"Mộc Lão tìm ta sao? Cũng tốt, lão phu cũng có chuyện muốn bàn với bà ta." - Dược Lão khẽ hắng giọng, liếc mắt nhìn thê tử và hai vị trưởng lão ra hiệu.
Cả bốn người liền đi theo Bách Hoa xuống khoang thuyền.
Thanh Long Hạm được làm từ gỗ sống, nghe nói chính là một vị đại năng của Mộc Linh Tộc trước khi chết đã dùng chính cơ thể của mình để chế tạo, cũng đem linh hồn phong ấn lại bên trong trở thành khí linh.
Loại sự tình đem bản thân hiến tế, tạo ra cơ hội cho chủng tộc phát triển thế này rất hiếm, nên Mộc Linh Tộc đối với vị đại năng này tôn kính vô cùng, xem Thanh Long Hạm như thần thủ vệ của môn phái.
Bên trong khoang thuyền rất rộng lớn, số lượng phòng ốc rất nhiều, đủ chỗ cho hơn một trăm tu sĩ sinh sống.
Bên trong nghị sự điện có ba nữ một nam đang ngồi, những vị trưởng lão này đều mặc đạo bào màu xanh lục, trên thân áo thêu hình những loại cây cối kỳ lạ.
Ngồi trên ghế chủ tọa là một bà lão tóc hoa râm, hai mắt bà ta khép hờ, dáng vẻ già nua vô cùng giống như một cây đại thụ cổ kính.
Lão thái bà này chính là đại trưởng lão của Mộc Linh Môn, cũng là sư phụ của Bách Hoa.
Môn Chủ Mộc Linh Môn hơn vạn năm trước bởi vì độ kiếp thất bại mà qua đời, thi thể bị thiên lôi đánh thành tro tàn.
Theo lý mà nói thì vị lão bà này sẽ là môn chủ kế tiếp.
Nhưng bà lão bởi vì tuổi tác đã cao, sợ mình vừa làm môn chủ mấy năm lại đã tọa hóa, lại thêm nể mặt mũi của Dược Lão và Bách Thảo Tiên Cô, nên đã nhường chức vị trưởng môn lại cho đệ tử của mình là Bách Hoa.
Sau đó lại dùng toàn bộ tài nguyên trong môn phái tăng tu vi của nàng lên Độ Kiếp hậu kỳ, ổn định vị chí trưởng môn.
Nhưng Bách Hoa bởi vì tâm tính ngây thơ, cả ngày chỉ tu luyện với tu luyện, mọi việc lớn nhỏ trong môn phái đều do vị lão thái bà này quyết định.
"Ngoại tổ mẫu! Cha mẹ đến rồi!" - Bách Hoa khẽ lên tiếng, giống như con chim nhỏ ngồi xuống bên cạnh sư phụ.
"Mẫu thân! Nhạc Mẫu! A di! Cô cô!" - Bốn người Dược Lão đồng loạt lên tiếng, hướng vị lão thái thái cúi đầu chào, sau đó từng người ngồi xuống ghế.
Mộc lão lúc này mới chậm rãi mở mắt, bên trong đôi mắt già nua không có chút ánh sáng, hai con ngươi hoàn toàn vẩn đục, thoạt nhìn qua còn tưởng lão thái bà bị mù.
"Lão Tam, Thảo Nhi! Nửa canh giờ trước Tông Chủ đã trả lời thư cứu viện của chúng ta.
Các vị Tông chủ ba ngày trước đã khởi hành, bây giờ đại quân Linh Tộc đang tiến thẳng đến Hỗn Loạn Hải Vực." - Âm thanh già nua nhưng lại hết sức trầm ổn uy nghiêm.
Bốn người Dược Lão nghe vậy liền vui mừng ra mặt, trong ánh mắt hiện rõ ý cười.
Còn ba vị trưởng lão Mộc Linh Môn thì hoàn toàn ngược lại, sắc mặt ai cũng khó coi vô cùng.
Dược Lão sống lâu thành tinh, nhanh chóng nhận ra đây không phải tin tốt lành gì.
