Chỉ là, cách đó không xa, cũng có một đôi mắt đang yên lặng nhìn tràng cảnh ngọt ngào này.
Bàn tay hắn siết chặt, móng tay đâm sâu trong da thịt, khiến máu tươi theo kẽ tay chảy xuống, nhỏ giọt trên tuyết mịn, bị lạnh lẽo bao trùm.
Mỗi ngày mỗi khác mỗi giây, không có lúc nào là hắn không nhớ y.
Không tưởng tượng đến giây phút được nhìn thấy y lần nữa.
Hắn tựa như trúng phải ma chú, không có cách giải, cũng không có đường quay đầu.
Mỗi ngày, ma chú sẽ chỉ càng ăn sâu vào tim hắn, khiến hắn nắm giữ không được, mà vứt bỏ cũng không xong.
Thế nhưng, chính hắn cũng chưa từng ngờ rằng, lần đầu tiên gặp lại y sau sáu năm sẽ là loại tràng diện này.
Y ngồi đối diện ca ca hắn, thẹn thùng mỉm cười với đối phương.
Nụ cười này tươi sáng như ánh mặt trời, đâm đến mắt hắn sắp mù.
Ganh ghét tới cực hạn.
Lúc này, nhìn Kỉ Tình cười, mặt Độc Cô Duy Ngã liền đỏ lên, có phần ngượng ngập đứng dậy.
Cố tình lảng sang chuyện khác để giảm bớt xấu hổ :"Sư tôn, ngài ngồi đây một chút, đệ tử đi pha trà."
Kỉ Tình vốn dĩ muốn nói không cần, nhưng y vẫn chưa kịp mở lời, thì hắn đã lập tức bỏ chạy vào trong xó bếp.
Bộ dạng hốt hoảng kia khiến Kỉ Tình không khỏi sủng nịch lắc đầu.
Đúng là một hài tử dễ thẹn thùng.
Đúng vậy, dù bây giờ Độc Cô Duy Ngã đã trở thành một nam tử trưởng thành.
Nhưng ở trong ấn tượng của Kỉ Tình, hắn vẫn cùng sáu năm trước không khác, vẫn chỉ là một tiểu oắt con mà thôi.
Ngay khi y suy nghĩ miên man, thì bất chợt, một tiếng bước chân trầm ổn, đều đặn liền vang lên.
Khiến y không khỏi nâng mắt nhìn lên.
"Sư tôn."
Do đã nhìn thấy Độc Cô Duy Ngã từ trước, nên khi nhìn thấy Độc Cô Vô Song, tâm trạng của Kỉ Tình cũng vô cùng bình thản.
Ngoại trừ màu sắc y phục cùng khí chất trên người ra, thì trên cơ bản, hai huynh đệ bọn họ từ gương mặt, đến giọng nói cùng chiều cao đều giống nhau như đúc.
Trong lúc Kỉ Tình quan sát hắn, thì hắn cũng đồng dạng đang nhìn y.
Thấy trong đôi mắt y mặc dù cũng ánh lên hình ảnh của chính mình.
Nhưng lại đạm mạc, không có chút cảm xúc dư thừa, tâm hắn liền không khỏi lạnh giá.
"Đệ tử Độc Cô Vô Song cung thỉnh sư tôn xuất quan."
"Ân." Kỉ Tình nhẹ gật đầu, ra hiệu hắn đứng dậy.
Cũng thử hỏi thăm chút chuyện :"Kiếm thuật tu luyện thế nào rồi?"
"Bẩm sư tôn, đệ tử không phụ sự kỳ vọng của ngài, đã thành công đem kiếm pháp luyện tới tầng thứ bảy."
"Vậy sao?" Kỉ Tình cũng có chút hăng hái, muốn hoạt động gân cốt một chút.
Cho nên, y liền đem nhánh mai đang cài trên tóc rút xuống.
"Vậy liền để vi sư kiểm tra một chút."
Nói xong, nhánh hoa trong tay y liền đã đâm tới, hóa thành mũi kiếm sắc nhọn, có thể dễ dàng đâm xuyên yết hầu đối thủ.
Đương nhiên, vẫn giống như năm xưa, y cũng không dùng linh lực.
Chỉ là, bởi vì khinh địch, nên Kỉ Tình liền thua rất thảm hại.
