Đút cháo nhưng không thấy Kỉ Tình ăn, Lục Dạ liền nghi hoặc ngẩng đầu, nào ngờ lại vô ý va phải ánh mắt khó hiểu của y.
"Sư tôn vì sao lại không ăn a?" Hỏi một câu, Lục Dạ lại lần nữa đưa muỗng cháo đến bên môi y. Nào ngờ lại bị y tránh đi, dùng ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm vào chén cháo trong tay mình.
Theo ánh mắt của y nhìn xuống, bàn tay của Lục Dạ liền ngưng lại giữa không trung. Một lúc sau, lại bất chợt nhếch môi cười nhạt, đứng dậy đem chén cháo đặt lên bàn.
"Xem ra, sư tôn đã đoán được mọi chuyện rồi a, so với trong tưởng tượng của ta còn phải nhanh hơn rất nhiều. Có phải là được Tiêu Dật chỉ điểm rồi đúng không?" Lục Dạ nhún vai nói, cũng không cố tình lảng tránh nữa.
Kỉ Tình ngu ngốc sao?
Không, y không ngu ngốc, nếu thật ngu ngốc, y cũng đã không đi được đến một bước này, trở thành nhân thượng nhân như bây giờ.
Y chỉ là quá dễ tin người, quá cứng nhắc, quá tự tin vào phán đoán của mình, ngay cả cách đối nhân xử thế cũng quá mức yếu kém, thậm chí kinh nghiệm sống còn không sánh bằng Lục Dạ.
Năm xưa si mê Thẩm Mị Nhi cũng vậy, chọc phiền toái khắp nơi cũng vậy, tin tưởng vào sư phụ giả nhân giả nghĩa cũng vậy, bây giờ còn dẫn bốn con sói hoang vào nhà. Mắt nhìn người cùng tâm nhãn căn bản là tệ đến không nỡ nhìn thẳng.
Kỉ Tình ngồi trên giường, nắm đấm siết chặt đến trắng bệch. Không biết có phải vì cảm xúc đã sớm tê liệt hay không, lúc này, trạng thái của y lại bình tĩnh đến khó tin.
"Ngươi tại sao lại phải làm như vậy? Ta từng bạc đãi ngươi, hay đối xử với ngươi không tốt sao!??"
Đối với lời chất vấn này của y, Lục Dạ cũng không cho là đúng mà phản bác :"Không, không, sư tôn chưa từng bạc đãi ta. Trái lại, ngài còn đối xử với ta rất tốt."
"Nhưng bởi vì quá tốt, cho nên ta mới sa vào vũng bùn, càng lún càng sâu a."
Không muốn tranh luận với hắn về lý do không có chút nghĩa lý này, Kỉ Tình chỉ hắng giọng hỏi một câu không đầu không đuôi :"Bắt đầu từ bao giờ?"
"Sư tôn hỏi về việc gì?" Lục Dạ nhướng mày, tựa hồ có hơi nghi hoặc. Nhưng ngay lập tức liền đã nhe răng cười nói :"Nếu ngài là hỏi bắt đầu từ khi nào ta đã tính kế ngài, thì đó có lẽ là lần đầu tiên ngài xuất hiện ở trại buôn người đi..."
Nhắc tới, Lục Dạ lại bắt đầu hồi tưởng về ngày hôm đó. Hắn ở trong đám người, xuyên qua không gian nhìn thấy y. Y tựa như tiên nhân giáng trần, cùng khung cảnh rối loạn dơ bẩn xung quanh lộ ra không hợp nhau.
Chỉ một cái liếc mắt, hắn đã đoán được thân phận của y nhất định sẽ rất bất phàm. Bởi vì hắn đã từng gặp qua không ít vương tôn quý tộc, nhưng không một ai có thể thắng qua được khí chất của y.
Sau đó, thấy y mang theo ba người Cố Thừa Trạch từ trong nội viện đi ra, hắn liền hạ quyết tâm đánh cược một lần.
Đánh cược mắt nhìn người của mình là đúng, y không phải người xấu, hơn nữa còn dễ mềm lòng.
Và kết quả chính là, hắn cược đúng. Thành công trở thành đồ đệ của tiên quân cao cao tại thượng kia.
Có lẽ là từ nhỏ đã mất đi quá nhiều thứ, nên con người của hắn lại có chút lòng tham không đáy. Vừa hưởng được ngon ngọt, liền đã không cam tâm trước những gì mình đang có, mà còn muốn nhiều hơn nữa.
Nghe hắn thú nhận từ tám năm trước đã tính kế chính mình, tâm của Kỉ Tình liền thoáng lạnh lẽo, có một chút nghi hoặc vẫn là hỏi ra miệng :"Thẩm Mị Nhi vô duyên vô cớ mất tích, là ngươi làm có đúng không?"
"Phải. Bởi vì nàng ta từng lừa gạt tình cảm của sư tôn..."
"Nên đó là lý do để ngươi giết nàng?" Cảm xúc của Kỉ Tình rốt cuộc cũng có chút mất khống chế. Song, khi nhìn thấy biểu tình hờ hững của hắn, y chỉ có thể thở hắt :"Tốt, ta đã hiểu."
"Bát sủi cảo Độc Cô Vô Song làm cho ta trước lúc bế quan, ngươi đã hạ độc vào trong đó, có đúng không?"
"Mặc dù không phải tự tay ta bỏ vào, nhưng cũng có thể xem như là vậy đi." Việc đã đến nước này, Lục Dạ cũng chẳng thèm giấu giếm làm gì nữa.
Nghe hắn khẳng khái thừa nhận, Kỉ Tình liền trầm mặc lúc lâu. Sau đó, mới tựa hồ dùng hết can đảm hít sâu một hơi, để khí lạnh làm tỉnh táo đầu óc của mình.
"Chuyện của Cố Thừa Trạch cùng Độc Cô Vô Song...đều là do ngươi ở phía sau thao túng?"
Phòng ngủ bất ngờ rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở không mấy đều đặn của Kỉ Tình. Một lúc sau, dưới cái nhìn soi mói của y, Lục Dạ mới gật đầu.
"Quả nhiên là ngươi! Lý do gì khiến ngươi làm như vậy? Khiến ngươi bán đứng ta, để bọn họ nhân cơ hội giở trò với ta!!?"
"Lục Dạ, lương tâm của ngươi là bị chó ăn rồi sao!" Hai mắt Kỉ Tình đỏ bừng, từ trên giường ngồi thẳng dậy, tràn đầy căm phẫn gầm lên. Nhưng phía sau tiếng mắng chửi, lại là vô tận bất lực cùng thống khổ.
"Vì sao lại phải đối xử với ta như vậy..."
Nhìn Kỉ Tình suy sụp ngồi trên giường, nắm tay của Lục Dạ cũng siết chặt, sắc mặt bắt đầu xuất hiện biến hóa.
"Sư tôn, ngài nghĩ ta muốn như vậy sao? Tất cả đều là do ngài, ai bảo ngài không chỉ có một mình ta là đệ tử, mà còn phải có thêm ba người bọn họ? Là ai bảo ngài ưa thích Độc Cô Duy Ngã!"
"Ta ưa thích Độc Cô Duy Ngã?" Thấy Lục Dạ còn dám buộc tội chính mình, Kỉ Tình liền khó thể tin được mà nâng mắt.
"Đúng! Ngài chính là ưa thích hắn ta! Ngài cũng đừng vội chối bỏ, mà hãy tự đặt tay lên tâm mình đi..."
"Nếu đêm hôm đó ở động phủ, ngài biết được người cùng mình làm chuyện phu thê chi hảo cũng không phải là Độc Cô Duy Ngã, mà là một người khác hoàn toàn trong số ba người bọn ta. Ngài sẽ làm gì? Sẽ dễ dàng buông tha, thả bọn ta toàn thây xuống núi sao?"
Lần này, đến phiên Kỉ Tình á khẩu không trả lời được. Một người vốn đã không giỏi ăn nói, lúc này lại bị hắn chất vấn đến bắt đầu nảy sinh hoài nghi.
Bản thân chẳng lẽ thật sự ưa thích Độc Cô Duy Ngã sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...