay cho nàng.
Một lúc sau, vết rạch trên bàn tay nhỏ hoàn toàn được hắn chữa lành lặn, hắn cầm tay nàng áp vào má, ngồi ở mép giường nhìn nàng không rời mắt, sắc mặt của nàng không thay đổi, vẫn trắng bệch, xanh xao.
Dù, vết thương đã lành, nhưng nguyên khí của Y Ngạn lại bị tổn hại, âu cũng do nàng ngốc nghếch, dùng máu chữa trị nội thương của hắn.
" Ngạn Nhi, sao nàng lại ngốc như vậy? " hắn làu bàu, xót xa, môi mỏng khẽ hôn lên mu bàn tay mềm mại, hai mắt hắn rơm rớm, gần như sắp khóc.
Y Ngạn là hoa linh, trời sinh máu của nàng có thể trị bách bệnh, còn có thể trị mọi loại thương tích.
Vốn là một điều tốt, nhưng song với điều tốt ấy, lại là trở ngại, Y Ngạn không thể dùng máu của mình tự cứu lấy mình, và mỗi lần nàng dùng máu cứu người khác sẽ phải gánh cơn đau chết đi sống lại.
Chưa kể, vì được trời phú cho ưu điểm đó mà thân thể nàng cứ như người thương, mỗi lần bị thương, vết thương sẽ chẳng thể nào hồi phục nhanh.
Bởi lẽ đó, suốt 9 vạn năm qua Tinh Vương Minh luôn hết mực yêu chiều nàng, không dám để nàng chịu thương chịu khổ.
Giờ đây, chứng kiến nàng vì cứu hắn, tổn thương nguyên khí của mình, khiến hắn tự trách, lo lắng cho nàng khôn nguôi.
" Ngạn Nhi, ta xin lỗi...ta không nên nổi nóng với nàng! "
Hắn cầm bàn tay có chút lạnh lẽo, hôn lên đó, rồi lại áp vào má mình, ngồi cạnh canh chừng nàng đến khi màn đêm dần dần tan biến.
Bên trong căn phòng kín, ánh nến tàn, mùi trầm hương cũng đã nhạt, đôi mắt nhỏ kia vẫn mở, Tinh Vương Minh vẫn áp tay Y Ngạn lên má không buông, giữ nguyên tư thế trông chờ, thi thoảng lại chạm vào làn da có chút lành lạnh kia kiểm tra.
" Ngạn Nhi...!" hắn thỏ thẻ, như muốn gọi cô nương nằm yên trên giường dậy.
Trời sắp sáng, ma thần càng lúc càng lo âu, gương mặt hắn cau có chưa từng có, những ngón tay thon thả bất ngờ rục rịch trên má, hắn cảm nhận được, sinh phản ứng mãnh liệt, nhỏm người lên.
Công chúa nhỏ " ưm " lên một tiếng, hàng chân mày mỏng nhíu xuống, nhướng lên liên tục, gương mặt nhăn nhó cứ như trúng tà.
Hàng mi cong dài tuyệt đẹp của nàng, kéo theo đôi mắt còn ướt hé mở từ từ.
" Ngạn Nhi! " Tinh Vương Minh hớt hải, áp sát vào gương mặt nhỏ, thỏ thẻ.
" Ưm...!" Y Ngạn âm trong cuốn họng.
Hắn nhìn thấy nàng tỉnh lại, mừng rỡ khôn xiết, đưa tay chạm ngay vào gò má mềm mại kia, thều thào.
" Ngạn Nhi, muội tỉnh rồi! "
Đôi ngươi long lanh của Y Ngạn hiện rõ hình bóng của ma thần, bàn tay của nàng vẫn còn áp lên má hắn, trông sắc diện hồng hào của hắn, không còn nét hung tàn, nàng vừa tỉnh đã thấy nhẹ nhõm.
" Ca...!" Y Ngạn mấp máy, nở nụ cười dịu ngọt.
Bàn tay nhỏ bé chủ động áp chặt má hắn hơn, nàng gắng gượng ngồi dậy, Tinh Vương Minh lập tức ấn thân nàng nằm yên.
" Ngạn Nhi, muội còn chưa khỏe, đừng ngồi dậy! " hắn nhỏ giọng nhắc nhở.
Y Ngạn nghe không rõ, bấy giờ điều nàng nghĩ đến là ôm chầm lấy hắn, cơ thể nàng nghe theo ý nghĩ, hai tay với lấy cổ hắn, nửa kéo hắn xuống nửa nhướng người lên ôm hắn.
" Ca...huynh không sao rồi...may quá...!" tiếng nàng rưng rức, ôm chặt lấy cổ hắn, còn thở ra hơi thở nặng nề.
" Ca...Y Ngạn biết sai rồi...muội không trốn gặp Hữu Bạch nữa...
Muội sẽ ngoan...huynh đừng bỏ muội...!"
Chẳng đợi Tinh Vương Minh lên tiếng, Y Ngạn ríu rít tự mình nhận lỗi, khóc lên như đứa trẻ.
Tinh Vương Minh nghe được tiếng khóc nghẹn của nàng, chốc chốc thấy đau lòng, hắn vuốt nhẹ tấm lưng nhỏ của nàng, the thé giọng nói.
" Được rồi...ta không bỏ muội...
Ngoan...mau nằm xuống nghỉ ngơi đi...!"
" Muội không gặp Hữu Bạch nữa...huynh đừng giận muội...!" cô nương nhỏ vẫn còn sợ, sợ hắn giận nàng, bỏ rơi nàng, càng nói càng ôm chặt hắn hơn.
Còn cái ôm nào ấm áp như cái ôm này, nó khiến dục vọng trong lòng dậy sóng, Tinh Vương Minh tí nữa mất khống chế, phải cố dằn lòng, vỗ nhẹ lên lưng Y Ngạn, tỏ ra phong thái của một huynh trưởng, lạnh giọng mà nói.
" Được rồi, Ngạn Nhi!
Muội không nghỉ ngơi là ta giận muội thật đấy! "
Hắn dọa, Y Ngạn nghe vậy, nào dám làm trái, ngoãn nghe theo hắn, hai tay đang ôm buông thõng, hắn đỡ người nàng nằm xuống, vuốt ve phần tóc mai của nàng.
" Ngạn Nhi, muội ngốc!
Sao lại dùng máu cứu ta chứ? " hắn lí nhí trách nàng, trách thì ít, lo cho nàng thì nhiều.
" Muội sợ! Muội rất sợ...
Muội không muốn mất ca! Muội rất thương ca! "
Cô nương ngây thơ, nghĩ gì nói đó, có bao nhiêu bộc lộ hết ra bấy nhiêu.
" Ngạn Nhi...thật sự thương ta nhiều như vậy sao? " hắn hỏi nhỏ.
Công chúa nhỏ gật đầu đinh ninh, hắn tưởng bở, lại hỏi tiếp.
" Ngạn Nhi, giữa ta và Hữu Bạch muội thương ai hơn? "
" Thương ai hơn? " Y Ngạn bỗng chốc xị mặt, lỗ tai có chút lùng bùng, ngẫm nghĩ, sao lại hỏi nàng một câu hỏi khó như vậy?
Cơ mặt vốn đang nhăn nhó, nghe câu hắn nói, sắc mặt Y Ngạn càng trông khó coi, nàng tự ý kéo tay hắn, giữ thật chặt mấp máy.
" Muội thương huynh hơn...nhưng...!"
Nói nhiêu đó, Y Ngạn ngừng hơi, nặn ra nụ cười có chút suy tư, dịu dàng giải bày.
" Ca, huynh là huynh của muội...muội thương huynh hơn...nhưng còn Hữu Bạch...
Chàng ấy là lang quân của đời muội...
Muội yêu Hữu Bạch, cũng thương Hữu Bạch...!"
" Yêu Hữu Bạch...!" hắn làu bàu, đủ mình hắn nghe.
Trông hắn thật buồn cười, là hắn tự lừa mình, biết rõ Y Ngạn làm gì sinh tình với hắn, vậy mà còn hỏi câu ngốc nghếch ấy.
Trong mắt của nàng chỉ toàn tình thân, hắn mãi là ca ca không hơn không kém, khiến lòng hắn quặn thắt, tim đau như bị ai cầm dao đâm vào, vạn tiễn xuyên tâm.
Hối hận, hắn hối hận rồi, ngay từ đầu hắn không nên nuôi dưỡng nàng với thân phận một công chúa, thân phận một muội muội của ma thần.
" Ngạn Nhi...!" hắn thì thầm, cái giọng uất ức.
Thời khắc này, hắn chỉ muốn thổ lộ hết tâm tư của mình ra, nhưng lời lên tới cuốn họng lại bỗng bị dồn nén, hắn nói không nên lời, tâm ma kia lại xuất hiện trong đầu hắn.
