Ác Quỷ Máu đang ngủ thì nó đột ngột mở mắt, đôi mắt của nó đỏ ngầu, ác niệm bắt đầu lan tràn khắp sơn động.
“Chàng làm sao vậy?” – Tiểu Bạch đang tu luyện thì bị nó dọa sợ.
“Có kẻ muốn giết ta!” – Ác Quỷ Máu gằn giọng nói.
“Ai chứ? Hay là chàng gặp ác mộng?” – Tiểu Bạch ôm lấy Ác Quỷ Máu, vỗ về trấn an nó.
“Ta không biết nữa, ác quỷ như ta rất nhạy cảm với ác niệm, chỉ cần có người cùng ta sinh ra ác ý thì ta sẽ biết.”
“Rầm… Rầm… Rầm…” – Tiếng đổ vỡ vang lên từ phía bên ngoài, âm thanh người dân la hét hỗn loạn.
“Xem ra quả thực là nhắm vào ta.” – Ánh mắt Ác Quỷ Máu trở nên âm trầm, nếu bình thường nó sẽ không sợ bất kỳ ai, nhưng bây giờ nó lại đang rơi vào trạng thái cạn kiệt năng lượng.
“Tiểu Bạch, phía bên ngoài bây giờ rất nguy hiểm, nàng tạm thời trốn tránh một chút.” – Ác Quỷ Máu lo lắng nói.
“Không! Thϊế͙p͙ muốn ở bên chàng.” – Tiểu Bạch lắc đầu phản đối.
“Ta đâu có bắt nàng rời đi, ta có một không gian di động, vô cùng an toàn, nàng trốn vào đó là được.”
Ác Quỷ Máu phất tay lên, không gian trước mặt rung động, một lỗ hổng không gian lớn hơn một mét xuất hiện.
Bên kia lỗ hổng là một căn phòng hơn hai mươi mét vuông, có một cỗ quan tài, một cô gái mặc áo tím có gương mặt rất xinh đẹp, còn có một con rắn béo và một con rết đỏ rực.
Ngồi ở một góc phòng là một đứa bé hơn hai tuổi, toàn thân bốc cháy lửa đỏ, đứa bé nheo mắt nhìn hai người bên ngoài, sau đó khóc ầm lên.
Con rết lửa thấy vậy thì bò lại gần đứa trẻ, dùng cái đuôi ve vẩy dỗ dành.
“Ngươi có thể ngưng đi khắp nơi hái hoa bắt bướm được không? Mấy hôm trước vừa đem về một cái nữ nhân, hôm nay lại thêm một cái nữa.”
“Long Nữ sắp bị ngộp chết rồi.” – Con rắn béo ngóc cái đầu dậy, miệng phun nhân ngôn nói.
“Thật xin lỗi, đợi thời điểm thích hợp ta sẽ tìm một căn nhà khác lớn hơn cho mọi người.”
“Phu quân, họ là ai vậy?” – Tiểu Bạch hoảng sợ hỏi, trong mắt nàng thì cái không gian này thật kỳ lạ.
“Chuyện rất dài dòng, đợi thoát khỏi nguy hiểm ta sẽ giải thích sau.
Nàng tạm thời chịu ủy khuất một lát.”
“Phu quân nhớ cẩn thận.” – Tiểu Bạch rốt cuộc cũng ngoan ngoãn đi vào.
“Đánh không lại thì thả ta ra, Long Nữ xé xác chúng.” – Long Nữ hung hăng nói.
“Được, bị đuổi giết thì ta thả nàng ra rồi bỏ chạy, để chúng đem nàng làm món rắn chiên bơ.” – Ác Quỷ Máu lên tiếng trêu chọc, sau đó liền đóng cửa không gian lại.
Hắn lấy ra áo choàng tàng hình khoác lên người, thân thể giống như tan vào hư vô, không còn chút tung tích.
Minh Tuệ kéo Thanh Minh ra ngoài cửa, nhìn về phía thành nam.
Một con vượn xám cao bằng với tường thành, đang liên tục vung gậy đập phá tường thành.
“Sơn Nhạc Cự Viên! Tên Hầu Vương kia làm sao lại thoát ra được.” – Minh Tuệ vô cùng sửng sốt.
Thạch Hầu Vương là một trong Thất Đại Yêu Ma, nếu hắn thoát ra được thì những kẻ khác cũng đã trốn thoát.
“Ha ha ha! Lão tôn đập chết các ngươi! Lũ kiến hôi ngu ngốc.” – Tôn Tề Hạo hai mắt đỏ rực, nó đem nỗi bi phẫn bị giam cầm vạn năm trút xuống đầu người dân U Minh thành.
Mỗi một gậy giáng xuống đều phá hủy một ngôi nhà, đem người ở bên trong đập thành thịt nát.
Khắp nơi vang lên tiếng than khóc, người người vì bỏ chạy mà dẫm đạp lên nhau.
