Minh Linh đi vào trong phía sau tẩm cung, nơi này được xây dựng giống như một mật thất bằng đá.
Nàng lấy ra một chiếc lệnh bài, đem một mật đạo mở ra, một chiếc cầu thang dẫn xuống lòng đất liền xuất hiện.
Mỗi lần Minh Linh bước xuống một bậc cầu thang thì nhiệt độ không khí lại giảm một tầng, nàng xuống càng sâu thì nhiệt độ càng lạnh.
Đi đến cuối cùng thì tới một căn phòng đá.
Minh Linh mở cửa phòng, bên trong là một loại trận pháp vô cùng kỳ quái, trận pháp có sáu cạnh, mỗi một cạnh vẽ một sinh vật đại diện cho một đạo, sáu cạnh là sáu đạo.
Giữa phòng có một thứ giống như bánh lái bằng gỗ, đang liên tục xoay tròn, giúp trận pháp không ngừng vận chuyển.
Nằm giữa phòng là một nam tử cao gần hai trượng, dáng người khôi ngô tuấn tú.
Hắn ta chỉ mặc một bộ áo vải, yên lặng ngủ say, nhưng vẫn tỏa ra khí tức cường đại của một vị đại năng cường giả.
Kẻ này không ai khác, chính là Lục Đạo Minh Đế, trượng phu của Minh Linh, cha của Minh Tuệ.
Hắn từng là một trong những Minh Đế mạnh mẽ nhất, sức mạnh sát với cảnh giới Chí Tôn nhất.
Nhưng trong quá trình đột phá Chí Tôn Cảnh Giới thì bị thế giới chối bỏ, đem linh hồn hắn đày ra khỏi bản nguyên vị diện, lưu lạc đến những vị diện xa lạ khác, không cách nào trở về thân thể.
Vậy nên hắn mặc dù chưa chết, nhưng là kẻ nằm ngoài tam giới, không thuộc luân hồi, nên cũng chẳng khác kẻ đã chết là bao.
Thân thể thì vĩnh viễn được bảo tồn, nhưng linh hồn cũng vĩnh viễn lưu lạc trong hư vô.
“Tên Lục Đạo chết bầm! Thê tử của ngươi lại vừa bị người khác khinh khi, bị gọi là hà thiên lộn, cớ sao ngươi không chịu tỉnh dậy.” – Minh Linh oán hận nói, vừa nói lại vừa dùng tay đấm bịch bịch vào ngực trượng phu, giống như muốn lay hắn tỉnh lại.
Nàng cùng hắn than thở hồi lâu, nhưng cũng chẳng ích gì.
“Mấy ả tiện nhân tiên giới đều gọi ta là kỹ nữ, chúng thi nhau nói xấu sau lưng ta.”
Minh Linh u oán nói, một giọt nước mắt nhỏ xuống ngực Lục Đạo.
“Cả mấy gã đàn ông nữa, chúng trước mặt thì tỏ ra mến mộ, làm như thật lòng yêu ta.
Nhưng sau lưng thì nói xấu, nói ta ɖâʍ đãng lẳng lơ, đến gái điếm cũng không bằng.” – Minh Linh thổn thức nói tiếp, khi chỉ có mình nàng và phu quân, thì nàng mới bày ra bộ dạng mềm yếu đáng thương.
“Vì sao ngươi không trả lời? Có phải là muốn ta cùng tất cả đàn ông trêи đời chung chăn chung gối, thì ngươi mới chịu tỉnh?”
Minh Linh vừa nói vừa đem quần của Lục Đạo cởi bỏ, nàng ngậm lấy dương căn của hắn, giúp hắn khẩu ɖâʍ.
Khi ƈôи ȶɦịt hoàn toàn cương cứng thì nàng tự mình ngồi lên, thông qua giao hợp đem toàn bộ dương khí nàng hút từ kẻ khác, truyền vào cơ thể Lục Đạo.
