Diễm Tình lẳng lặng ngồi nhìn ngắm màn đêm, nhìn những ngôi sao tỏa sáng.
Cảm thụ những cơn gió mát mơn man da thịt, tiếng cười nói ở phía xa xa vang lên.
Mỹ nhân chán nản thở dài, cảm giác cô đơn lại xuất hiện.
Làn da trắng hông của nàng bắt đầu xuất hiện những đường rãnh màu đỏ nhợt nhạt, báo hiệu nàng sắp biến thành hình dạng quái vật.
"Trở về thôi!" - Diễm Tình ảm đạm nói, cánh tay khẽ phất tạo thành một cánh cổng không gian.
Ác Quỷ Máu liền đi theo nàng, tiếp tục sắm vai hầu cận.
Đi được mấy bước thì Diễm Tình quay phắt lại, những khe đỏ trên người nàng lúc này đã rất đậm, ẩn ẩn hình dạng như vảy rắn.
Bên trong Hỏa Vân Thánh Cung lúc này đã có đến mười mấy cái cung nữ đang làm việc, người nào cũng đều dễ thương xinh đẹp, lớn có nhỏ có tuổi từ mười đến hai lăm hai sáu.
Những người này đều là hậu bối của các cung nữ đời trước, nay Thiên Ma đã thức tỉnh, họ liền thay mặt tổ tiên hầu hạ Diễm Tình.
"Chủ nhân! Chủ nhân trở về! Gặp qua chủ nhân!" - Âm thanh oanh yến phát ra từ miệng các cô gái, người nào cũng nhao nhao tiến đến để nhìn mặt Thiên Ma.
Nhưng khi nhìn thấy Diễm Tình gương mặt chi chít ma văn màu đỏ, da dẻ sần sùi.
Các nàng đều cảm thấy sợ hãi, âm thầm lùi lại một bước.
"Ừm, xem ra các ngươi đều đã đến đủ, công việc thì cứ dựa theo tổ tiên của các ngươi mà làm." - Diễm Tình dễ dàng nhận ra sự thay đổi trong thái độ của mấy cung nữ, nhưng nàng không nói gì, nàng hiểu rõ hình dạng vào ban đêm của mình kinh khủng đến mức nào.
"Vâng! Thưa chủ nhân!" - Mấy tỳ nữ cúi đầu, sau đó phân tán ra khắp nơi tiếp tục công việc.
Diễm Tình chậm rãi trở về phòng, khi đến cửa thì nhận ra Ác Quỷ Máu vẫn đi theo nàng.
"Ngươi cả ngày hầu ta tản bộ cũng vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi đi.
Ban đêm để ta một mình." - Diễm Tình nhẹ nhàng nói.
"Ta biết nàng ban đêm không ngủ, hay là để ta ở lại trò chuyện với nàng?" - Ác Quỷ Máu khẽ hỏi.
Sắc mặt Diễm Tình hơi nhíu lại.
"Ngươi không sợ sao?" - Âm thanh nàng phát ra lúc này trở nên rờn rợn ghê răng.
"Sợ gì cơ?" - Ác Quỷ Máu hồn nhiên hỏi, giống như không hiểu tại sao Diễm Tình lại hỏi như vậy.
"Ta! Ngươi chẳng phải thấy bản thể của ta rồi sao? Ban ngày ta là nữ thần, ban đêm là quái vật.
Thực sự không sợ?" - Nụ cười của Diễm Tình trở nên quỷ dị, nàng biết Ác Quỷ Máu chỉ đang cố lấy lòng nàng.
"Sao phải sợ nàng chứ? Nàng đâu giết ta được, hơn nữa ta cũng là quái vật, không tin ta hiện nguyên hình cho nàng xem."
Ác Quỷ Máu liền biến thành hình dạng ma quỷ của mình, cơ thể liền trở nên cao lớn, gương mặt gai góc hung ác, toàn thân đỏ lòm như máu.
Hương vị cái ác lan tràn, khiến gương mặt Diễm Tình nhíu lại.
"Ha ha! Thực sự là quái vật!" - Diễm Tình bật cười khi thấy hình dạng thật của Ác Quỷ Máu.
Quanh thân nàng phát ra ánh sáng, khi ánh sáng tản đi thì cũng hiện nguyên hình là một xà nữ bốn tay, gương mặt góc cạnh có hình tam giác, cơ thể gầy gò đến thảm thương.
Cái đuôi rắn vung vẩy đập mạnh xuống đất, trạng thái tinh thần trở nên bất thương.
"Ha ha! Vậy ngươi là quái vật! Ngươi có thể ở lại!" - Diễm Tình vui vẻ cười lớn, để lộ ra hai chiếc nanh nhọn hoắt.