“Quái vật! Mau chạy đi.”
“Con vượn đó ở đâu ra vậy? Người của U Minh Phủ đâu?”
“U Minh Phủ bị đập nát rồi, tù nhân ở đó trốn ra ngoài, chí ít có gần trăm cao thủ Đại Thừa kỳ, Độ Kiếp Kỳ vừa thoát ra ngoài.”
“Minh Vương ở đâu? Hàng năm chúng ta đều phải đóng thuế, để nhận lấy sự che chở?”
“Tại sao lúc quan trọng nhất lại không thấy ngài.”
“Không biết, có lẽ là đã bỏ trốn trước tiên rồi, yêu ma nhiều như vậy, dù là Minh Vương cũng vô dụng thôi.”
“Cũng có thể là táng thân trong bụng yêu thú rồi, U Minh Phủ đã bị phá hủy hoàn toàn, ông ta có thể là kẻ chết đầu tiên.”
Những người dân vừa chạy vừa bàn tán, kẻ thì trông chờ vào phép màu từ bề trêи.
“Tỷ tỷ, chúng ta cũng chạy mau.
Thứ kia đáng sợ quá.” – Thanh Minh sợ co rúm lại, gương mặt cô bé tái xanh, biến thành trạng thái U Linh.
“Em theo thành bắc chạy ra ngoài đi, tỷ là Minh Vương, lúc này tỷ phải bảo vệ người thân của mình.”
“U Minh Hóa Thân – Minh Vương Chân Thân.” – Minh Tuệ thi triển thần thông, dòng máu của U Minh Thần chảy xuôi trong cơ thể nàng.
Minh khí trong cơ thể nàng trở nên cuồng bạo, hóa thành những chiếc vảy rồng bao lấy cơ thể.
Bộ U Minh Bào giống như chiến giáp, hóa thành một tầng bảo vệ.
“Minh Vương đại nhân!”
“Minh Vương hiển linh rồi!”
“Chúng ta được cứu rồi.”
Tiếng người dân hô hào vang lên.
“Mọi người theo phía bắc chạy tới khu vực Minh Vụ lẩn trốn, bản vương sẽ tự mình đem lũ yêu ma kia diệt sát, nhưng để đảm bảo thì đợi vài năm hãy quay về.” – Minh Tuệ ra lệnh.
Những đoàn người dân chạy đến phía bắc, vừa ra khỏi thành thì trêи trời xuất hiện quái điểu.
Toàn thân con thú mọc đầy những chiếc lông vũ bằng vàng, phát ra kim quang óng ánh.
“Ó!!” – Quái điểu xà xuống gần mặt đất, mở ra cái miệng rộng, một hơi liền đem mấy trăm người dân hút vào bụng, sau đó lại phóng vọt lên trời.
“Kim Bằng Vương!” – Minh Tuệ tức giận nhìn về phía Kim Sí Điểu.
“Người dân cùng ngươi không thù không oán, sao ngươi lại lạm sát người voi tội.” – Minh Tuệ hai mắt đỏ ngầu, những người dân đó đều là con dân của nàng.
“Ha ha ha! Nói hay lắm!” – Phía trêи bầu trời vang lên âm thanh của Hỗn Thế Quân, kế bên ông ta còn có bốn người huynh đệ khác.
“Minh Vương cùng bọn ta vốn cũng không thù không oán, nhưng lại nghe theo xúi giục của Minh Đế, đem bọn ta giam cầm.
Ngày ngày dùng trận pháp hút đi tu vi, lại sai thủ hạ ngày đêm tra tấn.”
“Nay bọn ta thoát khốn, muốn đem thù hận vạn năm ra báo đáp Minh Vương, như vậy thì có gì là sai?” – Ngưu Ma Vương nở nụ cười khinh miệt.
“Là vì các ngươi muốn gây ra chiến tranh, bản vương vì vạn vật sinh linh mới đem các ngươi giam cầm.” – Minh Tuệ bình tĩnh đáp.
“Rắm chó! Cái gì gọi là gây chiến? Chúng ta chỉ muốn đòi lại đất đai của tổ tiên.”
“Là lão Thiên Đế ngụy quân tử kia dùng mưu hèn kế bẩn, lừa gạt chúng ta.” – Hỏa Ma Vương phẫn nộ quát.
“Thù cũng đã kết, đúng sai không còn quan trọng nữa.
Nếu bây giờ Minh Vương ngươi thúc thủ chịu trói, tự đem mình nộp mạng thì bọn ta sẽ tha cho người dân trong thành.” – Hỗn Thế Quân âm trầm nói.
“Không thể! Đệ đã thề một khi thoát ra được phải đem toàn bộ U Minh thành diệt sát, gà chó cũng không tha.” – Tôn Tề Hạo ở phía xa liên tục vung gậy đập phá.
