Ma Thần Máu


Ác Quỷ Máu chậm rãi mở mắt, miệng ngáp to một cái.

Kiều Ngọc lúc này giống như con thỏ nhỏ nép người bên cạnh nó, da thịt của nàng non mềm nhẵn nhui, hai bầu vú dán sát vào ngực sắc quỷ.
"Ừm...!Ta ngủ quên sao?" - Ác Quỷ Máu dụi dụi mắt, cảm giác tinh thần tốt hơn rất nhiều.
"Ân...!Thiếp thấy chàng ngủ ngon nên không đánh thức." - Kiều Ngọc khẽ gật đầu.
"Chàng cảm thấy trong người thế nào?" - Sau đó nàng lại lo lắng hỏi, dáng vẻ vô cùng ân cần.
"Hắc hắc...!Ta cảm thấy rất tốt nha, có thể cùng nàng đại chiến ba ngày ba đêm." - Ác Quỷ Máu nở nụ cười dâm đãng, bàn tay sói chụp lên bầu vú của Kiều Ngọc mà xoa nắn.
Sắc mặt mỹ nhân liền đỏ bừng, trong lòng cũng yên tâm hơn.
"Háo sắc...!Ai muốn đại chiến ba ngày ba đêm với chàng chứ? Thiếp đã chuẩn bị xong bữa tối, chàng đừng ngâm nước quá lâu coi chừng bị cảm." - Nàng nhẹ nhàng tránh khỏi cái ôm của sắc quỷ rồi bước ra khỏi bể tắm.
Nàng mặc chiếc yếm đỏ và khoác một lớp áo mỏng lên người, che lấp phần cơ thể gợi cảm của mình.
"Khúc khích...đừng nhìn thiếp nữa, hôm nay thiếp có bất ngờ cho chàng đó." - Kiều Ngọc khẽ ngoắc tay, nụ cười trên môi thoáng hiện một tia mị hoặc.
"A! Bất ngờ gì vậy?" - Ác Quỷ Máu nghi hoặc hỏi.
"Đợi lát nữa chàng sẽ biết..." - Kiều Ngọc nở nụ cười thần bí.
Trong lòng nàng hiện tại lo lắng vô cùng, vốn dĩ nàng chỉ cần lừa gạt Ác Quỷ Máu ngủ một giấc, để cho Phấn Hồng thi triển thuật nguyền rủa lên người nó.

Tạm thời khiến cho sắc quỷ mất đi khả năng sử dụng ma thuật, đợi Huyết Băng tới sẽ tóm cổ Ác Quỷ Máu trở về địa ngục, không để cho tên này đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.
Ai ngờ nửa đường lại xảy ra biến cố, Ác Quỷ Máu lần trước chạy đến Thiên Ma Quốc của Diễm Tình chơi, bị nàng giữ lại làm người hầu rồi khắc một đống ấn ký nô lệ.

Những lời nguyền này vẫn còn chưa hóa giải hết, khiến lời nguyền của Phấn Hồng không có chỗ trống để ghi vào.
Âm mưu không thành nên hai nàng quyết định sẽ dùng dương mưu, để cho Phấn Hồng ra mặt dùng sắc đẹp của nàng để giữ Ác Quỷ Máu lại mấy năm.
Trong phòng mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, những món ăn trân quý được tô vẽ bắt mắt được bày biện trên mâm vàng chén bạc.

Giữa bàn là một vò rượu lưu ly, chất rượu đỏ sẫm tỏa ra mùi hương thơm ngát.
Cậu Vàng nằm ở một góc phòng, đôi mắt lim dim ngủ say, đĩa thức ăn của nó đã hết sạch chỉ còn xót lại chút bụi kim loại.
"Kim Thần! Mi đi ra ngoài chơi đi..." - Kiều Ngọc khẽ khẽ lên tiếng.
Cậu Vàng đang ngủ bị thì bị đánh thức, trong lòng bực bội vô cùng nhưng cũng đành ngoan ngoãn cụp đuôi chạy ra trước hiên nằm ngủ.
Ác Quỷ Máu cùng Kiều Ngọc ngồi xuống ghế, liền giúp nàng gắp thức ăn rót rượu.


Lúc này nó mới phát triển, trên bàn vậy mà lại có ba bộ chén đũa.
"Kiều Ngọc thân yêu, chẳng lẽ nàng còn mời ai tới sao?" - Ác Quỷ Máu nghi hoặc hỏi.
"Chàng đoán đúng rồi..." - Kiều Ngọc khẽ gật đầu, trên môi nở nụ cười tràn ngập vẻ mị hoặc.
"À...!Nàng mời ai vậy?" - Ác Quỷ Máu liền cảm thấy bối rối.
Mọi chuyện dường như không đúng lắm, theo lẽ thường Kiều Ngọc đã tốn công chuẩn bị.

Vậy thì phải muốn cùng nó đối ẩm ngâm thơ, mở cửa sổ ngắm trăng sao, cuối cùng tận hưởng một đêm xuân nồng ấm mới đúng, cớ sao lại còn muốn mời khách.
"Chẳng lẽ là do thân thể của nàng ấy vẫn chưa thực sự ổn định, không thể cùng ta ân ái nên mới mời một người nữa tới cùng ta vui vẻ?" - Ác Quỷ Máu suy nghĩ một hồi liền đưa ra đáp án này.
Chuyện thay da đổi thịt tái tạo cơ thể vô cùng nguy hiểm, thân thể sau khi đúc lại cần nhiều năm ôn dưỡng mới có thể trở lại như trước.
"Kiều Ngọc thân yêu, nếu nàng thấy trong người không khỏe thì để ta giúp nàng ôn dưỡng thân thể.

Chờ khi nào nàng hoàn toàn bình phục thì chúng ta lại làm chuyện kia cũng được."
"Ta đối với nàng là thương yêu thật lòng, không phải lúc nào cũng nghĩ đến chuyện kia.

Cho dù nàng không thể ngủ với ta, thì ta cũng không bao giờ ghét bỏ nàng." - Ác Quỷ Máu ôn nhu nói, dùng tay kéo Kiều Ngọc ngã vào ngực mình.
"Khúc khích...! Chàng thật là.

Cơ thể của thiếp không sao cả, hôm nay thiếp mời một người rất đặc biệt tới.

Thiếp đoán là chàng cũng rất muốn gặp chị ấy." - Kiều Ngọc cười khúc khích.
Ác Quỷ Máu nghe vậy liền ngẩn ra, vừa nãy Kiều Ngọc sử dụng từ chị chứ không phải tỷ.

Phải biết là trong ngôn ngữ của Linh Tộc không có chữ chị em, chỉ có chữ tỷ muội.

Mà người khiến cho Kiều Ngọc phải gọi bằng chị chỉ có thể là....
"Huyết Băng!" - Ác Quỷ Máu run rẩy nghĩ thầm trong đầu, người nó thương yêu nhất chính là Huyết Băng, nhưng người nó không muốn gặp nhất cũng là nàng.

"Chết tiệt! Không lẽ Huyết Băng đã biết là bị mình lừa gạt, hiện tại đã chạy tới Linh Ma Giới rồi."
"Không xong...!Nếu bị nàng ấy tóm được e là sẽ bị phong ấn cả đời.

Kiếp này hậu cung mới có mấy chục người, không thể để bị tóm nhanh như vậy..." - Ác Quỷ Máu càng nghĩ càng rối, bàn tay âm thầm vận chuyển ma thuật, chỉ cần thấy mặt Huyết Băng là xé rách không gian bỏ chạy.
"Phu quân, chàng không cần lo lắng.

Không phải là chị Huyết Băng đâu, chị ấy vẫn đang còn đi khắp nơi tìm kiếm những mảnh linh hồn của chàng." - Kiều Ngọc thấy Ác Quỷ Máu sắc mặt trắng bệt liền trấn an.
"À! Vậy là ai chứ?" - Ác Quỷ Máu nghe vậy liền mừng rỡ, người có thể quản nó cũng chỉ có Huyết Băng, chỉ cần không phải nàng ấy thì mọi chuyện đều ổn.
Cửa phòng chậm rãi mở ra, Phấn Hồng lúc này ăn mặc giống như một nữ thần bước vào.

Nàng mặc một bộ váy phồng hoa lệ, trên váy tết đầy những cánh hoa đỏ rực.

Mái tóc bồng bềnh vắt ngang qua vai, gương mặt nàng trang điểm rất đậm đôi môi ánh mắt đượm vẻ phong tình quyến rũ.
Ác Quỷ Máu ngây ngẩn cả người, ánh mắt chăm chú nhìn người phụ nữ nó ngày đêm mong nhớ nhưng không dám gặp mặt.
"Ha ha...!Phấn Hồng...!Sao nàng lại đến đây?" - Ác Quỷ Máu mất một lúc lâu mới thốt lên vài chữ.
"Sao hả? Chàng không vui khi thấy thiếp xuất hiện? Có phải là sau khi cưa sừng làm nghé, chỉ thích gặm cỏ non.