" Tội nghiệp, ngươi mãi là kẻ thua cuộc!
Ngay cả người mình yêu cũng không giữ được! " tâm ma ấy cười cợt.
" Ta không thua! " hắn hắng giọng, đáp trong tâm, dùng ý niệm áp chế tâm ma.
Lúc này, Tinh Vương Minh đột ngột rút tay, quay ngoắt mặt sang hướng khác, giấu đôi mắt nhỏ đen tuyền chuyển sang màu xanh của biển cả, còn sáng lên bất chợt bởi tâm hắn lại dâng tà ý.
" Ca huynh làm sao vậy? " Y Ngạn bàng hoàng, chồm sang chạm cả hai tay mình vào tay hắn.
Khi nãy giữa hai huynh muội đang trò chuyện rất bình thường, nghe xong lời nàng nói hắn lại thay đổi như một cơn gió, chẳng nói chẳng rằng quay đi, làm Y Ngạn đứng ngồi không yên, sợ mình lỡ lời làm hắn giận.
Mà, ma thần ấy nghe tiếng nàng, thấy nàng nhìn mình chòng chọc, tà ý trong hắn chẳng tài nào lắng xuống, cứ như làn sóng dồn dập trong tâm can, khuôn miệng mỏng bất giác hỏi nàng một câu.
" Ngạn Nhi...nếu có người yêu muội hơn cả Hữu Bạch...muội có muốn lấy người đó không? "
" Không! " Y Ngạn lập tức đáp không cần nghĩ.
Rồi, nàng chóng thu người ngồi nghiêm chỉnh trước mặt hắn, xoắn xoắn hai ngón tay trỏ, cúi đầu, mấp máy biểu đạt ý.
" Sẽ không có đâu!
Muội chỉ yêu Hữu Bạch, chỉ gả cho chàng ấy thôi...!"
" Chỉ yêu Hữu Bạch, gả cho Hữu Bạch...!" Tinh Vương Minh khắc cốt ghi tâm câu ấy, khóe miệng nhếch lên đầy khinh bạc, nỗi thất vọng trong lòng hắn tăng lên gấp bội lần.
Hắn hỏi câu thật dư thừa, Y Ngạn bây giờ đang đắm chìm trong mật ngọt với Hữu Bạch, gần như dành trọn trái tim cho Hữu Bạch, làm gì có chỗ trống cho kẻ khác.
Xem ra, hắn không thể dùng tấm chân tình này níu lấy Y Ngạn ở bên cạnh, chỉ với vài lời của nàng, khiến tà ý trong hắn kiên định, nhất quyết không nhường nàng cho kẻ khác, bằng mọi giá hắn phải có được nàng.
" Ca, huynh làm sao vậy? " tiếng của Y Ngạn lại ngân lên, dò hỏi.
Nét mặt lo lắng của nàng không giảm bớt, càng lúc nàng càng thấy nam nhân trước mặt có gì đó không giống với mọi khi.
Nhìn hắn, lúc thì ôn nhu, dịu dàng, lúc thì lạnh nhạt vô cớ, nàng chẳng thể bắt kịp thay đổi của hắn.
Nhất là, bây giờ hắn không khác gì những lúc giận dữ của đêm qua, đôi mắt nhỏ ánh lên luồng sát khí cực mạnh, làm toàn thân Y Ngạn không rét mà run lên.
" Ca...!"
" Ngạn Nhi, muội nghỉ ngơi đi! Ta quay về bế quan!
Đừng có trốn ra ngoài, ta không nương tay nữa đâu! "
Tinh Vương Minh bỗng nổi đóa cắt ngang tiếng nói của Y Ngạn, hắn đứng bật dậy, rời khỏi đó, chẳng đợi Y Ngạn kịp tiếp thu, hắn đi một mạch về phòng.
Cô nương bỗng dưng nhận cơn giận, vừa sợ vừa ấm ức, nhưng nàng rất chóng nhanh quên, hắn vừa đi không lâu, nàng lại nhớ đến Tố Như, suốt ngày ở bên cạnh hồ điệp nhỏ, chăm sóc vết thương.
Mấy ngày tiếp theo, Tinh Vương Minh ở trong phòng tiếp tục bế quan gia tăng thần lực, Y Ngạn trải qua lần trừng phạt này không dám trốn đến nhân giới nữa, ở yên trong ma giới, đợi ngày được gả đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...