Nụ cười của nàng dữ tợn vô cùng, nếu là người khác nhìn thấy e là sẽ hoảng loạn bỏ chạy, chỉ có Ác Quỷ Máu là vẫn tỉnh như sáo.
Nàng trườn bò một cách khó khăn, dùng bốn cánh tay gầy gò bám lấy thành giường.
Ác Quỷ Máu liền ôm lấy cái đuôi to lớn giúp Diễm Tình leo lên.
Hành động tự nhiên của Ác Quỷ Máu khiến Diễm Tình nghi hoặc.
"Chẳng lẽ không phải giả vờ, hắn thực sự không cảm thấy ghê tởm hình dạng xấu xí của ta?" - Diễm Tình tự hỏi.
Trước kia nàng từng có rất nhiều tín đồ, rất nhiều người theo đuổi, rất nhiều người hâm mộ.
Chúng yêu thích hình dạng xinh đẹp của nàng vào ban ngày, nhưng lại sợ hãi hình dạng xấu xí vào ban đêm.
Dần dà Diễm Tình cũng quen với việc này, ban đêm sẽ trốn trong phòng để không ai nhìn thấy hình dáng xấu xí của nàng.
Diễm Tình với lấy cái trận bàn, đem gương ngọc khai mở.
Như mọi ngày nàng thông qua gương ngọc nhìn ngắm thế gian.
Đủ thứ khung cảnh kỳ quái, muôn kiếp nhân sinh của các giống loài.
Đây là sở thích của Diễm Tình, cũng là các giải khuây duy nhất.
Lần này thứ Diễm Tình theo dõi là một con mãng xà màu đỏ, trên đầu còn có một cái mào gà trông như đóa hoa.
Con vật ẩn núp trong bụi rậm, mào hoa trên đầu nở rộ tỏa hương thơm ra bốn phía.
Trên bầu trời là một con chim có bộ lông màu hoàng kim, tỏa ra ánh sáng chói mắt đang bay lượn tìm kiếm con mồi.
Ác Quỷ Máu cũng ghé mắt nhìn, cảnh động vật hoang dã tàn nhẫn chém giết để sinh tồn rất thú vị, xem nhiều sẽ có ích cho việc đi săn bọn chúng.
"Rắn Mào Hoa đánh nhau với Chim Cánh Vàng sao?" - Ác Quỷ Máu vui vẻ hỏi.
"Đừng tự tiện đặt tên như vậy, con kia là Kim Sí Ma Bằng, con kia là Huyết Hoa Mãng." - Diễm Tình bật cười khi nghe Ác Quỷ Máu gọi hai con vật bằng cái tên chẳng giống ai.
"Sao nàng biết chúng gọi là Huyết Hoa Mãng? Là chúng nói cho nàng nghe sao? Biết đâu chúng tự gọi mình là Rắn Mào Hoa thì sao?" - Ác Quỷ Máu vặn hỏi.
"Chẳng phải người ta gọi nàng là Hỏa Thiên Ma, còn nàng tự gọi mình là Diễm Tình sao? Ta thấy cái tên Rắn Mào Hoa mới là tên gọi đúng của con rắn kia."
Diễm Tình nghe vậy thì hơi lú lẫn, nhưng rồi cảm thấy Ác Quỷ Máu nói cũng có lý, biết đâu mấy con rắn này tự gọi mình là Rắn Mào Hoa thì sao? Cái tên Huyết Hoa Mãng là do người khác đặt cho chúng, chứ đâu phải tên thực sự của chúng.
"Khua môi múa mép! Tiểu quỷ ngươi nói xem con nào sẽ thắng?" - Diễm Tình tươi cười hỏi.
"Hắc! Chắc chắn là con rắn." - Ác Quỷ Máu không nghĩ ngợi gì liền đưa ra đáp án.
"Bằng là Mãng thiên địch, Kim Bằng có thể bay trên trời, lông vũ cứng như kim loại.
Huyết Mãng lại chỉ có thể trườn bò trên mặt đất, miệng cũng không thể xé nát lông vũ trên người Kim Bằng.
Dựa vào cái gì ngươi nói nó thắng?" - Diễm Tình nhíu mày hỏi, vừa xem dã thú sinh tồn vừa trò chuyện với Android, khiến ban đêm của nàng vui vẻ hơn nhiều.
"Nàng nói đúng, đánh nhau thì ắt con rắn kia sẽ thua.
Nhưng nàng nhìn nó xem, nó đâu có chiến đấu, đơn giản là đang ẩn núp để giữ mạng.
Chỉ cần nó thành công thoát được một kiếp, giữ được mạng nhỏ thì đã là thắng rồi." - Ác Quỷ Máu giải thích.
"Ừm, ngươi nói có lý, chỉ cần giữ được mạng sống đã là chiến thắng." - Diễm Tình khẽ gật đầu.
Kim Sí Ma Bằng ở trên trời bay lượn nhiều vòng tìm kiếm con mồi, nhưng phía dưới là bụi cây rậm rạp, Huyết Mãng lại giỏi ẩn núp.
Sau một hồi Kim Bằng cũng chỉ có thể hót lên lanh lảnh, bay vụt đi tìm con mồi khác.
Huyết Hoa Mãng tiếp tục ẩn núp, có thể sinh tồn trong tự nhiên, linh trí của nó đương nhiên không thấp.
Sau một lúc lâu thì trên bầu trời lại xuất hiện hình bóng của Kim Bằng, con chim chỉ giả vờ bay đi, dùng kế điệu hổ ly sơn.
Lần này nó tức giận xà xuống mặt đất, chao liệng đôi cánh sắc như kim loại cắt phăng một đám cỏ cao, hung hăng tàn sát bừa bãi một phen.
Nó đã truy sát Huyết Hoa Mãng rất lâu, nhưng lần nào cũng để con rắn này chạy thoát.
Tốn công vô ích một hồi, Kim Bằng vỗ cánh bay vụt lên cao, hướng về phương xa tìm kiếm con mồi mới.
Lần này Huyết Mãng rất nhanh trườn ra khỏi nơi ẩn núp, chạy thẳng một mạch vào rừng.
Một lúc sau Kim Bằng quay lại, trên mỏ ngậm một que khô đang bốc cháy, nó ném luôn que củi vào đám cỏ dại.
"Lùng bùng...!Phừng...!Phừng..." - Ngọn lửa bắt lấy cỏ khô, bốc cháy mãnh liệt, nhưng Huyết Mãng đã nhanh chân bỏ chạy thoát được một kiếp.
"Nghệ!!!" - Kim Bằng tức giận hót vang trời vì không tìm được con mồi, lần này nó hết cách, chỉ có thể từ bỏ.
Trong lúc đó Huyết Mãng liên tục trườn bò trong rừng, leo lên một cái cây lớn.
Cây này đường kính đến mấy chục trượng, cao hơn ngàn trượng, kích thước có thể xem là khổng lồ.
Trên cành cây cao nhất là một cái tổ chim vàng óng được bện từ Kim Đồng Mộc và lông vũ của Kim Bằng.
Hai con Kim Bằng con đang há to miệng kêu gào.
"Chiếp...!Chiếp...!Chiêm...!Chiếp..." - Tiếng chim non than khóc vì đói, cái bụng của chúng đã trống rỗng nhiều ngày.
Hai con chim non đang chờ mẹ đem con mồi trở về, nào biết tiếng kêu của chúng lại thành tín hiệu dẫn đường cho kẻ thù.
Huyết Hoa Mãng thân thể nhanh thoan thoắt, quấn quanh thân cây mà trườn lên, chỉ một lúc đã đến ngọn cây.
Nó ngóc đầu nhìn hai con chim non, mào hoa nở rộ cái miệng há hốc để lộ bốn cái răng nhọn.
"Chiếp...!Chiếp...!Chiếp..." - Hai con chim non sợ hãi kêu ầm lên, dưới chân chúng là một bộ da rắn nát vụn, chút ít xương xẩu còn nằm vương vãi trong tổ.
"Chim mẹ tha rắn cái, rắn đực ăn chim non!" - Ác Quỷ Máu tặc lưỡi đánh giá.
Hai con chim non lông còn chưa mọc, cơ thể yếu ớt vô cùng, không có chim mẹ bảo vệ thì chúng chẳng có cách nào sống sót.
Con Huyết Hoa Mãng há rộng miệng đem cả hai con chim nuốt vào bụng, sau đó liền phi thân qua các cành cây, nhanh chóng tẩu thoát.
Diễm Tình xem đến đây cảm thấy đủ rồi, liền dùng trận bàn tắt gương ngọc, hình ảnh trong gương mờ dần, lại biến thành một tấm gương bình thường.
Nàng nhìn Ác Quỷ Máu bằng ánh mắt quỷ dị, hai hòn lửa thiêu đốt trong hốc mắt, gương mặt góc cạnh nên khi cười rất kỳ quái.
"Tiểu quỷ! Ta đói rồi..." - Diễm Tình nói bằng cái giọng kẽo cà kẽo kẹt, nghe vào tai liền thấy ê răng.