Nên chê thiếp rồi chứ gì?" - Khóe môi Phấn Hồng cong lên, ánh mắt nàng giống như mũi kiếm sắc nhọn.
Ác Quỷ Máu bị chất vấn liền chột dạ, mồ hôi lạnh chảy dòng dòng.
"Ta...!Ta đương nhiên là vô cùng vui mừng..." - Ác Quỷ Máu liền đứng dậy kéo ghế để cho Phấn Hồng ngồi xuống bên cạnh.
"Nàng không biết đâu, từ khi thức tỉnh ký ức đến giờ ta vẫn luôn mong nhớ nàng, chỉ tiếc là tu vi quá thấp nên không thể đi gặp nàng." - Ác Quỷ Máu hạ thấp giọng nói, ngữ điệu vô cùng chân thành.
"Đồ lươn lẹo! Nếu chàng nhớ thiếp thì chỉ cần xây một tế đàn hướng thiếp cầu khẩn.

Lúc đó thiếp sẽ biết chàng ở đâu, muốn gặp nhau cũng đâu khó khăn gì."
"Nhưng rõ ràng là chàng chỉ mê luyến sắc đẹp của mấy tiểu nha đầu trẻ đẹp, đâu có thèm nhớ đến người vợ già nua này." - Phấn Hồng nguýt Ác Quỷ Máu một cái sắc lẻm.
"Nếu không phải thiếp nghe tin Kim Ngọc bất hạnh chết đi rất đột ngột, nên thiếp tự mình đến Thần Giới điều tra.


Thì không biết đến bao giờ mới phát hiện ra chàng đã sống lại đây."
"Rõ ràng là chàng muốn trách mặt thiếp mà."
"Ha ha...!Nàng hiểu nhầm rồi.

Ta vì sao lại muốn tránh mặt nàng chứ? Có trốn thì cũng là trốn Huyết Băng a..."
"Kiếp trước nàng ấy cấu kết với đám Chí Cao Thần hại chết ta, hiện tại ta đã sống lại.

Nếu để nàng ấy bắt được thì sẽ bị hại một lần nữa." - Gương mặt Ác Quỷ Máu bỗng trở nên ảm đạm.
"Hừ! Chàng kể khổ với ai chứ? Chị Huyết Băng đối với chàng trước sau như một, làm sao có thể hại chàng được."
"Là chàng suốt ngày chạy khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, năm bữa nửa tháng lại dẫn về một nữ nhân mới.

Chàng cứ phản bội chị ấy hết lần này đến lần khác, nên chị Huyết Băng mới muốn phong ấn chàng lại chứ đâu phải hãm hại gì."
Ác Quỷ Máu bị bêu xấu liền đỏ mặt.
"Ai...!Nhưng không cho ta tự do, vậy thà giết quách ta cho rồi...!Chết đi thì mười tỷ năm sau lại có thể bay nhảy, bị phong ấn thì không biết bao giờ mới lại được tự do." - Ác Quỷ Máu ảo não nói, tự mình rót một ly rượu uống cạn.
"Được rồi! Nàng tới cũng là vì muốn phong ấn ta sao? Nếu vậy cứ lấy kiếm đâm chết ta cho xong." - Ác Quỷ Máu nhắm tịt hai mắt, làm cái dáng vẻ đưa cổ ra chịu chết.
Phấn Hồng bị thái độ không muốn sống của Ác Quỷ Máu dọa sợ, cũng không biết nên làm thế nào.
Tên này không phải là không biết mình sai, mà là nó cố chấp vô cùng, dù biết mình sai nhưng vẫn tiếp tục làm sai, nếu nàng muốn ngăn cản thì nó lại đòi sống đòi chết, cứng đầu hơn cả đám trẻ nhỏ.
"Ai...!Chàng xem chàng...!Dù gì cũng hơn ba ngàn tỷ năm tuổi rồi, sao hở một chút lại đòi chết cơ chứ?"
"Thiếp tới đây cũng không phải là muốn quản lý chàng, cho dù muốn cũng ngăn không nổi." - Phấn Hồng hạ thấp giọng nói, cũng không lại khiêu khích châm chọc.
Ác Quỷ Máu nghe vậy hai mắt liền sáng lên, chỉ cần không phải muốn nhốt nó lại thì mọi chuyện đều dễ nói.
"Phấn Hồng thân yêu, nàng đi đường xa vất vả, để ta rót rượu cho nàng tẩy trần."
"Ta biết cái thói trăng hoa háo sắc của mình tệ vô cùng, nhưng mà ta trời sinh đã như vậy rồi.

Các nàng cần gì nghĩ trăm phương ngàn kế phong ấn ta chứ, hay là cứ để mặc ta đi."
"Ta hứa dù có bao nhiêu thê thiếp thì cũng sẽ luôn đối tốt với nàng." - Ác Quỷ Máu thấp giọng nói, giúp mỹ nhân rót rượu.
"Hừ! Chàng chỉ tốt trước mặt, sau lưng nói xấu thiếp không biết bao nhiêu điều." - Phấn Hồng khẽ lườm sắc quỷ một cái, nhẹ nhàng bưng ly rượu uống cạn.
"Ta sao lại nói xấu nàng cơ chứ? Trong trái tim ta yêu nàng không hết đây, nếu nàng không tin ta sẽ lấy tim ra cho nàng xem thử.

" - Ác Quỷ Máu liền vạch áo, giống như chuẩn bị lấy trái tim ra thật.
Phấn Hồng liền dùng tay giữ nó lại.
"Chàng đó, tim chàng có bao nhiêu ngăn chẳng lẽ thiếp còn không biết.


Chiêu này của chàng chỉ lừa được mấy thiếu nữ mới lớn thôi."
"Thiếp đã thề sẽ đi theo chàng đời đời kiếp kiếp, bây giờ chàng đã sống lại.

Trong lòng thiếp vô cùng vui mừng, lặn lội tới cũng chỉ muốn cùng chàng nối lại tình xưa, một lần nữa làm vợ chồng."
"Chàng sẽ không từ chối chứ?" - Phấn Hồng cười mị mị hỏi, ngữ điệu trở nên ôn nhu vô cùng.
"Ta đương nhiên là đồng ý." - Ác Quỷ Máu gật đầu lia lịa.
Bây giờ nó không còn là một Chúa Quỷ nữa, chỉ là một tên tiểu quỷ có tu vi còn chưa đến cấp Quỷ Vương.

Vậy mà Phấn Hồng vẫn muốn làm vợ chồng với nó, xem ra là nó đã nghĩ sai về nàng.
"Đúng rồi, ta nghe Nguyệt Dao nói sau khi ta chết thì các nàng đánh nhau với Huyết Băng để báo thù cho ta.

Kết quả là bị nàng ấy giết sạch, cái này là thật sao?" - Bỗng sắc mặt Ác Quỷ Máu trầm xuống.
Lần trước nó hỏi Kim Ngọc, nhưng nàng ấy chẳng biết gì nhiều về chuyện này.
"Huyết! Ả Nguyệt Dao kia chết thì chết, chàng luyến tiếc cái gì chứ? Chẳng lẽ chàng muốn vì ả mà tìm chị Huyết Băng tính sổ hay sao?" - Phấn Hồng lạnh lùng nói.
Trong đám thê thiếp của Ác Quỷ Máu cũng chia ra rất nhiều phe phái, Huyết Băng có tu vi cao nhất, nàng ấy cũng là một Chúa Quỷ nên có rất nhiều người đứng về phía nàng.
Nguyệt Dao vốn dĩ cũng không phải là Ác Quỷ mà là Thất Nguyệt Nữ Thần, về sau bị Ác Quỷ Máu tẩy não tha hóa trở thành Nguyệt Ma Thần.

Tu vi của Nguyệt Dao mặc dù không bằng Huyết Băng, nhưng cũng là người có tu vi cao thứ hai, vậy nên cũng có rất nhiều người đứng về phe nàng.
Chỉ tiếc Chúa Quỷ chính là các Đấng Tối Cao, nắm giữ quyền năng thao túng cả vũ trụ trong tay.

Đám người Nguyệt Dao muốn báo thù cho Ác Quỷ Máu thì chỉ có thể chết chung với nó.
"Ách...!Cũng không phải...!Sao ta lại muốn tính sổ với Huyết Băng cơ chứ? Ta trốn nàng ấy còn không kịp..." - Ác Quỷ Máu khẽ lắc đầu, cũng biết nhất định là sau khi nó chết đã xảy ra rất nhiều chuyện nên Kim Ngọc và Phấn Hồng mới không muốn nói nó biết.
"Ha ha...!Không nhắc đến bọn họ nữa, nhắc đến nàng đi.

Sau khi ta chết cuộc sống của nàng thế nào?"
"Còn thế nào nữa? Ngày nào cũng nhớ chàng, đang yên đang lành tự nhiên chết, bỏ thiếp cô độc một mình."
"Ngày hôm nay chàng nhất định phải bù lại gấp một tỷ lần cho thiếp." - Phấn Hồng sắc mị mị nói, đem gương mặt của sắc quỷ áp vào ngực mình, giống như muốn làm cho nó chết ngạt.
"Kim Ngọc! Hôm nay hai chị em ta cùng hút khô cái tên này nhé." - Ánh mắt nàng nhìn sang Kiều Ngọc vốn im lặng cả buổi hỏi.
"Nếu chị có ý này, em đương nhiên là không từ chối." - Kiều Ngọc khẽ gật đầu, chỉ là trong ánh mắt xuất hiện một tia sáng kỳ dị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui