Ma Sư Xuống Núi



"Đẹp." Ánh mắt Kỉ Tình hơi nhu hòa, gật đầu nói.
Ngón tay khẽ chạm vào trên vòng cỏ, nhưng cũng không tháo nó ra.
Chiều tà buông xuống, năm sư đồ lại quay về Vọng Minh Cư.
Có lẽ do buổi sáng hoạt động quá nhiều, nên bốn tiểu tử lúc này đều mệt mỏi không thôi.
Y mang bọn họ trở về tây viện, vốn đang chuẩn bị rời khỏi thì lại bị bốn đôi mắt ướt sũng nhìn chăm chú, khiến bước chân không khỏi sững lại.
"Sư tôn...kể chuyện..."
"Ta không biết." Đem bốn tiểu tử nhét vào trong ổ chăn, Kỉ Tình liền lạnh mặt nói.
Nhưng làm vậy, vẫn không thể thoát khỏi kết cục bị đeo bám.
Trái lại, còn khiến một đám nảy sinh chủ ý khác :"Muốn sư tôn ca hát..."
"Muốn sư tôn ca hát..."
"Còn dám nhao nhao, ta liền đem các ngươi vứt ra sau núi!"
Ca hát? Mơ đi.
Y sẽ không.
Lời hâm dọa này của Kỉ Tình, thành công dọa lui đám xú tiểu tử này.
Chỉ là lúc này, bọn họ đều đang dùng chăn che kín nửa gương mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt ngậm ngùi nước mắt, lên án nhìn y.
Tựa như y chính là ma đầu tội ác bất xá.

Kỉ Tình :.....................
Rốt cuộc, Kỉ Tình vẫn là thở dài, lựa chọn thoả hiệp.
Nhưng bởi vì không hiểu rõ âm luật, nên âm thanh của y ban đầu cũng có chút cứng nhắc.
Một lúc sau, mới từ từ uyển chuyển, như hàn thuỷ thấm vào ruột gan, lạnh lẽo thanh bạch.
"Huyết hoa tung bay, tương ngộ trên vách đá cheo leo
‎Đốt lên đống lửa nhỏ, người vẫn cách xa vạn dặm
‎Trải qua tuế nguyệt, chuyện xưa theo gió bay đi
‎Bóng cây làm loạn nửa đời lưu lạc
‎Dưới chiều tà, y phục ta thấm ướt
‎.......................................
‎Loạn thế thương vong có mấy người trở lại
‎Tranh đoạt thiên mệnh, chiến hỏa cuồn cuộn
‎Tội nghiệt cao thấu trời xanh
‎Phong vân nghịch chuyển, nhưng anh hùng tóc không bạc...."
-------Trích Vô Quy------
Đợi khi Kỉ Tình hát xong câu cuối cùng thì mới phát hiện ra, bốn tiểu tử này không biết đã ngủ từ bao giờ.
Việc này, khiến y không khỏi thầm mắng một tiếng, đúng là không biết thưởng thức mà.
Chỉ là, nhìn bốn gương mặt nhỏ nhắn chen chúc cùng một chỗ như bốn cái bánh bao nhỏ này, Kỉ Tình lại bất tri bất giác nhớ tới lời nói của bạch y nam tử vào lúc chiều.
"...Cả bốn người bọn họ, đã định sẵn sẽ trở thành ma đầu họa loạn thiên hạ.
Về sau, tất sẽ làm nên chuyện khi sư diệt tổ, phản bội tông môn."
"Khi sư diệt tổ...phản bội tông môn sao?" Kỉ Tình thấp giọng thì thào.
Kỳ thực, về chuyện bọn họ có trở thành ma đầu hay không, y cũng không phải là rất quan tâm.
Bởi vì dù bọn họ có trở thành gì đi nữa, thì vẫn như cũ là đồ đệ của Kỉ Tình y.
Thế nhưng, nếu bọn họ thật sự phản bội y, y sẽ không tha thứ cho bọn họ!
Y đang sợ hãi.
Sợ hãi cảm giác của vô số tuế nguyệt về trước, khi bị vị hôn thê ruồng bỏ, tông môn quay lưng, hảo hữu lừa dối...
Nếu bây giờ còn bị cả đồ đệ phản bội, y nhất định sẽ hỏng mất!
"Xem như vi sư xin các ngươi, đừng phản bội vi sư, cũng đừng ruồng bỏ nơi này."
"Bởi vì đây, chính là nhà của...chúng ta."
----------------------------
Sáng hôm sau, bốn người bọn họ đều tỉnh dậy.

Đối với những chuyện xảy ra sau khi bị trúng Nhật Dạ Vong Niên, bọn họ cũng đã quên sạch sành sanh.
Cả đám cùng một chỗ đi tới đông viện của Kỉ Tình.
Nhưng chưa kịp phản ứng lại, thì liền đã đối diện với một tin tức chấn động.
Đó chính là, sư tôn muốn bế quan! Hơn nữa còn là bế quan vô thời hạn!
"Sư tôn, chuyện này...có phải là quá mức gấp gáp rồi không..." Cố Thừa Trạch có chút không chấp nhận được mà dò hỏi.
Đối diện với sự kinh ngạc của bọn họ, Kỉ Tình vẫn kiên quyết duy trì quyết định, không chút dao động :"Ta cảm thấy tu vi sắp sửa tăng trưởng.
Cần bế quan tu luyện chờ đợi thiên kiếp buông xuống, phi thăng thượng giới."
"Sư tôn, ngài muốn phi thăng?" Người đầu tiên cất lời lại chính là Độc Cô Vô Song lạnh lùng ít nói kia.
Thần sắc hốt hoảng trên mặt hắn, tựa như một đứa trẻ biết được bản thân sắp bị bỏ rơi.
Kỉ Tình nhắm mắt tĩnh tọa, cũng không quản thái độ của bọn họ, vân đạm phong khinh trấn an :"Người tu tiên, phi thăng hay vẫn lạc, chỉ là chuyện sớm muộn."
"Thế gian nào không có phân ly?" Âm thanh Kỉ Tình không mặn không nhạt, nhưng lại ẩn chứa vô tận tang thương, giống như trưởng bối đang dốc lòng dặn dò hậu bối :"Các ngươi đã lớn, đường tương lai, phải tự mình đi."
Nội tâm Kỉ Tình lúc này : FYM! Tại sao càng nói càng giống như là đang căn dặn hậu sự vậy a!
Lúc này, cả đông viện đều rơi vào trong tĩnh lặng.
Bốn tiểu tử cúi đầu, không nhìn rõ thần sắc trên mặt mỗi người.
Chỉ là, đúng lúc này, Lục Dạ lại bất chợt mở lời :"Sư tôn, để nhị sư huynh nấu cho người một bát sủi cảo đi."
Nghe thấy đề nghị của Lục Dạ, bộ dạng nhìn thấu hồng trần của Kỉ Tình kém chút liền không giữ được nữa.
Y có phải là bị áp giải ra pháp trường đâu a, mà còn phải ăn bữa cơm cuối cùng của gia đình!
"Được." Nhưng rốt cuộc, Kỉ Tình vẫn không có chối từ.
Độc Cô Vô Song tựa như con rối đi vào bếp, dùng hết tâm tư nấu ra một bát sủi cảo, từng chiếc từng chiếc tinh xảo tỉ mỉ.
Một giọt nước mắt rơi vào trên chày cán bột, hai mắt hắn đỏ lên, yên lặng rơi lệ.
Hắn tựa như là bị chính mình làm kinh ngạc.
Không quản bàn tay dơ bẩn, đem nước mắt ấm nóng lau đi.

Hắn đã không còn nhớ nổi lần cuối cùng mình khóc là khi nào.
Có lẽ là hai năm, năm năm, bảy năm gì đó...
Thì ra, bản thân vẫn còn có thể khóc được...
Vẫn còn có thể vì một người mà rơi lệ...
Độc Cô Vô Song bưng bát sủi cảo nóng hổi ra, nhưng nữa đường lại bị Lục Dạ chặn lại.
Cũng không để hắn hỏi, Lục Dạ liền đã chủ động nói ra :"Nhị sư huynh, huynh cũng giống ta, không nỡ để sư tôn phi thăng đi?"
Nếu là bình thường, Độc Cô Vô Song khẳng định sẽ ngoảnh mặt làm ngơ.
Nhưng lúc này, bàn tay hắn lại khẽ siết chặt khay gỗ.
Gật đầu.
"Thứ gì muốn, liền tự mình đến tranh thủ." Tránh làm người sinh nghi, Lục Dạ chỉ vội đặt một thứ gì đó lên trên khay gỗ, liền đã lập tức rời khỏi.
"Ta nghĩ, huynh chắc hẳn là biết nên làm gì với nó."
Nhìn bình sứ nằm trong khay gỗ, ánh mắt Độc Cô Vô Song liền đọng lại.
Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn là dừng lại cước bộ, tuân theo bản tâm.


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui