Ác Quỷ Máu ôm Diệp Y Y trên tay, chậm rãi bước về phòng của mình trong bí cảnh.
Hổ Nữu giống như mọi ngày, lười biếng nằm sưởi nắng, thấy Ác Quỷ Máu trở về liền vươn vai đứng dậy, chạy tới bên chân nó rụi rụi cái đầu nhỏ.
Hắc Giáp lúc này nằm lăn lóc trên mặt đất, các bộ phận trên người văng lung tung khắp nơi.
Còn Lý Long đã đi theo Linh Lung xin ăn, không có ngủ bên trong hồ.
"Nữu Nữu, mi lại bắt nạt áo giáp hả? Mau gắn nó lại đi." - Ác Quỷ Máu lườm mèo con một cái, dùng chân đẩy nó sang một bên.
"Chủ nhân! Ta biết ngài đang bận! Nhưng ngài thấy rồi đó, bụng của Hổ Nữu không thể tự no được nha!"
"Cho ta ăn trước đi mà!" - Cọp con dùng bốn chân ôm lấy giày của Ác Quỷ Máu, ngước chiếc đầu nhỏ lên nhìn.
Ánh mắt của nó tròn xoe, lại còn long lanh ngấn nước, diễn một màn mèo con xin ăn vô cùng thành công.
"Hắc! Mi càng ngày càng giống như một con mèo." - Ác Quỷ Máu khẽ bật cười, cúi người xoa đầu Hổ Nữu.
Sau đó nó phất tay lấy ra một túi linh thạch ném xuống đất.
Cọp con thấy vậy liền nhào đến túi linh thạch, dùng hai chiếc nanh giữ lấy dây đeo.
Sau đó ngoảnh mông bỏ đi, không thèm chào Ác Quỷ Máu lấy một câu.
"Này! Mi phải diễn cho tròn vai chứ? Lật mặt nhanh như vậy lần sau không có linh thạch nữa đâu." - Sắc quỷ liền gọi với theo.
Cọp con đang lúc lắc đuôi rảo bước, nghe vậy liền đứng sững lại.
Sau một lúc lâu suy nghĩ, Hổ Nữu thả túi linh thạch xuống quay đầu lại nói chuyện.
"Không sao! Chủ nhân rất ngốc! Lần sau lại giả vờ đáng thương là được!" - Cọp con nhìn Ác Quỷ Máu bằng ánh mắt xem thường, tiếp tục tha túi linh thạch về chỗ ở của mình.
Ác Quỷ Máu bị mèo con xem thường thì cũng không tỏ ra tức giận, nó đi đến chỗ Ma Chủ lượm từng mảnh áo giáp lên gắn lại hoàn chỉnh.
Sau đó ôm Diệp Y Y đi vào trong nhà, đặt Hắc Giáp lên bệ ma trận nạp năng lượng.
Sau khi bị Ác Quỷ Máu cải tạo, Hắc Giáp bây giờ giống như một món đồ chơi chạy pin, có thể tự mình sạc năng lượng và hoạt động, không cần người mặc lên như lúc trước.
"Hặc! Con mèo kia quá đáng sợ! Đem bản tôn chơi hỏng!" - Hắc Giáp sau khi được cung cấp năng lượng liền tỉnh lại, hai hốc mắt âm u lóe sáng.
Bộ giáp ngẩng đầu lên thì thấy Ác Quỷ Máu đang ôm một thiếu nữ trên tay.
"Ồ! Đây không phải là tiểu nha đầu của Thanh Hư Môn sao?"
"Ngươi thế nào lại đem cô ta trở về?" - Hắc Giáp khoanh tay trước ngực, giọng nói trầm trầm như một vị ma vương hỏi bề tôi.
Ác Quỷ Máu thấy bộ dáng ông cụ non của nó thì ngứa mắt, dùng tay gõ mạnh một cái.