“Ách… Ách… Phu quân…”
“Chàng mau tỉnh lại… Chơi chết thϊế͙p͙… Cường bạo thϊế͙p͙… Cưỡng hϊế͙p͙ thϊế͙p͙… Để thϊế͙p͙ vì chàng sinh nhi tử…” – Minh Linh nhấp ʍôиɠ một cách nhịp nhàng, vừa nói những lời ɖâʍ đãng.
“Mỗi lần cùng kẻ khác giao hoan thϊế͙p͙ đều thấy buồn nôn, chỉ có cùng chàng thϊế͙p͙ mới thực sự vui vẻ, ƈôи ȶɦịt của chàng là thứ thϊế͙p͙ yêu nhất.”
Nữ Minh Đế rêи rỉ, trong phòng tràn ngập xuân sắc.
Bộ ngực căng tròn của nàng lắc lư không ngừng, tiếng rêи rỉ như tiếng suối chảy, nhẹ nhàng nhưng lay động lòng người.
Chỉ sau một lúc thân thể của nàng run lên nhẹ nhàng, ɖâʍ thủy trào ra ngoài.
“Phu quân, chỉ có cùng chàng giao hoan thϊế͙p͙ mới có thể tiết thân, cùng những kẻ khác làm việc này, chẳng khiến thϊế͙p͙ hứng thú gì cả.
Sau này khi chàng tỉnh lại, sẽ không giận thϊế͙p͙ chứ?” – Nàng nằm thở dốc trêи cơ thể của Lục Đạo, bàn tay vuốt ve ngực hắn.
“Hôm nay Minh Tuệ chủ động liên lạc với thϊế͙p͙, đúng lúc thϊế͙p͙ đang vì chàng hút dương khí.”
“Con bé ngay lập tức cắt đứt liên lạc, chắc con bé giận thϊế͙p͙ lắm.
Cũng không biết phải bao lâu nữa nó mới gọi lại.”
“Nếu chàng vẫn không tỉnh lại, có lẽ tình mẫu tử của thϊế͙p͙ và con bé sẽ hoàn toàn tan vỡ.”
Minh Linh đem chuyện vui buồn kể với Lục Đạo, đây là những việc thường ngày nàng vẫn làm, và đã làm như vậy suốt mấy ngàn năm.
Người đời không biết đều cho nàng là một kỹ nữ, một ả ɖâʍ đãng tu luyện song tu công pháp bị tẩu hỏa nhập ma, nên mỗi ngày đều phải cùng nam nhân giao hợp.
Chỉ có mình nàng biết việc mình đang làm, tấm lòng trung trinh với trượng phu chưa bao giờ thay đổi.
Bỗng khuôn mặt của Minh Linh thay đổi, chuyển sang tươi cười vui vẻ.
Nàng nâng tay lên, một tấm ngọc phù lóe sáng xuất hiện.
“Là nữ nhi của chúng ta gọi, chàng có còn nhớ nó? Giờ nó đã là một đại cô nương, thêm vài năm nữa có thể sẽ gả đi được rồi.”
“Nếu chàng vẫn ngủ say thì không thể thấy nó xuất giá.”
Minh Linh đem ngọc phù khai mở, cùng Minh Tuệ câu thông.
“Nữ nhi ngoan, con đừng giận mẫu thân, việc vừa nãy chỉ là hiểu lầm…” – Minh Linh uyển chuyển muốn cùng nhi nữ hòa giải.
“Mẫu thân! Việc người tu luyện thải dương bổ âm thuật có phải là vì muốn hồi sinh phụ thân.” – Minh Tuệ hỏi giống như quát, âm thanh như đang tra hỏi.
“Chẳng lẽ nó đã đoán được cái gì?” – Minh Linh giật mình.
“Người mau trả lời con! Có đúng là người muốn hồi sinh phụ thân nên mới tu luyện tà thuật không?” – Minh Tuệ liên tục chất vấn.