"Nhạc Mẫu đại nhân, mấy vị tông chủ không muốn cứu chúng ta sao?"
Mộc lão bà bà chỉ khẽ lắc đầu, bàn tay khô héo vung lên, ném ra một tấm thẻ bài bằng gỗ.
Dược Lão vội vàng tiếp lấy, đem tấm mộc giản áp lên trán.
Càng xem thì sắc mặt lão càng trở nên xám xịt, những đường gân giống như rễ cây chằng chịt trên trán, mồ hôi lạnh chảy dòng dòng.
Dược Lão tức đến run người, nhưng ở trước mặt trưởng bối cũng không tiện phát tác, lão chỉ đem tấm mộc giản đặt xuống bàn, nào ngờ lực đạo quá mạnh khiến nó vỡ làm hai.
"Phu quân...!Có chuyện gì vậy? Các vị tông chủ nói cái gì mà chàng tức vậy?" - Bách Thảo Tiên Cô vội vàng dùng tay vuốt ngực cho Dược Lão.
Trường Sinh và Bảo Tam Nương cũng hướng ánh mắt nhìn.
"Khụ...!Hai tên khốn đó..."
"Bọn chúng muốn chúng ta làm mồi nhử...!Đem đại quân Hải Tộc dụ đi càng xa càng tốt, để bọn chúng nhân cơ hội này đột kích Long Cung."
"Nếu chúng ta không làm theo, khiến kế hoạch của chúng thất bại.
Sẽ khép Đan Mộc Môn chúng ta tội phản bội chủng tộc, đem Mộc Linh Tộc và Bách Hoa Tộc khai trừ." - Dược Lão thở hổn hển, gắng gượng gằn từng chữ một.
"Này! Đây không phải là muốn dùng chúng ta làm con tốt thí sao?" - Bảo Tam Nương nóng giận hỏi.
Mấy vị trưởng lão Mộc Linh Môn không một ai nói gì, thần sắc người nào cũng xám xịt.
"Nàng bình tĩnh một chút..." - Mộc Trường Sinh nắm tay thê tử, kéo nàng ngồi xuống ghế.
"Bà ngoại, cha mẹ.
Sao mọi người tức giận quá vậy? Không phải lần này chúng ta liệp sát được rất nhiều Hải Thú sao? Trở về có thể luyện chế đan dược đúng không?" - Bách Hoa ngơ ngác hỏi, bởi vì quá mức ngây thơ nên nàng không thể hiểu được ẩn ý trong lời nói của trưởng bối.
"Hoa nhi ngoan, con trở về phòng tu luyện đi, để bà bà nói chuyện với phụ mẫu con." - Mộc lão lão khẽ thở dài, vuốt ve mái tóc như cỏ non của cháu gái, sau đó ra lệnh cho nàng rời đi.
Cô nàng ngoan ngoãn vô cùng, khẽ cúi mình thi lễ với các vị trưởng bối, chậm rãi đi ra khỏi phòng, trước khi đi vẫn không quên khép cửa lại.
"Ai...!Hoa trong lồng kính quả nhiên mềm yếu, biết vậy lão thân đã không nuông chiều con bé, nên để cho nó ra ngoài nhiều hơn." - Mộc lão lão than nhẹ.
Cha mẹ của Bách Hoa một người cả ngày luyện đan dược, một người chăm lo việc chăm sóc thảo dược hoa cỏ, rất ít khi có thời gian quan tâm đến nàng.
Bình thường vẫn là Mộc lão lão cùng nàng bế quan tu luyện, bà bà xem nàng như bảo bối, nâng niu trong vòng tay.
"Ứng Dư và Vạn Pháp tông chủ trong thư có nói, chỉ cần chúng ta có thể dẫn dụ đại quân Hải Tộc đi xa tạo cơ hội thuận lợi cho bọn họ xuất thủ.
Thì sau khi chiến tranh kết thúc sẽ ghi tên chúng ta vào bảng vinh danh.
Đan Mộc Môn cũng sẽ được nhận một phần chiến lợi phẩm từ cuộc chiến, ngoài ra còn ban thưởng cho môn phái một viên Tạo Hóa Thần Đan và ngàn vạn linh thạch." - Mộc lão lão chầm chậm lên tiếng, nếu bình thường nghe tin được trọng thưởng tất nhiên ai cũng sẽ vui vẻ, tiếc là phần thưởng kếch xù này lại là dùng mạng sống của bọn họ để đổi về.
"Nhạc mẫu đại nhân, vậy là ngài quyết định làm theo mệnh lệnh, đem đại quân Hải Tộc di rời?" - Dược Lão sắc mặt trắng xám hỏi.
"Còn có thể thế nào? Loại sự tình này liên quan đến sinh tử tồn vong của môn phái và chủng tộc.
Lão thân đã sống hơn chín vạn năm, chết cũng không có gì hối tiếc.
Trong tộc hiện tại còn có Bảo Hoa, Thanh Mộc Tử, Bách Hợp, và thằng nhãi ranh Xích Mộc kia.
Có bốn đứa nó tọa trấn thì Mộc Linh Môn ta vẫn có thể duy trì tồn tại." - Mộc lão lão ảm đạm nói, mặc dù lời nói như vậy nhưng sắc mặt của bà chua chát vô cùng, cảm giác giống như bị chính đồng loại dồn vào chỗ chết.
"Nhi tử đã sống hơn tám vạn năm, thân thể già nua sinh cơ lụi bại, chết cũng không có gì hối tiếc.
Nhưng còn Bách Hoa thì sao? Con bé chính là tương lai của tộc ta, nếu nó cũng chết ở đây thì tộc ta sẽ lụn bại, dần dần bị những tộc khác chèn ép." - Dược Lão có chút không cam lòng hỏi, dù lão không quan tâm đến mạng sống của mình, nhưng lại rất quan tâm đến con gái cưng.
"Ai...!Cái này chỉ có thể trách số phận nó không tốt, cùng với Tiên Đạo vô duyên." - Mộc lão lão khẽ lắc đầu ngao ngán.
"Tất cả đều tại chàng, thiếp đã nói là đừng đem Hoa Nhi theo.
Chàng cứ nói cái gì muốn con rèn luyện pháp thuật, mở mang kiến thức.
Bây giờ lại biến thành hại nó rồi, giá mà chúng ta để Hoa nhi ở lại trong tộc tu luyện thì cũng không ra nông nổi này." - Bách Thảo Tiên Cô đến đây có chút chịu không nổi, đột ngột khóc rống lên, nước mắt giàn giụa trên gương mặt.
Dược Lão bị thê tử oán trách, khiến sắc mặt lão càng lúc càng sa sút.
"Tỷ tỷ, đừng trách đại ca, huynh ấy cũng đâu biết chuyện sẽ xảy ra như thế này." - Tam Nương dùng tay trấn an biểu tỷ, đem Bách Thảo Tiên Cô ôm lấy.
Cuộc họp bàn lúc này lâm vào bế tắc, sắc mặt ai cũng sa sầm.
Nhưng bọn họ chỉ có thể chấp nhận chứ không cách nào phản kháng lại vận mệnh.
"Mọi người trở về phòng nghỉ ngơi đi, lão Dược và Bách Thảo ở lại.
Mẹ có chuyện muốn nói với hai con." - Mộc lão lão chậm rãi nói, giọng nói của bà càng lúc càng trở nên già nua.
"Vâng! Tổ mẫu!" - Mấy vị trưởng lão Mộc Linh Môn đồng thanh nói, từng người bước ra khỏi phòng.
Dược Lão an tĩnh ngồi trên ghế, còn Bách Thảo Tiên Cô tựa vào vai ông ta khóc nức nở.
Người thê tử này của lão quanh năm trồng hoa trồng cỏ, giống như một người nông dân chăm sóc cho những ruộng thảo dược.
Còn lão sử dụng những thứ linh thảo đó luyện chế ra vô số đan dược trân quý, khiến Đan Mộc Môn kéo dài sự hưng thịnh, chỉ tiếc sự hưng thịnh đó e sẽ không còn kéo dài được bao lâu.
"Nhạc mẫu đại nhân, người có gì muốn căn dặn sao?" - Dược Lão chầm chậm hỏi, cho là người mẹ vợ này muốn căn dặn di ngôn.
Người già trước khi chết đều có chuyện muốn nhắn nhủ với hậu bối, tiếc là lão cũng sắp chết, dù có biết di ngôn cũng không thể thực hiện, nhưng lão vẫn cung kính lắng nghe.
"Di ngôn thì không có, chúng ta đều đã là người chết, còn nói di ngôn làm gì nữa."
"Lão thân chỉ áy náy với Bách Hoa, nó là chất nữ duy nhất của ta, cùng ta bầu bạn mấy vạn năm qua.
Ta và hai con đều đã già, chết cũng không có gì hối tiếc, nhưng Bách Hoa thì không thể chết ở đây được." - Mộc lão lão âm trầm nói, giọng của bà hơi run run nghẹn ngào.
"Mẫu thân! Mẹ có cách nào cứu Hoa nhi sao? Mẹ mau nói cho con biết đi." - Bách Thảo giống như nhận ra ẩn ý trong lời nói, vội vàng nhào đến bên cạnh mẹ mình.
Dược Lão cũng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lóe lên một tia hy vọng.
Mộc Linh Tộc nữ chính nam phụ, rất nhiều loại thần thông lợi hại đều chỉ có nữ tu sĩ mới có thể tu luyện.
Nam nhân như lão so về thiên phú tu luyện lại không bằng thê tử, nhưng nhờ sở hữu Dược Linh Thể và Đan Hỏa khiến lão trở thành đệ nhất đan sư của Linh Ma Giới, nhờ vậy mà được rất nhiều người kính trọng.
"Nhạc mẫu, người thực sự có cách cứu Hoa nhi sao?"
Mộc lão lão khẽ gật đầu, từ trong đôi mắt đục ngầu của bà ngứa ra giọt lệ vẩn đục.
"Cách thì có một cách, Mộc Linh Tộc ta có một loại bí thuật thần thông gọi là Mộc Quy Nguyên.
Cũng giống như cây cối mọc lên từ mặt đất từ mầm non hóa thành đại thụ, trải qua vô số năm tháng thăng trầm sẽ có một ngày chết đi.
Thân gỗ mục rữa sẽ ngã xuống đất, trở thành chất dinh dưỡng vun đắp cho những mầm non."
"Thi triển Mộc Quy Nguyên sẽ đem toàn bộ tu vi trong người trưởng bối luyện hóa thành nhựa sống, đem loại dưỡng chất này truyền cho hậu bối trực hệ sẽ giúp hậu bối tăng cường tu vi, tiết kiệm được thời gian vạn năm khổ tu."
"Ta là bà bà của Hoa nhi, hai con là phụ mẫu của con bé.
Nếu cả ba cùng đem tu vi truyền thụ, ắt sẽ giúp Hoa nhi đột phá Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong, trở thành một Đại Tu Sĩ.
Lấy tu vi Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong chỉ cần không bị vài vị Hải Hoàng vây giết, Hoa nhi sẽ có bảy phần cơ hội trở về được đất liền." - Mộc lão lão nói từng chữ một, âm thanh của bà trầm ổn vô cùng.
Dược Lão và Bách Thảo lẳng lặng lắng nghe, hai người khẽ liếc nhìn nhau, đồng thời đưa ra quyết định.
"Chỉ cần Hoa nhi có thể sống sót, bọn con có thể làm bất cứ chuyện gì." - Dược Lão kiên định nói, trong ánh mắt lấp lánh tinh quang.
Mộc lão lão khẽ gật đầu, từ bàn tay khô héo của bà bay ra hai tấm thẻ gỗ.
"Đây là bí pháp Mộc Quy Nguyên, hai con tranh thủ thời gian đọc đi."
Hai người Dược Lão tiếp lấy tấm mộc giản, bắt đầu tu luyện bí thuật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...