"Ai...! Thiếp cứ nghĩ khúc gỗ như chàng thì cả đời chỉ biết bế quan tu luyện.
Không ngờ chàng lại có thể nấu ăn ngon như vậy, không biết chàng còn có bao nhiêu bí mật đang che giấu thiếp?" - Tam Nương dùng khăn tay lau miệng, đôi mắt khẽ nheo lại hỏi.
"Ha ha...!Chỉ là ta bế quan quá lâu, nàng lại thường xuyên vất vả buôn bán.
Ta cảm thấy mình cũng nên làm cái gì đó cho nàng." - Ác Quỷ Máu khẽ trả lời, âm thanh giống như gió thổi qua tán cây.
"Trước giờ nàng chịu không ít khổ cực, đợi sau khi tỉnh lại thì ta sẽ đối xử thật tốt với nàng."
Ác Quỷ Máu vươn tay ôm lấy Tam Nương, kéo nàng ngồi lên người mình.
Thân thể của nàng đầy đặn mê người, kiều đồn căng tròn dán chặt lên đùi sắc quỷ.
Từ trên người nàng tỏa ra mùi hương thơm ngát, khiến Ác Quỷ Máu liên tục hít hà.
"Phu quân! Chậm đã! Thiếp mới ăn no..." - Mỹ nhân gương mặt ửng đỏ, bàn tay thon dài chặn lại lang trảo đang sờ nắn thân thể của nàng.
"Chờ lát nữa lên giường đã..." - Giống như sợ làm phu quân không vui, Tam Nương vội nói tiếp.
"Tiếc là nơi này không có trăng cũng chẳng có sao, bên ngoài sương xám mịt mờ.
Nếu không chúng ta có thể uống trà thưởng nguyệt rồi." - Ác Quỷ Máu chậm rãi thu tay lại.
Nó vừa dứt lời thì phía chân trời xa xa bỗng hiện lên một vầng sáng, trăng bạc nhanh chóng bay lên giữa bầu trời kéo theo vô số tinh tú vây quanh.
"Ồ...!Nàng có thể điều khiển giấc mơ của mình rồi?" - Ác Quỷ Máu kinh ngạc hỏi.
Tam Nương cũng ngây ngẩn cả người, ánh mắt dõi theo trăng sáng.
"Thiếp cũng không biết nữa, vừa nãy thiếp chỉ ước trăng sao xuất hiện, vậy là chúng xuất hiện."
Sau khi mặt trăng lên thì Thần Mộc Lâm cũng được chiếu sáng, ẩn trong khu rừng héo úa là vô số ánh mắt đỏ ngầu.
Chúng đứng khắp nơi bên ngoài ranh giới do bụi Thường Xuân tạo ra, nhìn chằm chằm vào hai người bên cửa sổ.
"Phu quân...!Rốt cuộc những thứ kia là gì?" - Tam Nương chỉ tay về phía đám quỷ hồn.
Những thứ này không biết từ lúc nào đã tồn tại bên trong linh hồn của nàng, chúng ẩn nấp kín đáo ngụy trang thành cây cỏ.
Nhưng khi thần hồn của nàng suy yếu thì chúng đột ngột sống lại, điên cuồng đuổi theo nàng muốn dùng mọi cách để nghiền nát tâm trí nàng.
"Nàng đừng lo, mặc dù ta cũng không biết chúng là gì, nhưng cũng có thể suy đoán một hai.
Ta cảm thấy chúng không có khả năng tấn công chúng ta, chỉ có thể đứng bên ngoài kia gào thét."
"Theo ta suy đoán thì chúng không phải là tâm ma của nàng, tâm ma chỉ muốn chiếm cứ thân thể còn những thứ này rõ ràng là muốn giết nàng."
"Vậy rất có thể là lũ Thiên Ngoại Ma Đầu của Thánh Ma Giới.
Nơi đó là lãnh địa của Ma Tộc, những thứ ma quỷ dị dạng không hề ít.
Dị ma, Ảnh Ma, Huyễn Ma đều là sinh vật sống bám vào linh hồn người khác, từ từ gặm nhấm thần hồn chủ nhân."