Chiếc mũ giáp bị đánh bay, lăn long lóc trên mặt bàn.
Bộ giáp không đầu la hoảng, quơ quơ tay tìm kiếm mũ giáp.
"Hừ! Ngươi đã không còn là tông chủ Thất Sát Tông! Về sau biết thân phận của mình đi!" - Ác Quỷ Máu hừ lạnh một tiếng.
"Vâng...!Chủ nhân..." - Hắc Giáp vội vàng gật đầu, không dám bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng kia nữa.
"Cô nàng kia sao rồi? Ngươi không có thả cô ta ra chứ?" - Ác Quỷ Máu hướng ánh mắt nhìn về phía một căn phòng hỏi.
Bên trong căn phòng một thiếu nữ mặc hắc y đang bị trói trên một cái giá, sát lực trên người nàng lắng đọng thành một thứ chất lỏng sền sệt đen xì, bị ma trận rút ra từng chút một.
"Không...!Không có...!Tiểu nha đầu vẫn chưa tỉnh lại..." - Hắc Giáp lắc đầu lia lịa, bộ dạng cung kính hơn rất nhiều.
"Tốt lắm! Vậy thì để cô ta ngủ tiếp đi, chờ ta thâu tóm Thất Sát Tông xong mới khiến cô ta tỉnh lại." - Ác Quỷ Máu hài lòng gật đầu.
"Chủ nhân...!Ngài định làm gì tiểu nha đầu?" - Hắc Giáp trong mắt xuất hiện một tia sợ hãi.
"Chỉ cần cô ta ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ để cô ta sống.
Còn nếu không biết tốt xấu thì ta đành phải vùi hoa dập liễu." - Ác Quỷ Máu chậm rãi trả lời, nó ôm Diệp Y Y đi vào một gian phòng khác, để Hắc Giáp một mình trong phòng khách.
Nó đem nàng đặt lên giường, sau đó ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
"Diệp Y Y! Chủ nhân lệnh cho ngươi tỉnh lại." - Âm thanh chú ngữ chậm rãi vang lên từ miệng Ác Quỷ Máu.
Nó vừa dứt lời thì thiếu nữ cũng mở choàng hai mắt, thần trí nhanh chóng hồi tỉnh.
Cô nàng nhìn thấy Ác Quỷ Máu thì hai mắt đỏ lên, cũng không thèm để ý hoàn cảnh xung quanh, niệm động chú ngữ rút kiếm lao đến.
"Ngưng!" - Ác Quỷ Máu không tránh né cũng chẳng sợ hãi, chỉ khẽ thốt ra một câu.
Diệp Y Y ngay lập tức đứng khựng lại, cơ thể cứng đờ như tượng đá.
Trong mắt thiếu nữ hiện rõ vẻ hoang mang sợ hãi tột độ.
"Ngươi! Ngươi đã làm gì ta? Mau thả ta ra!" - Thiếu nữ tức giận quát hỏi.
"Ồ, trí nhớ của cô thật kém.
Chúng ta ký sinh tử quyết đấu, cô bị ta đánh bại nên đã trở thành nô lệ của ta." - Ác Quỷ Máu nhàn nhạt trả lời, trên tay xuất hiện phiến đá sinh tử khế ước.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên phiến đá ngoài những ký tự của Tiên Linh Tộc, còn có vô số quỷ văn có hình thù kỳ quái ẩn bên dưới.
Những quỷ văn này chính là một tờ huyết khế nô lệ, người nhỏ máu lên trên sẽ biến thành nô lệ của người giữ khế ước.
Ác Quỷ Máu lợi dụng việc Diệp Y Y không biết quỷ ngữ, lừa nàng ký một tờ khế ước bán thân.
"Không đúng! Lúc đó ngươi rõ ràng là đã đèn cạn dầu, người thắng phải là ta! Mau thả bổn cô nương ra! Ma đầu ngươi chơi ăn gian." - Diệp Y Y tức giận hét lớn.