Một luồng hắc sắc kiếm khí từ sau lưng đánh tới, khiến y không khỏi giật mình sửng sốt, lập tức xoay người đón đỡ.
Nhánh mai trực tiếp đứt đoạn thành hai nửa.
Mà thân thể y cũng không khống chế được ngã vào trong một vòng tay to lớn.
Cánh tay hắn tựa như gông xiềng, đem eo y khóa chặt không thể nhúc nhích.
Lúc này, ở nơi Kỉ Tình không nhìn thấy, Độc Cô Vô Song đang kề sát lên tóc y.
Ánh mắt si mê cảm thụ lấy mùi hương mê hoặc trên người y.
Eo của y so với trong tưởng tượng của hắn còn mềm hơn, nhỏ hơn.
Một cánh tay cũng dễ dàng bao trọn.
"Vô Song..."
Âm thanh hối thúc của y, tựa như lửa đổ thêm dầu.
Khiến hắn lập tức buông y ra, lùi về sau một bước, tiếp tục thủ lễ.
Bởi vì lúc này, hắn động tình...
Hắn không muốn bởi vì thân cận mà khiến y phát hiện ra.
Không chú ý tới Độc Cô Vô Song tựa hữu ý hay vô tình dùng vạt áo che giấu hạ thân.
Kỉ Tình chỉ cảm thấy mất mặt vì bản thân từng tuổi này còn bị thua bởi đồ đệ của mình.
Chỉ là, giống như nhìn ra y đang mất tập trung.
Độc Cô Vô Song liền chủ động đi tới, từ trong giới chỉ lấy ra một món đồ vật, đưa đến trước mặt y.
Bàn tay hắn nhè nhẹ run, tựa như là căng thẳng tột độ.
Nhưng trong mắt lại ẩn chứa mong chờ, tựa như ánh sáng giữa vô tận hắc ám.
Kỉ Tình nhìn xuống, chỉ thấy, trong tay hắn là một cái đỉnh đồng to cỡ khoảng nắm tay.
Bên trên điêu khắc một long một phụng tỉ mỉ sống động, tinh xảo không thôi.
Vừa nhìn liền biết là không phải phàm vật.
Kỉ Tình :.........................
Y chưa chết...tặng đỉnh đồng làm gì? Để cắm hương sao?
Nhưng nhìn thần sắc mong mỏi trong mắt hắn, y lại không nỡ chối từ, đem đỉnh đồng cất vào.
Chỉ là, đúng lúc này, Độc Cô Duy Ngã lại từ trong bếp đi ra, tình cờ bắt gặp một màn này.
Ngay tức khắc, hắn liền lập tức chạy tới, đem khay trà đặt sang một bên.
Vội vã mở miệng ngăn cản :"Sư tôn! Người không thể nhận nó...bởi vì...ưm..."
Chưa để hắn nói dứt lời, Độc Cô Vô Song liền đã dùng tay bưng kín miệng hắn.
Gấp rút nói với Kỉ Tình.
"Sư tôn, đệ tử đi trước."
Cũng không đợi Kỉ Tình hỏi rõ mọi chuyện, Độc Cô Vô Song liền đã không chờ kịp đem Độc Cô Duy Ngã lôi đi.
Mặc cho hắn trừng mắt muốn tránh thoát.
Tránh bị Kỉ Tình nghe được, Độc Cô Vô Song còn mang theo Độc Cô Duy Ngã bay khỏi phương viên trăm dặm Tiêu Dao Đỉnh.
Rốt cuộc, đến trong một khu rừng nhỏ, Độc Cô Vô Song mới buông tay, không còn khống chế hắn nữa.
Cũng không quản chuyện bị Độc Cô Vô Song che miệng.
Lúc này, trạng thái của Độc Cô Duy Ngã đã rất không bình tĩnh, lớn tiếng chất vấn :"Độc Cô Vô Song, đệ làm sao lại dám tặng đỉnh đồng cho sư tôn..."
Đây cũng không phải hắn đại kinh tiểu quái, phản ứng quá mức.
Mà bởi vì hắn biết rất rõ.
Ở Ma giới, có một loại tập tục, đó chính là trước ngày thành thân, nhà trai liền sẽ tặng cho nhà gái một chiếc đỉnh đồng, có ý nghĩa như là sính lễ ở nhân giới.
Mà Độc Cô Vô Song sống ở Ma giới mười mấy năm, không có khả năng là không biết đến chuyện này.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...