"Dị Ma ta đã gặp qua không ít, chúng toàn thân thiêu đốt dị hỏa nên rất dễ phát hiện.
Huyễn Ma giỏi chế tạo ảo giác giam cầm thần hồn trong huyễn cảnh.
Còn Ảnh Ma giỏi cải trang thành người khác, từ từ chiếm lấy lòng tin rồi đột ngột ra tay đoạt mạng." - Ác Quỷ Máu chậm rãi kể.
Tam Nương nghe xong liền giật mình quay ngoắt lại.
"Phu quân! Chàng...!Chàng không phải là do Ảnh Ma biến thành để lừa gạt thiếp chứ?" - Giọng nói của nàng run lên, bộ ngực căng tròn phập phù.
"Hắc...! Sao có thể chứ? Nếu ta muốn hại nàng thì đã không hiện thân, cứ để mặc cho nàng bị lũ bóng ma kia nuốt chửng." - Ác Quỷ Máu thấp giọng trả lời.
"Thiếp không có ý đó! Nhưng chàng thực sự là Trường Sinh sao? Không phải là đang lừa thiếp chứ?"
"Ta là phu quân của nàng! Ta sẽ không hãm hại hay phản bội nàng." - Ác Quỷ Máu trả lời một cách chắc nịch.
Tam Nương hai mắt đăm chiêu, cố gắng nhìn cho thật rõ.
Gương mặt của Ác Quỷ Máu vẫn mờ mịt như cũ, nhưng nàng lại cảm thấy lời nói của nó rất đáng tin cậy, là xuất phát từ tận tâm can.
"Vậy chàng sẽ không lại bỏ rơi thiếp chứ?" - Mỹ nhân nghiêm mặt hỏi.
"Ta chưa bao giờ bỏ rơi nàng, sau này càng không bao giờ." - Ác Quỷ Máu quả quyết nói.
Mỹ nhân nghe vậy trong lòng rất là vui vẻ, càng dán sát thân thể ôn nhu của mình vào người phu quân.
"Chàng không được lừa thiếp nữa đấy...!Ưm ...!"
Tam Nương chưa kịp nói hết câu thì đôi môi căng mọng của nàng đã bị cuốn lấy, thân thể mê người bị sắc quỷ ôm chặt.
Nó vung tay đem cửa sổ khép lại, mặc kệ những ánh mắt thù hằn của đám bóng ma bên ngoài.
Chiếc giường uyên ương được phủ một tấm lụa hồng, kế đầu giường đặt một lư hương dược đang tỏa khói.
Tam Nương lúc này nhu thuận như cừu non, hai tay ôm chặt lấy cổ của sắc quỷ.
Hai gò má Tam Nương ửng đỏ, tựa đầu vào vai Ác Quỷ Máu.
"Bảo bối, lát nữa ta nói cái gì nàng cứ làm theo là được, đừng để thứ bên ngoài nghe thấy."
Bỗng một âm thanh xa lạ vang lên trong tâm trí của Tam Nương, thứ âm thanh này quỷ dị vô cùng giống như truyền thẳng vào thần hồn của nàng, không giống như thuật truyền âm của Linh Tộc.
Mỹ nhân hơi sững lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn sắc quỷ.
Đáp lại nàng là một cái nháy mắt kèm nụ hôn mặn nồng.
Ác Quỷ Máu nhẹ nhàng đặt Tam Nương xuống giường, sau đó vung tay thổi tắt ngọn nến đỏ trong phòng.
Tấm rèm thêu hình chim uyên ương nhanh chóng phủ xuống, xung quanh giường nổi lên một tầng huyết vụ nhàn nhạt rồi chậm rãi lan ra khắp phòng.
Từ trên giường vang lên âm thanh xột xoạt, tiếng thở hổn hển và âm thanh rên rỉ yêu kiều rất nhanh truyền ra.
"Ân...!Trường Sinh...!Mau yêu thiếp..."
"Ưm...!Sao khúc rễ kia của chàng hôm nay lại lớn như vậy?"
"Không được...!Không được...!Thiếp chịu không nổi đâu...!Chàng chậm lại một chút..."
Kèm theo âm thanh rên rỉ của mỹ nhân là tiếng da thịt va chạm, chiếc giường gỗ kêu lên kẽo kẹt, thân giường rung chuyển một cách nhịp nhàng, dù không thể nhìn xuyên qua lớp huyết vụ nhưng cũng có thể biết được đôi nam nữ bên trong đang giao chiến kịch liệt đến cỡ nào.
Phía bên ngoài mộc phủ đám bóng ma vẫn âm thầm theo dõi.
"Đến rồi..."
"Đến lúc rồi..."
"Thời cơ tới rồi..."
Những âm thanh kỳ quái vang lên từ miệng những bóng ma, cơ thể của chúng bắt đầu vặn vẹo một cách quỷ dị.
Từ trên người chúng khói đen bốc lên ngùn ngụt, sau đó tan ra thành sương khói.
Khi những đám mây đen tụ tập lại vào một chỗ, một sinh vật toàn thân đen kịt xuất hiện.
Sinh vật này trông kỳ quái vô cùng, cơ thể giống như do bóng tối tạo thành không thể phân biệt đâu là chân tay đâu là đầu.
Hình dáng cũng hết sức mờ ảo, nếu không phải trên cơ thể nó có hai con ngươi đang phát sáng thì hẳn đã có thể hòa vào màn đêm.
Ảnh Ma giống như u linh, cơ thể bay lơ lửng cách mặt đất hơn mười mét, chậm rãi bay xuyên qua lớp vòng bảo hộ do bụi Thường Xuân tạo ra.
Nó tiến về phía phòng ngủ với thân pháp phiêu hốt quỷ dị, lúc nhanh lúc chậm không theo quy tắc nào.
Khi di chuyển đến gần cửa sổ thì nó nhoáng lên một cái, không hề gây ra một tiếng động đã đi vào bên trong.
"Bảo bối! Hôm nay ta lợi hại sao?" - Ác Quỷ Máu vừa thở hổn hển vừa hỏi.
"Ân...!Rất sướng...!Thiếp sẽ bị chàng chơi ngất mất..." - Tam Nương rên rỉ trả lời.
Đôi nam nữ giống như vẫn đang đắm chìm trong khoái lạc ái ân, hoàn toàn không biết kẻ thù đang tiến lại gần.
Ảnh Ma trong ánh mắt lóe lên một tia cười lạnh, nó chậm rãi giơ cánh tay lên cao.
Từ trong cổ tay nhanh chóng mọc ra một lưỡi kiếm đen ngòm dài hơn nửa trượng.
Con quái vật dùng thân pháp phiêu hốt lao về phía giường ngủ, bỏ mặc làn sương mù đỏ máu xung quanh mà chém tới.
"Kiếm Tinh Thần!"
Khi lưỡi kiếm đen ngòm vừa chọc thủng tấm rèm thì âm thanh của Ác Quỷ Máu vang lên.
Năm lưỡi gươm sáng rực phóng vụt ra bên ngoài, đâm mạnh vào người Ảnh Ma ghim nó vào tường.
Từ trên thân kiếm sáng rực lên, hóa thành một cái ma trận tinh thần, tạm thời giam cầm Ảnh Ma không cho nó cựa quậy.
Lúc này tình cảnh trên giường cũng được hé lộ, Tam Nương giống như chim non núp phía sau lưng Ác Quỷ Máu.
Còn tên sắc quỷ thì gương mặt âm trầm như nước, trên môi nở nụ cười tà ác.
Việc ẩn trong đám bóng ma có một con quái vật đang ẩn nấp nó đã sớm đoán trước, nên vừa nãy cố tình lộ ra sơ hở để Ảnh Ma tấn công, quả nhiên không ngoài dự đoán.
"Bảo bối ngoan, nàng không cần sợ.