"Được! Để ta ôm nàng, ta cho nàng ăn." - Ác Quỷ Máu gật đầu, cánh tay nâng Diễm Tình dậy, chiếc đuôi quá lớn và dài so với thần thân người, khiến nàng cử động không linh hoạt.
Diễm Tình dùng bốn cánh tay gầy gò ôm chặt lấy Ác Quỷ Máu, miệng mở ra để lộ răng nhanh, ngoạm một phát vào cổ sắc quỷ.
Nàng chậm rãi đem máu tươi hút vào miệng, dòng máu nóng hổi ngập tràn năng lượng, uống một hồi liền khiến Diễm Tình rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Ác Quỷ Máu lại đặt nàng nằm xuống giường, rồi nó cũng nằm luôn bên cạnh nàng, tranh thủ ôm nàng thật chặt, cũng không sợ hãi hình dạng của nàng.
"Diễm Tình thân yêu...!Thực ra ta rất yêu thích nàng, có thể làm nữ nhân của ta được không?" - Ác Quỷ Máu nhẹ nhàng hỏi.
Diễm Tình mở to hai mắt, ngạc nhiên vô cùng.
Nhưng rồi nàng lại cười ngặt nghẽo.
"Ha ha! Ta biết ngươi muốn lấy lòng để ta thả ngươi đi, nhưng cũng không cần làm đến mức này đâu."
"Dù sao cung điện và tượng thần ngươi cũng đã sửa lại, ta cũng tra tấn ngươi đủ rồi.
Ngày mai ta sẽ giải trừ khế ước thả ngươi về thế giới của ngươi."
"Không phải, nếu muốn đi ta đi lúc nào chẳng được, cái khế ước của nàng nhiều nhất là thiêu ta thành than, nhưng việc đó cũng chẳng giết ta được." - Chủ yếu là ta thực sự muốn ở lại với nàng.
Ác Quỷ Máu vung tay tạo ra một lỗ hổng không gian, chứng minh lời nói của nó là thật.
"Ngươi cũng là thần?" - Diễm Tình ngạc nhiên vô cùng, đặc quyền thao túng không gian chỉ có thần linh mới làm được.
"Tạm thời thì không phải, chỉ có thể xem như ngụy thần, nhưng rất nhanh ta có thể trở thành một vị Quỷ Thần thực sự." - Ác Quỷ Máu lắc đầu.
"Ta xem nàng rất cô đơn sau khi ngủ dậy.
Ra cũng giống như nàng, sau khi tỉnh lại thì người quen cũ đều đã chết sạch, chỉ có thể đi tìm những người mới."
"Nhưng ta thì bất tử còn họ thì không, rất nhanh những người ta quen cũng sẽ chết đi.
Nhưng nàng thì khác, tuổi thọ của nàng rất dài, ta nghĩ chúng ta có thể đi chung đến cuối con đường."
Diễm Tình ánh mắt ngơ ngác, nửa tin nửa ngờ.
Từng có rất nhiều người theo đuổi nàng, Ma Thần cũng có, Thiên Ma cũng có.
Nhưng tất cả đều ghét bỏ hình dạng quái vật của nàng.
Tên nam nhân này thì khác, hắn không sợ hãi nàng, biết rõ bản thể còn dám ôm nàng vào lòng.
"Vậy ngươi thực sự yêu thích ta? Vậy chứng minh lời nói của ngươi đi." - Diễm Tình cười cợt nói.
Ác Quỷ Máu liền hung hăng hôn nàng, gương mặt của Diễm Tình lúc này hốc hác gầy gò, bờ môi phẳng lì trơ xương.
Ác Quỷ Máu dùng lưỡi đem miệng nàng tách ra, đầu lưỡi cùng chiếc lưỡi rắn của nàng quấn lấy.
Diễm Tình lúc này cảm thấy hoang mang vô cùng, đuôi rắn hướng về phía Ác Quỷ Máu quấn lấy, kéo nó ra khỏi người nàng.
"Cút! Ghê tởm chết đi được!" - Diễm Tình tức giận trừng Ác Quỷ Máu một cái.
"Trở về thế giới của ngươi đi! Ta không cần ngươi làm người hầu nữa! Đùa giỡn như vậy đủ rồi."
"Một nữ thần như ta sao có thể làm nữ nhân của ngươi? Chờ khi nào ngươi thực sự trở thành thần lại nói."
Diễm Tình hung ác dùng đuôi ném Ác Quỷ Máu ra ngoài, cái đuôi vung vẩy đem cửa đóng sầm lại.
Ác Quỷ Máu tiu nghỉu đứng ngoài cửa, cũng không biết mình đã làm sai điều gì..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...