Minh Linh cười lên khanh khách, nghĩ cách lảng tránh câu hỏi.
“Khách khách, nữ nhi ngốc, sao con lại hỏi điều ngớ ngẩn như vậy.”
“Phụ thân của con chết đã lâu, ta bây giờ thậm chí còn không nhớ nổi khuôn mặt hắn.”
“Chỉ là ta cảm thấy giường đơn bóng chiếc, nên mới luyện thuật song tu, cùng mấy nam tử trẻ khỏe vui vầy cá nước.”
“Lần sau con đừng nhắc kẻ đoản mệnh đó nữa, cùng hắn kết hôn là sai lầm lớn nhất của ta.” – Minh Linh vì muốn cắt đứt sự nghi ngờ của Minh Tuệ, liên tục thốt ra những lời bạc tình bạc nghĩa, nàng thà khiến Minh Tuệ giận, cũng không thể để Minh Tuệ biết sự thật.
Nếu không Minh Tuệ chắc chắn sẽ liều mạng ngăn cản nàng.
“Mẹ à! Mẹ đừng lừa gạt con nữa.
Có phải mẹ vẫn rất yêu phụ thân, nên mới làm như vậy?” – Minh Tuệ hoàn toàn không thèm tin.
“Sao mẹ phải lừa con chứ? Mấy ngàn năm nữa mẫu thân sẽ cùng Huyết Thiên kết hôn.
Phụ thân con đối với ta chỉ còn là quá khứ.”
“Về sau con đừng nhắc lại nữa, chỉ khiến mẫu thân đau lòng.” – Minh Linh hai mắt ngấn lệ, nàng nhìn Lục Đạo đang nằm yên như tượng gỗ, hai hàng lệ tuôn rơi.
“Mẫu thân khóc sao?” – Âm thanh của Minh Tuệ biến thành nhu hòa.
“Không có, sao ta lại khóc cơ chứ?” – Minh Linh không giấu nổi cảm xúc nữa, âm thanh của nàng nghẹn ngào.
“Xem ra suy đoán của con là đúng.” – Minh Tuệ thở dài.
“Mẫu thân à, rất lâu rồi con không về Minh Giới thăm người, một thời gian ngắn nữa con sẽ trở về.” – Minh Tuệ sau khi xác nhận suy đoán thì ngưng chất vấn, chuyển sang giọng nói làm nũng.
“Minh Tuệ, con nói thật sao? Mẫu thân cũng rất nhớ con.” – Minh Linh nở nụ cười, rất lâu rồi Minh Tuệ không nói chuyện với nàng như vậy.
“Con còn nhận một cái nghĩa muội, gia cảnh của muội ấy rất thương cảm, mẫu thân muội ấy gặp nạn qua đời.” – Minh Tuệ bắt đầu kể cho mẫu thân nghe chuyện của Thanh Minh, sau đó để cho cô bé chào hỏi mẫu thân.
“Thanh Minh bái lạy nghĩa mẫu.”
“Ai… Một đứa trẻ tội nghiệp.
Nếu Minh Tuệ nhận con là muội muội, thì sau này con cũng sẽ là con gái của ta.
Lần này con cũng theo Minh Tuệ về cho ta gặp mặt luôn đi.” – Giọng nói của Minh Linh êm dịu hiền hòa.
Ba người bắt đầu nói rất nhiều chuyện mà mẫu tử hay nói, không khí dần trở nên vui vẻ.
“Đợi con trở về ta sẽ tự mình nấu thật nhiều món ngon cho con.” – Minh Linh nở nụ cười hòa ái.
“Con rất nhớ món Thanh Linh Quả ngào đường, người nhất định phải làm món đó.”
“Ta còn nhớ hồi nhỏ mỗi ngày con đều đòi ăn, ăn nhiều đến nỗi đau bụng, khuôn mặt biến thành màu xanh như trái Thanh Linh.”