"Hắc hắc! Kẻ cười cuối cùng mới là người thắng cuộc, theo huyết khế ta có toàn quyền xử trí cô.
Nhưng Ác Quỷ Máu ta không phải kẻ lòng dạ độc ác, đối với phụ nữ và trẻ em vẫn luôn ưu ái.
Cô sau này làm nô tỳ cho ta đi, giúp ta bưng trà rót nước.
Còn nếu cô biết vâng lời thì ta sẽ giữ cô làm nữ nhân của mình, sẽ được cấp một tòa động phủ riêng, không cần phải làm người hầu nữa."
"Vô sỉ! Chỉ cần có cơ hội! Ta nhất định sẽ giết chết ngươi!" - Diệp Y Y tức giận mắng chửi, nàng bởi vì bị huyết khế cấm chế nên không thể cử động tay chân, chỉ có thể dùng ánh mắt căm hận nhìn Ác Quỷ Máu.
"Y Y! Cô đừng có không biết tốt xấu như vậy!"
"Đại ca và cháu trai của cô muốn giết ta, ta cũng vì tự vệ nên mới giết bọn chúng.
Cô vì trả thù mà năm lần bảy lượt kiếm chuyện với ta, ta không giết cô mà giữ lại làm người hầu đã là rất nhân từ rồi."
"Phi! Nhân từ rắm chó!" - Diệp Y Y phun một ngụm nước miếng vào mặt Ác Quỷ Máu, cũng không thèm để ý lễ nghĩa, miệng phát ra những từ ngữ chửi rủa tục tĩu.
Ác Quỷ Máu bị nàng phỉ nhổ cũng không tức giận, dùng một chiếc khăn lau mặt.
"Chà chà...!Xem ra ta phải dạy dỗ nàng rồi..."
Ác Quỷ Máu khẽ vẫy tay về phía trước, thân thể Diệp Y Y liền ngã vào lòng nó.
"Khốn kiếp! Mau thả bổn cô nương ra! Thả ra!" - Y Y giống như cừu non rơi vào tay sói, sợ hãi hét ầm lên.
Nhưng nàng chẳng cách nào kháng cự lại sắc quỷ, đôi môi thơm mềm rất nhanh bị Ác Quỷ Máu chiếm lấy, cổ áo nàng bị xé mở bàn tay sói đói luồn vào bên trong chiếc yếm nhỏ, đem hai quả đào tiên nhào nặn.
Diệp Y Y tức đến nổ phổi, cô nàng cắn chặt hàm răng, hai cánh môi mím chặt, dùng ánh mắt phun lửa nhìn Ác Quỷ Máu trừng trừng.
Sắc quỷ đem mỹ nhân dày vò một lúc lâu, nhấm nháp đôi môi thơm ngọt của nàng, vui vẻ trêu đùa thân thể của nàng khiến mỹ nhân vừa thẹn lại vừa giận, toàn bộ thân thể đỏ bừng lên.
"Y Y! Nàng bây giờ ngoan ngoãn làm người hầu hay để ta cưỡng hiếp nàng?" - Ác Quỷ Máu khẽ buông mỹ nhân ra, dùng ánh mắt như cười như không hỏi.
"Ghê tởm! Ta thà chết còn hơn! Ngươi có gan thì giết ta đi!" - Diệp Y Y thét lên vô cùng tức giận, trong mắt hiện rõ vẻ căm hận.
"Hắc hắc! Một cô nương quật cường! Nhưng ta thích!"
"Ta trước giờ giết người luôn rất dứt khoát, dù là đồ thành diệt tộc cũng không đắn đo suy nghĩ.
Chỉ riêng đối với mỹ nữ thì xuống tay không được, ta biết nàng rất hận ta nhưng bây giờ nàng đã là nô lệ của ta."
"Nàng nên buông bỏ thù hận, ngoan ngoãn nghe lời thì vẫn tốt hơn! Bằng không ta bắt buộc phải xóa đi ký ức của nàng, biến nàng thành một con rối." - Ác Quỷ Máu chậm rãi nói, âm thanh mang theo một tia rét lạnh.
"Ngươi dám..." - Diệp Y Y lại hét lớn.
Nhưng rất nhanh nhuệ khí của nàng tan biến, Ác Quỷ Máu dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng chằm chằm, quanh thân tỏa ra một loại khí tức tà ác.
Trong mắt Y Y Ác Quỷ Máu đã biến thành một viễn cổ ác ma đang nhe nanh múa vuốt, chực chờ xơi tái con cừu non là nàng.
Ánh mắt của sắc quỷ khiến Y Y cảm thấy toàn thân lạnh toát, cơn tức giận bỗng nhiên bay biến.
Cô nàng co đầu rụt cổ, cố thu người lại.
"Hừ! Biết sợ rồi sao?"
"Chỉ cần nàng chịu phục tùng ta, thì ta sẽ đối xử tốt với nàng." - Ác Quỷ Máu dịu giọng an ủi, đem ác niệm của mình thu hồi.
Sau khi bị hù dọa bằng ác niệm, Diệp Y Y quả nhiên trở nên ngoan ngoãn.
Nàng chỉ co người lại theo bản năng, để mặc Ác Quỷ Máu đùa bỡn thân thể của mình.
Những nút cúc áo và dây yếm bị Ác Quỷ Máu mở ra, đôi gò bồng đảo no tròn lồ lộ trước mặt sắc quỷ.
Mặc dù không quá lớn nhưng lại hết sức vừa tay, sờ vào vừa mịn lại vừa ấm khiến Ác Quỷ Máu rất là yêu thích.
Nụ hồng bị sắc quỷ dùng hai ngón tay se nhẹ, không ngừng trêu chọc.
"Ác...!Ma..." - Âm thanh vo ve như tiếng muỗi kêu vang lên.
"Ô...!Ưm...!Ưm...!"
Rất nhanh đôi môi của Y Y lại bị sắc quỷ chiếm lấy, khiến nàng không thể mở miệng mắng chửi.
Ác Quỷ Máu chậm rãi ôm mỹ nhân lên giường, chuẩn bị hưởng thụ ôn nhu hương.
"Ngoan ngoãn làm nữ nhân của ta, ta nhất định sẽ yêu thương nàng."
Bỗng lúc này mỹ nhân trong ngực nó trở nên nhẹ tênh, cơ thể của nàng đột ngột co rút.
Hai quả đào tiên chín mọng biến đi đâu mất, để lại phần ngực phẳng lỳ.
Gương mặt mỹ nhân thanh thoát cũng biến thành trẻ con non nớt.
Ác Quỷ Máu ngây ra như phỗng, trố mắt nhìn Diệp Y Y trong hình dáng nữ hài tử.
"Ơ! Ngạo kiều mỹ nữ của ta đâu rồi? Sao lại biến thành tiểu nha đầu này?"
"Ta còn chưa kịp..." - Sắc mặt Ác Quỷ Máu cứng đờ, tràn ngập vẻ hối tiếc.
"Biến thái! Biến thái! Biến thái!" - Tiểu nha đầu Diệp Y Y hét ầm lên, dùng hai tay che đi thân thể non nớt của mình.
Ác Quỷ Máu trong lòng rét run, vội vàng bịt chặt lấy miệng của nàng.
Ánh mắt của nó nhìn về phía cửa phòng, lo sợ sẽ có một đám Trật Tự Ma Thần đạp cửa xông vào, chĩa họng súng công lý thẳng vào đầu nó.
Một giây hai giây ba giây trôi qua, mấy tên Trật Tự Ma Thần cũng không xuất hiện, lo lắng của sắc quỷ chỉ là tự mình dọa mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...