“Tỷ tỷ! Muội muốn đi mua thuốc ngay bây giờ, muội muốn mẫu thân tỉnh lại.” – Thanh Minh vội vã đeo chiếc mặt nạ con thỏ, chạy vụt ra khỏi nhà.
“Có lẽ muội sẽ rất sốc khi biết sự thật, nhưng tỷ không thể để muội sống trong ảo vọng như vậy.” – Minh Tuệ ảm đạm nghĩ thầm, nhanh chóng đi theo phía sau để bảo vệ Thanh Minh.
Tốc độ của cô bé rất nhanh, thoăn thoắt băng qua những tòa nhà trêи phố, nàng chạy một mạch từ tường đông sang tường tây.
Trêи đường có rất nhiều hiệu thuốc lớn, bán đủ các loại đan dược trân quý thì cô bé đều không ghé vào, chỉ đến khi tới một góc phố nhỏ, nằm tận cùng dãy phố.
U Minh thành vốn đã ít người, góc phố này hoàn toàn chẳng có ai qua lại, những cửa tiệm ở đây đều là cửa tiệm nhỏ, tồi tàn cũ nát do vắng khách.
Thanh Minh đi đến trước một cửa tiệm, ngoài biển ghi ba chữ Hồi Sinh Đường.
“Ông chủ! Ông chủ! Cháu muốn mua đan dược!” – Thanh Minh đập bình bình vào cửa tiệm, cô bé đang vô cùng nôn nóng.
Phải một lúc sau mới có một lão giả râu tóc bạc phơ xuất hiện.
Ông lão nheo mắt nhìn, phát hiện đối phương là khách quen.
“Tiểu ni tử lại tới mua kẹo sao? Lần này bản điếm có kẹo hồ lô, mứt dừa, táo đỏ, kẹo que…” – Lão giả mời Thanh Minh vào tiệm, bắt đầu giới thiệu những mặt hàng mới nhập về.
Mặc dù đây là một tiệm thuốc, nhưng bên trong lại chẳng có bao nhiêu đan dược.
Hồi Sinh Đường từng là một cửa tiệm lớn ở giữa U Minh thành, nhưng truyền đến đời lão giả thì làm ăn lụn bại.
Lão cả đời đam mê luyện dược, nhưng tài chế thuốc lại rất kém, đan dược luyện chế thường xuyên bị nổ lô, có luyện thành công thì cũng là hàng thứ phẩm, chất lượng kém hơn những cửa tiệm khác.
Dẫn đến càng làm ăn càng thua lỗ, phải bán cửa tiệm lớn giữa phố, chuyển đến đây mưu sinh.
Minh Tuệ nhìn xung quanh, chỉ thấy có vài bình đan dược chữa thương cấp thấp, tác dụng chẳng ra gì.
Phần lớn đồ vật trêи kệ đều là những loại bánh kẹo trẻ em thích ăn.
“Đây thực sự là tiệm thuốc sao? Sao lại giống như tiệm đồ ăn vặt vậy?” – Minh Tuệ khó hiểu hỏi.
Câu hỏi vu vơ của nàng đâm vào nỗi đau trong lòng lão giả, khiến ông ta mặt mày đỏ bừng, vô cùng tức giận.
Chẳng là trong một lần chế thuốc, lão giả lại chế nhầm ra một viên kẹo, ăn vào không có tác dụng chữa thương, nhưng lại rất thơm ngon.
Vậy là lão chuyển từ luyện chế đan dược sang luyện kẹo, tài nghệ của lão về khoản này thì vô cùng tài ba, không có ai so được.
Nhiều người khuyên lão nên chuyển sang buôn bán kẹo sẽ tốt hơn, nhưng vì nghề thuốc là nghề gia truyền, lão không cách nào bỏ được, chỉ có thể vừa bán thuốc vừa bán kẹo như vậy.
“Cô nương đây nói sai rồi! Hồi sinh đường của ta đã có danh tiếng hơn hai ngàn năm, ai ai lại không biết cơ chứ?”
“Tất cả các loại đan dược chữa thương, hồi minh khí, tăng trưởng tu vi,… Bản điếm đều có.”