Tên này bị ta phong ấn rồi, sẽ không thể làm hại nàng." - Ác Quỷ Máu trấn an Tam Nương, nhẹ nhàng nắm tay nàng rời khỏi giường.
Mỹ nhân sau một lúc cũng lấy lại bình tĩnh, sắc mặt đỏ bừng như trái chín.
Vừa nãy nàng cùng Ác Quỷ Máu diễn một màn kịch để lừa Ảnh Ma hiện thân, trong lúc đó nói không ít lời nói dâm đãng khiến nàng xấu hổ vô cùng.
"Phu quân! Kia rốt cuộc là thứ gì? Là Vực Ngoại Ma Đầu sao?" - Tam Nương ánh mắt ngờ vực nhìn sinh vật quỷ dị bị ghim trên tường.
"Có lẽ vậy, cho dù không phải thì cũng không khác biệt nhiều.
Chỉ là không biết cái thứ này vì sao lại chui được vào trong thần hồn của nàng, cũng không biết nó ẩn nấp bao lâu rồi." - Ác Quỷ Máu nhỏ giọng trả lời.
"Phu quân, vậy chúng ta làm thế nào bây giờ?"
"Ta xem cái thứ này rất không tầm thường, nói không chừng là kẻ có lai lịch.
Bây giờ nếu ta giết nó rất có thể nó sẽ tự bạo, khiến thần hồn của nàng không thể khôi phục như cũ.
Tạm thời ta sẽ phong ấn nó lại, đợi khi thần hồn của nàng ổn định thì mới giết chết." - Lần này Ác Quỷ Máu không nói gì, trên mặt vờ như đang suy nghĩ nhưng lại dùng tâm linh tương thông truyền ý niệm cho Tam Nương nghe.
"Này người anh em, ta xem ngươi hình như cũng không phải là sinh vật của Linh Ma Giới.
Vì sao lại ký sinh vào cơ thể thê tử ta? Bây giờ nếu ngươi đồng ý trả lại hồn lực cho nàng thì ta sẽ tha mạng cho ngươi." - Sắc quỷ vung vẩy một lưỡi kiếm tinh thần trên tay, giọng nói âm trầm như nước.
"Khặc khặc...!Ngươi tính lừa trẻ lên ba sao? Khó khăn lắm ta mới nuốt được chín phần thần hồn thiếu chút nữa là chiếm được xác cô ta.
Bây giờ thù oán đã kết, một khi trả lại e là ngươi sẽ trở mặt ngay lập tức."
"Hơn nữa bản tôn cũng không sợ nhà ngươi, bây giờ nếu bản tôn chết thì nơi này cũng bị hủy diệt, hai tên tiểu bối các ngươi cũng sẽ chết chung."
Từ miệng Ảnh Ma vang lên tiếng cười quái dị, nó gằn giọng trả lời bộ dáng hống hách vô cùng, giống như không thèm quan tâm việc mình đang bị giam cầm.
Ác Quỷ Máu lông mày nhíu lại, nhất thời lâm vào trầm tư.
Tình hình hiện tại của Tam Nương thực ra vô cùng nguy hiểm, chín phần thần hồn của nàng đã bị nhuộm thành màu xám.
Giấc mơ chính là ảo ảnh của hiện thực, bụi Thường Xuân đại diện cho phần hồn lực còn xót lại, đã suy yếu đến mức chỉ có thể bảo vệ phần lõi của linh hồn.
Hiện tại nếu giết chết thứ trước mặt thì chín phần thần hồn của Tam Nương sẽ vỡ nát, cho dù Ác Quỷ Máu có dùng thần thông cứu sống nàng thì cũng sẽ mất hết ký ức hoặc là trở nên điên khùng ngớ ngẩn hay lâm vào hôn mê sâu.
"Hừ! Ta đã cho ngươi cơ hội! Vậy cũng đừng trách ta ra tay độc ác." - Ác Quỷ Máu đột ngột rít lên, hai mắt bốc lên huyết quang.
Thanh kiếm ánh sáng trong tay chuyển thành màu đỏ, chém mạnh về phía Ảnh Ma với tốc độ chớp giật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...