“Tỷ tỷ, Thanh Linh quả ngào đường ngon lắm sao?” – Thanh Minh tò mò hỏi, cô bé vô cùng hảo ngọt.
“Đương nhiên rất ngon, quả thanh linh chua chua, đường mật ngọt ngọt, tạo ra một mỹ vị chua ngọt hòa quyện.” – Minh Tuệ xoa đầu cô bé, dựa theo trí nhớ mô tả lại.
“Oa! Muội cũng muốn ăn.” – Hai mắt Thanh Minh giống như có hai ngôi sao nhỏ nhấp nháy, long lanh tỏa sáng.
“Nếu Thanh Minh cũng muốn thì mẫu thân sẽ làm nhiều mấy phần, để hai con ăn đến đau bụng.” – Minh Linh cười tươi trêu chọc hai cô con gái, đã rất lâu rồi nàng mới cười như vậy.
Minh Tuệ mặc dù thỉnh thoảng vẫn liên lạc với nàng, nhưng mỗi lần đều là vì công việc, bàn giao xong thì sẽ tắt liên lạc.
Nàng có muốn nói chuyện nhiều thêm một chút cũng không thể.
Chính giữa lúc ba người vui vẻ nhất, bỗng nhiên có một tiếng nổ vang trời xuất hiện.
“Oanh! Long! Đì đùng!” – Âm thanh vô cùng to lớn, đem lỗ tai ba người ù ù trấn động.
“Minh Tuệ! Có chuyện gì vậy?” – Minh Linh hoảng hốt hỏi, âm thanh này là phát ra từ Linh Ma Giới.
“Xin lỗi mẫu thân, xảy ra chuyện lớn rồi, con cúp máy trước.” – Minh Tuệ trả lời vô cùng gấp gáp, đem trận bàn đóng lại.
“Minh Tuệ! Minh Tuệ!” – Minh Linh không hiểu chuyện gì, cố gắng hỏi.
Bỗng chiếc ngọc phù trêи tay nàng vỡ vụn, ánh sáng trở nên ảm đạm.
“Không ổn, Xuyên Giới Trận Pháp bị phá hỏng!” – Minh Linh biến sắc.
“Minh Tuệ đang gặp nguy hiểm!”
Xuyên Giới Trận là trận pháp nàng giúp Minh Tuệ bố trí, nằm giữa U Minh Phủ.
Nếu trận pháp bị phá hủy thì đồng nghĩa với việc U Minh Phủ đã bị công phá.
“Người đâu! Mau mở ra xuyên giới truyền tống trận, trực chỉ Linh Ma Giới.
Bổn cung muốn hạ giới!” – Âm thanh uy nghiêm của Minh Đế vang lên, xuyên qua hàng trăm mét đất, vọt thẳng lên trời, khuếch tán khắp kinh thành.
Khi Minh Linh quay trở lại mặt đất thì hai thân vệ của nàng xuất hiện.
“Khải bẩm Minh Đế, đầu bên kia trận pháp truyền tống đã bị phá hủy, không cách nào mở ra được.” – Yên Lan sợ hãi thông báo, nàng biết đã xảy ra chuyện lớn.
“Không thể mở ra?”
“Vậy mở ra trận pháp truyền tống đến Ma Giới Thiên Ma Thành, bổn cung sẽ dùng trận pháp của chúng để hạ giới.” – Minh Linh nhanh chóng phân phó.
“Vâng thưa Minh Đế!” – Hai nữ tướng quân sử dụng độn thuật, chớp mắt liền biến mất.
“Nữ nhi ngoan, con ráng cầm cự, mẫu thân rất nhanh sẽ đến.”
“Ta phải xem xem là kẻ nào ăn gan rồng tim phượng, lại dám nhắm vào con gái của ta.” – Minh Linh tức giận nói, ánh mắt nhìn về một nơi xa xăm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...