“Chất lượng đều là cực phẩm trong cực phẩm, không cửa hàng nào so sánh được…” – Lão chủ tiệm liền ba hoa một trận, kể về Hồi Sinh Đường trong quá khứ, khi mà nó vẫn còn là một tiệm thuốc lớn.
Minh Tuệ nghe xong liền phì cười, cảm thấy lão già rồi nên hồ đồ.
“Cô cười cái gì? Thấy thứ kia không?” – Lão giả chỉ tay vào chiếc kệ cao nhất, có để một lọ đan dược trông vô cùng đẹp mắt, được làm từ ngọc thạch bảy màu, tỏa ra ánh sáng huyền ảo.
Trêи lọ đan dược có dán nhãn Hồi Sinh Đan, phía dưới lại đề giá mười vạn minh thạch.
“Nói cho tiểu oa nhi biết! Nhà ta ba đời bán thần dược, có thể chữa bách bệnh! Kia chính là siêu phẩm Hồi Sinh Đan, đệ nhất đan dược của tam giới.”
“Viên đan dược này lợi hại vô cùng, người già uống vào sẽ trẻ lại, người bệnh nhiều năm chỉ cần ngửi một hơi thì mọi bệnh tật sẽ tan biến.
Kẻ trúng độc dù nặng đến mấy chỉ cần cắn một miếng sẽ ngay lập tức giải độc.”
“Kẻ bị trọng thương sắp chết chỉ cần ăn một phần liền có thể khôi phục thương thế.
Chính là ngay cả người đã chết từ lâu, chỉ còn là xác khô, chỉ cần đem đan dược này uống vào thì có thể xương khô mọc thịt, trọng sinh sống lại.”
“Cũng chính vì vậy mà viên thuốc có tên Hồi Sinh Đan, nhưng cũng bởi vì công năng thần hiệu, giá cả cũng rất đắt đỏ, không có mười vạn minh thạch đừng mong chạm vào.”
Lão giả lấy toàn bộ sức lực, liên tục giao giảng về công năng của viên đan dược, càng nói càng hăng say, giống y như thật.
Đây chính là chiêu bài của lão giả, mỗi cửa tiệm đều sẽ có một bảo vật để làm trấn điếm chí bảo, dùng để mời chào quan khách đến mua hàng.
Lão giả vô cùng túng quẫn, đương nhiên sẽ không có thứ gì tốt để đem khoe, vậy là lão nghĩ ra cách tạo ra một viên đan dược giả, có công hiệu thông thiên, thế gian chưa từng nghe qua.
Sau đó rao bán với con số trêи trời, một con số mà không một ai đủ tiền mua, như vậy sẽ không ai có thể nói lão bán thuốc giả được.
Nhưng chiêu trò này cũng chỉ có thể dùng để lừa trẻ nhỏ như Thanh Minh, nếu nói ra với người khác thì đúng là trò cười.
“Hóa ra là như vậy! Viên đan dược này thực sự có thể cứu người chết sống lại sao?” – Minh Tuệ nhàn nhạt hỏi, ánh mắt không mấy vui vẻ nhìn lão giả.
“Đương nhiên có thể! Nhưng không có mười vạn minh thạch thì đừng mơ tưởng.” – Lão giả cảm thấy chột dạ, nhưng vẫn mạnh miệng khoác lác, bởi trong lòng lão nghĩ làm gì có ai lại dùng mười vạn minh thạch để kiểm tra lọ thuốc, số tiền đó đủ để mua vài cái cửa tiệm lớn nhất U Minh thành rồi.
“Ông chủ! Cháu mua! Nhanh đưa Hồi Sinh Đan cho cháu!” – Thanh Minh ném túi minh thạch lên bàn.
“Rầm!” – Chiếc bàn đã cũ nát liền đổ sụp, nó không chịu nổi sức nặng của túi tiền.
Thấy cảnh này khuôn mặt lão giả biến sắc.
“Chẳng lẽ hai tiểu oa nhi này thực sự muốn mua Hồi Sinh Đan?”
Lão giả run rẩy nhấc túi trữ vật lên, phải cố gắng hết sức thì bộ xương già của lão mới cầm lên được.
“Ôi mẹ ơi!” – Vừa đưa thần thức vào túi tiền lão giả liền hét lớn, lão sợ tới suýt ngất, từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, lão chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy.
Có cả một ngọn núi nhỏ toàn là minh thạch ở bên trong, viên nào viên nấy sáng lóng lánh, xem ra tất cả đều là hàng thật.
“Tiểu ni tử, con lấy… đâu ra… tiền vậy? Mau trả lại… cho người ta đi.” – Lão giả run rẩy hỏi Thanh Minh, lão cũng biết cô bé là một cái tiểu thâu.
Cô bé trước kia thường xuyên đến chỗ lão mua kẹo, sau khi mẹ mất thì cũng thường xuyên đến, thường xuyên hỏi lão có loại đan dược gì có thể đem một người ốm nặng chữa khỏi.
Lão nghe cô bé kể liền biết mẹ cô bé đã chết, lão không biết giải thích sao nên đành bịa ra một viên đan dược gọi là Hồi Sinh Đan.
Sau đó lão thấy ý tưởng này rất hay, liền tạo ra một lọ thuốc giả để làm trấn điếm chí bảo.
Thỉnh thoảng Thanh Minh lại đến cầu xin lão bán thuốc cho cô bé, nhưng đan chỉ là giả, lão sao có thể bán, chỉ đành kêu cô bé khi nào đủ tiền thì quay lại mua, ai ngờ hôm nay cô bé lại thực sự đem đủ tiền đến mua, khiến lão vô cùng sợ hãi.
Nếu có người biết lão bán thuốc giả, nhất định cửa tiệm gia truyền sẽ bị dẹp.
“Là ta cho cô bé.” – Minh Tuệ bình tĩnh trả lời.
Lão giả mới trố mắt nhìn nàng, thử dùng thần thức dò xét thì phát hiện cô gái trước mắt giống như không tồn tại, quanh thân không hề có một tia năng lượng ba động.
“Độ Kiếp Kỳ cường giả!” – Lão giả thốt lên, chỉ có Độ Kiếp Kỳ bởi vì né tránh Thiên Kiếp nên mới phải thường xuyên đem sức mạnh thu liễm, mới dẫn đến tình trạng này, còn người bình thường ai cũng sẽ có năng lượng ba động, chỉ là mạnh yếu khác nhau.
“Ông chủ! Cháu đưa đủ tiền rồi, mau đưa đan dược cho cháu.” – Thanh Minh hối thúc.
“Tiền bối xin tha tội! Là lão già này có mắt như mù, không thấy núi Thái Sơn.
Xin ngài thương thân già tội nghiệp mà tha cho lão một mạng.” – Lão chủ tiệm vội vã dập đầu xin tha tội.
“Ngươi nhận tiền rồi giao đan dược ra đi!” – Minh Tuệ nghiêm mặt nói.
Lão giả vội vàng bắc ghế đem lọ đan dược xuống.
“Đại nhân tha mạng! Đan dược này lão giả sẽ không lấy tiền, chiếc bình này là vật gia truyền nhiều đời, cũng có giá mấy trăm minh thạch, lão tặng nó cho ngài, chỉ mong ngài tha cho lão một con đường sống.” – Lão giả sống đã lâu, cũng là một người biết tiến biết lùi, lập tức làm ra nhượng bộ, đem cả lọ thuốc lẫn túi tiền trả lại cho Minh Tuệ.
Vị Minh Vương xinh đẹp liền thở dài, biết nàng đã hù dọa hơi quá mức.
“Bản vương sẽ không lấy không của ngươi, cầm lấy đi, sau này đừng làm trò lừa gạt trẻ con nữa, sẽ khiến chúng sinh ra tâm ma.” – Minh Tuệ uy nghiêm nói, lại đem hơn ngàn minh thạch ném xuống đất, xem như mua cái lọ ngọc.
“Chúng ta về thôi.” – Nàng liền dẫn Thanh Minh rời đi.
Phía sau lưng nàng liên tục vang lên tiếng của lão giả.
“Đa tạ Minh Vương tha tội! Đa tạ Minh Vương tha tội!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...