“Ó!” – Kim Sí Điểu lại một lần nữa xà xuống đất, tiếp tục thôn phệ người dân.
“Bản vương cùng các ngươi liều mạng!” – Minh Tuệ biết không thể nói lý, liền lao về phía trước, vươn ra trảo vuốt tấn công.
“Đại ca, nhị ca! Ả ta xem như có chút tư sắc, để đệ đánh bại ả ta, sau đó hưởng thụ một chút, thật lâu rồi chưa gần gũi nữ nhân.” – Hắc Giao Vương cười ɖâʍ đãng, long tộc vốn có ɖâʍ tính rất mạnh, việc này xem như bình thường.
“Tam đệ không sợ Thiên Ly biết được sẽ đem mấy cái râu rồng của đệ cắt bỏ?”
“Chúng ta đều là huynh đệ, mọi người không nói thì sao nàng ấy biết được cơ chứ?” – Giao Yêu Vương ɖâʍ tiện đáp lời, hóa thành một đạo bóng đen đánh về phía Minh Tuệ.
Hắc Giao Vương tiến vào Bán Long trạng thái, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, long giác long lân long trảo cũng đều xuất hiện.
“Choang! Choang!” – Hắn vung tay cùng Minh Tuệ đối chiến, long trảo chạm long trảo, vang lên âm thanh chát chúa như kim loại ma sát.
Cả Minh Tuệ và Hắc Giao Vương đều thuộc long tộc, tu vi đều là Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong, thực lực xem như không phân cao thấp.
“U Minh Bộ Pháp!” – Minh Tuệ sử dụng ra thân pháp của U Minh, nàng giống như hóa thành một cái bóng, tốc độ nhanh hơn gấp mấy lần.
“Toái Trảo!” – Cánh tay Minh Tuệ phát sáng, nhanh như chớp đâm mạnh vào ngực Hắc Giao.
“Keng!” – Toàn bộ lực lượng lại bị lân giáp cản lại, chỉ gây ra mấy vết xước nhỏ.
“Ha ha, Hắc Long tộc bọn ta được gọi là Vua Cận Chiến, lực lượng lớn như Sơn Nhạc Cự Viên, lân giáp cứng như mai Huyền Quy, vuốt trảo còn sắc nhọn hơn phi kiếm, duy chỉ có tốc độ là không nổi trội.”
“Đòn tấn công của cô quả thật không đau không ngứa, cho dù ta đứng yên cả ngày thì cô cũng không làm gì được ta.” – Hắc Giao Vương ngạo nghễ nói.
Minh Tuệ lui ra xa, nàng biết cứng đối cứng cũng vô dụng.
“Cô tốt nhất nên thúc thủ chịu trói, bản vương niệm tình cô với ta đều là Long Tộc, chỉ cần cô chịu làm thê thϊế͙p͙ của ta, thì ta sẽ xin mấy vị huynh đệ tha mạng cho cô.” – Hắc Giao Vương vừa đánh vừa buông lời đùa bỡn.
“Xuyên!” – Minh Tuệ không trả lời, nàng tế ra U Minh kiếm đâm thẳng về phía trước.
“Cực phẩm minh bảo thì có thể làm gì ta được chứ, chỉ như cây kiếm gỗ.” – Giao Yêu Vương không tránh không né, thậm chí còn ưỡn ngực ra phía trước.
U Minh kiếm khi sắp va chạm thì đột ngột biến thành hư ảo, trực tiếp đâm xuyên qua long lân của Hắc Giao, công kϊƈɦ thẳng vào thần hồn.
“A…” – Giao Yêu Vương ôm đầu gào thét, yêu hồn của hắn bị chém ra một vết rách lớn, hắn đã phải trả giá đắt vì kiêu ngạo.
“Tam đệ đánh không lại thì lùi về, để nữ nhân này nhị ca xử giùm cho.” – Hỏa Ma Vương cười hắc hắc nói.
“Không cần! Đệ tự lo được!”
“Vừa nãy là ta sơ xuất, giờ mới là đánh thật.” – Hắc Giao Vương tế ra một cây trường thương màu đen, trêи cán thương có một con rồng uốn lượn, trông vô cùng bắt mắt.
“Kéo dài thời gian không phải là cách hay, mình phải tốc chiến tốc thắng.”
Minh Tuệ nhìn về phía người dân ở xa xa, Kim Sí Điểu giống như đang đùa bỡn, lâu lâu lại đem vài ngàn người ăn.
Mấy gã Ma Vương cũng không có ý định ra tay, bởi vì Cửu U Minh Địa áp chế ma lực trong cơ thể chúng.
Nhưng một mình Minh Tuệ cũng không đủ sức đánh bại ba tên Yêu Vương, nàng cần người trợ giúp.
“Ác Quỷ Máu! Sao ngươi còn chưa chịu hiện thân!” – Minh Tuệ hướng về một chỗ không người hét lớn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...